Editor: May
“Tiên sinh, chúng ta cần phải đi.”
Tần Hãn cực kỳ không thể tưởng tượng, mấy năm nay Sở Ngự Bắc biến hóa quá lớn, sau khi nắm giữ thực quyền, sấm rền gió cuốn, sát phạt quyết đoán, thành viên nội các gần như đều bị anh thay đổi máu một lần.
Hiện giờ tuyệt đối là bá chủ nói một không hai của Bắc Thần Quốc, đến Minh Lãng cũng không dám đụng vào mũi nhọn này chút nào.
Chỉ là, người càng ngày càng lạnh băng, càng ngày càng vô tình.
Tần Hãn nghĩ, vương giả, chú định đều là cô độc đi.
Sở Ngự Bắc nhìn quanh bốn phía một chút, tựa hồ không có nhìn thấy người nhà của đứa bé này gần đây, lại kiên nhẫn hỏi một lần, “Người bạn nhỏ, người nhà của con đâu?”
“Người nhà……”
Lộ Bảo Bối cắn cắn ngón tay đô đô, xuẩn manh xuẩn manh, tựa hồ không rõ Sở Ngự Bắc đang nói cái gì.
Sở Ngự Bắc nhíu mày, bé trai thoạt nhìn thông minh như thế, lại có thể không hiểu được người nhà là cái gì sao?
“Vậy con tên là gì?”
Lộ Tình Không trốn ở một bên nhìn lén, trái tim đều treo lên cổ họng.
Cô trăm triệu không nghĩ tới, mới ngày đầu tiên về nước, còn chưa ra sân bay liền đụng phải Sở Ngự Bắc.
Này chẳng may Lộ Bảo Bối nói ra tên của mình, một khi anh nổi lên lòng nghi ngờ, hỏi lại tên mẹ thằng bé, bí mật ẩn dấu bốn năm này, đại khái lập tức liền sẽ lộ ra ngoài ánh sáng.
Lần này cô trở về, cũng không phải là vì tìm phiền toái cho anh.
Lộ Bảo Bối chớp mắt to, rất vui lòng trả lời vấn đề này của anh, “Con tên Bảo Bối nga.”
Nghe được bé trả lời như thế, tâm treo lên của Tình Không hơi thả lỏng một chút.
Sở Ngự Bắc phỏng chừng mọi người đều gọi bé trai này là Bảo Bối, cho nên anh mới nói như thế.
“Chú soái cao chú tên là gì?”
“Sở Ngự Bắc.”
“A, hóa ra chú tên Bắc Bắc nha, dễ nghe!”