Editor: May
Âm lượng dụng cụ khuếch đại âm thanh không nhỏ, Sở Ngự Bắc tự nhiên cũng nghe thấy, khuôn mặt tuấn mỹ cũng nghiêm túc lên.
“Chuyện lúc nào?”
“Di, tổng thống?” Diệp Nam Sanh cho rằng chính mình gọi nhầm điện thoại, lấy điện thoại cách khỏi lỗ tai nhìn nhìn.
Không sai a, là dãy số của Lộ Tình Không.
“Lộ Lộ đâu? Di động của cô ấy sao lại ở chỗ ngài?”
“Diệp Tử, đây không phải trọng điểm, Lộ Bảo Bối không thấy ở đâu? Sao lại không thấy?” Tình Không đều sắp vội muốn chết, Diệp Nam Sanh này còn thất thần.
“Di, Lộ Lộ cậu cũng ở đó sao? Các người hòa hảo à? Hẳn sẽ không đang lăn giường chứ?”
“Diệp Tử!”
Tính tình thoát tuyến này của Diệp Nam Sanh, có đôi khi thật sự có thể gấp người chết.
“Nga, là như vậy, hơn nửa tiếng đồng hồ phía trước, Lộ Bảo Bối muốn ăn khoai điều, tó liền dẫn nó đi xuống cửa hàng gà chiên dưới lầu, kết quả mới vừa đi tới cửa, đột nhiên xông ra mấy người áo đen, gạt tớ qua một bên, không phân xanh đỏ đen trắng liền bắt bảo bối lên một chiếc xe bảy người.”
“Tớ lái xe đuổi theo, nhưng đuổi không kịp, là một chiếc xe bảy người BMW màu đen, biển số xe bọn họ che lại, tớ không nhìn thấy, Lộ Lộ, tớ hoài nghi bảo bối bị người bắt cóc, hu hu hu…… Làm sao bây giờ?”
Sở Ngự Bắc và Tình Không liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy được ngưng trọng trong mắt của nhau.
“Diệp Tử tớ đã biết, cậu không bị thương chứ?”
Lúc Tình Không và Đa Lôi gặp mặt liền tắt điện thoại, lúc Sở Ngự Bắc kéo cô đến trên xe mới mở ra, nếu không có thể sớm một chút liền biết được.
Diệp Nam Sanh lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới Tình Không không nhìn thấy, cô sờ sờ cổ tay của mình, “Tớ không có việc gì, chỉ trầy da một chút, đúng rồi, tớ đã báo cảnh sát, cũng đã chào hỏi với Vương cảnh sát bên kia. Lộ Lộ thực xin lỗi, tớ không nên mang bảo bối ra ngoài, hu hu hu……”
Diệp Nam Sanh thật sự rất khổ sở, chẳng may Lộ Bảo Bối có chuyện không hay gì xảy ra, cô cảm thấy chính mình cũng không cần sống nữa.