Editor: May
“Đúng vậy, mới vừa đi.”
“Mang theo di động, luôn là tìm không thấy người.”
Lúc người đàn ông nói những lời này, hốc mắt cô nóng nóng.
“Xong rồi, bưng sang thôi?”
Sở Ngự Bắc nhéo cằm cô, nhìn chằm chằm con ngươi thủy nhuận của cô, “Xảy ra chuyện gì?”
Tình Không chớp mắt né tránh, “Bị hành tây xông, bưng cái này sang đi.”
Sở Ngự Bắc tiếp nhận dĩa trong tay cô, đi về phía bàn ăn.
“Đúng rồi, có rượu không?” Tình Không hỏi.
“Sao lại bỗng nhiên muốn uống rượu?” Ngày thường Tình Không gần như là không uống rượu.
“Tôi muốn ăn bữa này thành bữa tối dưới ánh nến, có thể chứ?”
Loại việc nhỏ này, Sở Ngự Bắc sao sẽ cự tuyệt, tuy rằng không biết nhã hứng của cô tới từ đâu, vẫn là lấy giá cắm nến từ trong ngăn tủ ra.
Tình Không bưng một dĩa súp lơ cuối cùng lên bàn ăn, Sở Ngự Bắc đã rót hai ly rượu vang đỏ, còn rót rượu vang đỏ dư lại vào trong thùng.
Trời mùa hè tối tới muộn, ánh sáng vàng ấm của ngọn nến và một chút ánh chiều tà đường tà dương cuối cùng ở đường chân trời chiếu rọi lẫn nhau, lãng mạn đến làm lòng người vỡ nát.
Hóa ra rửa tay làm canh cho người mình thích là tâm tình như thế này, Tình Không cảm thấy mỹ mãn.
Tình Không giơ ly rượu vang đỏ, ánh mắt sáng quắc mà nhìn người đàn ông tuyệt sắc khuynh thành đối diện, “Sở Ngự Bắc, tôi chúc anh mọi chuyện thuận lợi, bình an, vui sướng……”
Tình Không muốn nói chính là, sau này lúc em không còn ở bên cạnh anh, anh nhất định phải bình an, vui sướng, như vậy em liền an tâm rồi.
Sở Ngự Bắc luôn cảm thấy đêm nay Tình Không có chút tâm sự nặng nề, cũng có chút cảm tính, anh cho rằng, là bởi vì Lộ Viễn Kiều nằm viện.
Anh cầm lấy ly rượu của mình chạm chạm với cô, “Không cần lo lắng, chúng ta cơm nước xong liền về bệnh viện, nhanh ăn đi.”
Nói xong, anh nhấp một ngụm nhỏ, bắt đầu nghiêm túc mà cắt bò bít tết.