Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn mỉm cười nói: “Nghe mấy người các nàng nói như vậy thì ta cũng thấy chúng ta đúng là nên làm nghề kinh doanh buôn bán thì hợp lý hơn nghề hành y này đấy! Ha ha ha! Nói vậy thôi chứ, mấy việc này thì cứ giao hết cho Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại lo liệu hết, dù sao thì cách điều chế, công thức hai người các nàng cũng đã biết hết cả rồi, không cần ta phải nói nữa đúng không?”
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn nói: “Thiếp đang định nói đến chuyện này đây! Công thức pha chế là chìa khóa thành công vô cùng quan trọng của vụ làm ăn lần này, trước mắt thì ngoại trừ Văn Hạo ra, thì người biết thêm về công thức pha chế này chỉ có thiếp, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi nữa mà thôi! Điều này thì chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật, quyết không được để lộ ra ngoài mới được!”
Tuyết Phi Nhi nghe xong thì vỗ ngực tự đắc nói: “Cái này thì Thanh Đại tỷ cứ yên tâm đi! Muội tự biết truyện này nó quan trọng như thế nào rồi! Khi trước muội pha chế thuốc đều chỉ có muội và Vũ Cầm tỷ tỷ hai người làm thôi, tuyệt đối không có bất kỳ người ngoài nào biết được cả!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy cũng gật gật đầu đồng ý câu nói của Tuyết Phi Nhi.
Đúng lúc này thì Kha Nghiêu đột nhiên nhớ đến một chuyện, nàng liền quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại ca! Huynh khi nãy ở nhà Diệp gia nhặt đôi giày của Diệp Phong lên mang về làm gì vậy?”
“Muội đoán xem!” Đỗ Văn Hạo cười nói.
“Muội làm sao biết được!” Kha Nghiêu nhăn mặt đáp lại.
Tuyết Phi Nhi thấy vậy liền nói chen vào: “Muội nghĩ chắc chắn là có liên quan đến vụ án của Tô đại thiếu gia, hay là tướng công đã phát hiện ra manh mối gì rồi phải không?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì giật mình kinh ngạc nói: “Công nhận Phi Nhi thông minh thật đấy, mới thế thôi mà đã đoán ra được rồi, chờ khi nào về đến nơi xong thì ta sẽ thông báo ngay cho Lưu Huyện Ủy đến gặp ta để bàn chuyện!”
Liên Nhi thấy vậy bèn nói: “Đại lão gia! Bây giờ cũng muộn rồi, không còn sớm gì nữa đâu, cũng sắp canh ba đến nơi rồi! Hay là để ngày mai có được không ạ?”
“Chúng ta có thể chờ được, chứ vụ án liệu có chờ được không?” Đỗ Văn Hạo nói.
“Vậy sao?” Liên Nhi nói xong liền ngay lập tức ngó đầu ra ngoài nói với người mã phu đánh ngựa: “Nhanh lên! Lão gia đang gấp quay về để giải quyết việc!”
“Thưa vâng! Đi thôi!” Xe ngựa ngay lập tức gia tăng tốc độ, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng vó ngựa gõ còng cọc lên nền đá, cỗ xe nhanh chóng phóng như tên bay về phía trước.
Trước cổng của Diệp gia.
“Lão gia! Chúng ta cũng nên quay về thôi!” Nguyên phối phu nhân Tử Ngọc của Đoàn Luyện Sứ Diệp Chiêu lên tiếng nói, bà ta sau khi ngước mắt lên trông vào đoàn xe của Đỗ Văn Hạo rời đi liền quay sang Diệp Chiêu nhìn với ánh mắt đầy mong đợi.
Diệp Chiêu nghe vậy liền nói: “Ta và quản gia sẽ đi bốc thuốc ngay bây giờ đây! Nàng cứ việc quay về nghỉ trước đi!”
Tử Ngọc nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Bây giờ đi cắt thuốc sao? Muộn như thế này rồi còn đi làm gì nữa!”
