Editor: May
Tình Không không nói hai lời đi ra ghế sau, ôm Lộ Viễn Kiều càng ngày càng suy yếu vào trong ngực, ôm chặt gắt gao.
Mở to mắt to, nhưng lại không chảy nước mắt.
Lý Mục Thành từ kính chiếu hậu quét quét khuôn mặt nhỏ ẩn nhẫn kia, yên lặng tăng tốc.
Vượt tốc độ bị cảnh sát giao thông chặn lại, anh đưa chứng nhận sĩ quan ra, nói lời nói dối lần đầu tiên trong đời, “Chấp hành công vụ.”
Cuối cùng Lý Mục Thành đưa Lộ Viễn Kiều đi bệnh viện quân khu tốt nhất Bắc Thần Quốc, vẫn là lợi dụng chức vụ, nhận được tài nguyên chữa bệnh tốt nhất.
Lại không biết vì sao, bên ngoài bệnh viện chen đầy rất nhiều phóng viên.
Tình Không tiếp nhận nước ấm Lý Mục Thành đưa qua, chân thành mà nói một câu, “Cám ơn.”
Một lời hai ý nghĩa, cám ơn anh rót nước cho cô, cũng cám ơn anh đưa Lộ Viễn Kiều tới bệnh viện.
Lý Mục Thành không có nói gì, yên lặng ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh đến bây giờ mới phát hiện, cô gái này là thật sự rất nhỏ xinh, ngoại trừ đôi mắt to, những thứ khác đều là nho nhỏ.
“Có bác sĩ Trình ở đây, sẽ không có việc gì.”
Lý Mục Thành không am hiểu nói lời an ủi người, có thể nặn ra hai câu như thế, đã là cực hạn.
Tình Không gật gật đầu, đầu óc lộn xộn, ngoại trừ lo lắng vẫn là lo lắng, tự nhiên không có tâm tình nói chuyện phiếm.
Cô là suy nghĩ không thông vì sao Lão Lộ muốn tự sát, cô biết trên người ông ẩn dấu rất nhiều bí mật, cô đã thử hỏi đến, nhưng Lão Lộ không chịu nói, cô cũng không muốn ép buộc ông.
Rốt cuộc là chuyện gì, mới có thể khiến ông đi lên con đường tuyệt lộ như vậy?
“Ông ta là gì của em?” Lý Mục Thành thử chủ động nói chuyện phiếm với Tình Không.
“Ba tôi.”
“Ba em?”
Tình Không không có chú ý tới biểu tình của Lý Mục Thành, gật gật đầu lung tung.