Editor: May
“Không phải lỗi của cậu, cậu không cần tự trách, tớ bên này sẽ xử lý, cậu trước đi xử lý miệng vết thương một chút, giữ liên lạc.”
Tình Không trở về thủ phủ chỉ mới mấy ngày, người biết Lộ Bảo Bối tồn tại càng là ít lại càng ít.
Chỉ có một khả năng, Lộ Bảo Bối đã sớm bị người theo dõi, những người đó hoặc là hướng về cô, hoặc là hướng về Sở Ngự Bắc, địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù không phải Diệp Nam Sanh mang bảo bối đi ra ngoài, bọn họ cũng luôn có thể tìm được cơ hội xuống tay.
Cúp điện thoại của Diệp Nam Sanh xong, Tình Không liền nhìn thấy người đàn ông đang gọi điện thoại.
“Ảnh chụp đứa bé tôi đã gửi đến trên di động của anh, mở camera toàn thành phố lên, truy tung một chiếc xe BMW bảy người màu đen, biển số xe không rõ, cũng có khả năng trên đường đổi xe, tát cả trạm dừng, đều lưu ý lên.”
Sở Ngự Bắc phân phó đâu vào đấy mà, giọng nói cũng là bình tĩnh tự kiềm chế, chỉ có Tình Không nhìn chằm chằm vào anh mới có thể nhìn thấy lo lắng trong con ngươi thâm thúy của anh.
“Mặt khác đều giám sát nghe di động của tôi và Tình Không, Diệp Nam Sanh, một khi có dãy số khả nghi gọi vào, lập tức tiến hành truy tung.”
……
Anh lại lục tục phân phó mấy yếu điểm, lúc cúp điện thoại kéo Tình Không vào trong lòng ngực, “Không cần lo lắng, bảo bối nhất định không có việc gì.”
Tình Không cũng biết lúc này cần nhất chính là bình tĩnh, cô gật gật đầu, vừa rồi cô đều lọc những người có khả năng mang bảo bối đi bên phía cô một lần.
Khả nghi nhất chỉ có Đa Lôi, nhưng nửa tiếng trước Đa Lôi đang gặp mặt với cô……
Một đạo linh quang hiện lên trong đầu Tình Không, “Đa Lôi làm.”
Cô dùng chính là câu khẳng định, Đa Lôi hẳn là đã sớm biết Lộ Bảo Bối là con trai của Sở Ngự Bắc, vừa rồi chỉ là thử.