“Bệnh của Lân Nhi không thể nào chần chừ them một phút nào nữa! Ngự Y đại nhân vừa đưa phương thuốc cho ta rồi!” Diệp Chiêu nói.
“Vậy thì cứ để cho thần thiếp đi cắt cho! Từ trước đến nay thiếp toàn đi cắt thuốc cho Lân Nhi mà!” Tử Ngọc nói.
Diệp Chiêu nghe xong lắc đầu nói: “Không được! Ngự Y đại nhân nói rồi, Lân Nhi là than thể thuần dương, phụ nữ cấm tuyệt đối được động vào bài thuốc này của Lân Nhi! Chính vì thế mà việc thuốc thang sau này của Lân Nhi sẽ do đích thân ta lo liệu, tất cả các quá trình, bao gồm cả sắc thuốc, mớm thuốc nữa, nàng và những người phụ nữ khác ở trong nhà cấm tuyệt đối không ai được phép động tay vào, đã nghe hiểu rõ rồi chứ?”
“Vâng! Thưa lão gia, thiếp đã hiểu rồi!” Tử Ngọc nghe xong liền cúi đầu đáp.
Diệp Chiêu sau đó liền sai người chuẩn bị kiệu, rồi vội vội vàng vàng chui lên kiệu đi cắt thuốc cho Lân Nhi.
“Phu nhân! Hôm nay sao lão gia lại tự mình đi cắt thuốc cho thiếu gia vậy nhỉ?” Đứa nha hoàn đứng gần Tử Ngọc bỗng lên tiếng hỏi.
Tử Ngọc nghe xong thì xa sầm nét mặt nói: “Hứ! Không phải cái tên Ngự Y vớ vẩn kia ăn nói lung tung! Thế là lão gia nhà ngươi liền tin sái cổ, ngươi nhìn xem tên Ngự Y đó bên mình có bao nhiêu là đàn bà như vậy, đứa nào đứa nấy trông cứ như hồ ly tinh vậy! Ta nhìn thì biết ngay bọn chúng chẳng có đứa nào ra gì cả, trong đó còn có một đứa hồ ly tinh ban ngày ban mặt dụ dỗ nhị lão gia nữa! Ta nhổ vào nhân cách của nó! Đúng là đồ mặt dầy, thõa!”
Đứa nha hoàn kia nghe xong thì sững người đáp: “Dạ! Hình như là do nhị lão gia nói là Kha Nghiêu cô nương lấy nhị lão gia thì phải đó chứ ạ!”
Tử Ngọc nghe xong liền quay sang tát thẳng tay vào giữa mặt đứa nha hoàn đó một cái rõ kêu, rồi quát: “Mày thì biết cái gì hả! Con điếm đó rõ ràng là cố tình khêu gợi, dụ dỗ nhị lão gia, nhị lão gia của mày lẽ nào bị thần kinh hả? Mày không biết chứ nhị lão gia của mày từng này tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có ai, thì làm sao mà chịu đựng nổi sự cám dỗ của con hồ ly tinh đó chứ hả?”
Đứa nha hoàn kia sau khi ăn một cái tát trời của Tử Ngọc, liền lặng lẽ ôm mặt không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ dám lẽo đẽo bước theo sau Tử Ngọc đi vào trong viện, hướng đi của Tử Ngọc lúc này là khuôn viện dành riêng cho Lân Nhi, nhưng khi Tử Ngọc đi đến nơi thìđã thấy ở cổng viện đã có bốn đứa gia đinh đứng canh ở đó tự bao giờ. Bốn đứa gia đinh khi thấy Tử Ngọc đi đến liền vội vã tiến tới cúi người thi lễ.
“Bẩm phu nhân! Đại lão gia đã dặn dò bọn tiểu nhân rằng, ngoại trừ đại lão gia ra thì bất kỳ ai cũng không được phép tiếp cận với thiếu gia nữa cả!” Một đứa gia đinh bước lên trước nói.
