Editor: May
Bàn tay to của Sở Ngự Bắc sờ sờ đỉnh đầu đứa bé, cảm xúc khuynh hướng mềm mại mượt mà kia, làm người yêu thích không nỡ rời tay.
Đáng tiếc, anh không phải daddy bé.
“Con là tìm không thấy daddy sao?”
Tay thịt nhỏ của Lộ Bảo Bối lắc lắc, “Mẹ con nói ba con là một đại anh hùng, đi ra ngoài không gian cứu vớt địa cầu. Người là ba con sao? Người đã trở lại từ ngoài không gian rồi ư?”
Tiểu gia hỏa nhìn mặt đoán ý phi thường lợi hại thấy chú soái nhíu mày, nhanh chóng nhảy lên, giơ tay thịt nhỏ đến lớn nhất, “Ngoài không gian chính là địa phương rất xa rất xa, đại khái xa như vậy này.”
Sở Ngự Bắc đại khái đã có bốn năm không có thử qua thoải mái chân chính, hôm nay lại bị bé trai đáng yêu này chọc cười.
Sao lại có đứa bé đáng yêu như thế chứ?
Đồng thời cũng mơ hồ có chút tiếc hận, người lớn nói như thế, giống như tỏ vẻ ba đứa bé đã qua đời.
Bàn tay to của anh lại xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa bé, “Ba con rất tuyệt, con cũng rất tuyệt, ta tin tưởng ông ấy nhất định rất kiêu ngạo vì có đứa con trai như con vậy.”
Mắt to giống như nho đen của Lộ Bảo Bối “Đinh” một chút, sáng lên, cười đến vẻ mặt thân sĩ, “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật.”
Lộ Bảo Bối thích chú soái anh tuấn, biết khen người này, ôm chân anh không buông tay, cười đến vẻ mặt xuẩn manh.
Nụ cười này……
Sở Ngự Bắc cảm thấy khẳng định gần đây chính mình quá mệt mỏi, bằng không sao sẽ nhìn thấy bé trai này, đều luôn nhớ tới người phụ nữ vô lương tâm kia.
Mấy năm nay, anh trong tối ngoài sáng không biết tìm bao nhiêu nơi, vẫn luôn tra không được tin tức.
Người phụ nữ đáng chết kia……