Tử Ngọc nghe xong, thì bỗng nhiên nổi cơn tam bành nói: “Bọn mày nói cái gì hả, bọn mày ăn nói lung tung cái gì thế? Ta là mẹ của Lân Nhi, làm sao ta không được phép vào thăm nó chứ? Cút sang chỗ khác nhanh lên!”
Trong bốn đứa gia đinh, thì có một người lớn tuổi hơn cả, thấy Tử Ngọc định lấn tới liền ngay lập tức tiến lên giơ tay ngăn lại, lựa lời khuyên giải nói: “Bẩm phu nhân! Xin phu nhân đừng làm khó cho bọn tiểu nhân nữa, phu nhân cũng biết tính khí của lão gia rồi đấy, nếu như bọn tiểu nhân để cho phu nhân đi vào trong này, lão gia mà biết được thì bọn tiểu nhân chắc chết mất!”
Tử Ngọc nghe xong liền giơ tay tát cho người gia đinh lớn tuổi kia một cái thật kêu vào mặt, nhưng người gia đinh già kia tuy tự nhiên chịu oan ức một cái tát vô duyên vô cớ như vậy, nhưng người lớn tuổi này vẫn không chịu lui xuống, tay vẫn giơ ra ngăn cản không cho Tử Ngọc bước vào. Tử Ngọc biết mình có dùng sức cũng không thể nào đẩn được cánh tay săn chắc của người gia đinh này, hơn nữa ngoài ông ta ra, chỗ này còn có ba người gia đinh khác, ai nấy cũng đều cao lớn lưc lưỡng, còn bà ta thì chỉ là một thân liễu yếu đào tơ, làm sao màđủ sức để chen chân vào trong được. Nghĩ vậy, Tử Ngọc chỉ biết lớn tiếng quát chửi một thôi một hồi xong rồi đành quay người bỏ đi.
Khi Tử Ngọc vừa đi khỏi thì có một cái đầu nho nhỏ, thò ra từ khi cửa, nhưng rất nhanh nó lại thụt vào, sau đó sau khi cửa tiếng của Lân Nhi vang lên hỏi: “Mẹ của ta có phải làđã đi rồi không?”
“Vâng thưa thiếu gia!” Một đứa nha đầu đứng gần đó lên tiếng trả lời.
“Thế thì tốt quá rồi! Bây giờ ngươi mau đưa ta theo cổng sau ra ngoài, đi vào ngõ thăm dì nương của ta nhanh lên!” Lân Nhi lên tiếng nói.
“Thưa thiếu gia! Nếu như mà để cho phu nhân biết được thì….” Đứa nha hoàn ngần ngừ nói.
“Ngươi đừng có sợ gì cả, mẹ ta không nhìn thấy đâu, hơn nữa vẫn còn cha của ta nữa cơ mà, thôi đi thôi!” Lân Nhi khẩn khoản nói.
“Nhưng mà, sức khỏe của thiếu gia…”Đứa nha hoàn vẫn rất chần chừ.
“Đi thôi! Không sao đâu mà ngươi phải lo!” Lân Nhi nói xong, thì có tiếng cửa vang lên ken két, Lân Nhi lấm lét dòm trước ngó sau, rồi đem theo một đứa nha hoàn tầm trạc tuổi mình ra ngoài, hai người nhanh chóng chạy nhanh vào những bụi cây gần đó, rồi bỗng nhiên bật tăm bật tích, không còn một tiếng động nào khác nữa.
Ngày hôm sau, khắp trong thành ngoài thành đều được dán cáo thị của Nha Môn đầy trên đường phố, nói rằng buổi chiều hôm nay Ngự Y Đỗ Văn Hạo sẽ mở một lớp truyền thụ phương pháp chữa trị bệnh viêm nhiễm tại nhà nghỉ Nga Mi, và còn làm mẫu cách tiếp xương, và trị liệu những vết ngoại thương bên ngoài.
Việc Đỗ Văn Hạo phẫu thuật mổ bụng chữa bệnh đã làm cho toàn bộ đại phu khắp trên cả nước ngưỡng mộ và khâm phụ lắm rồi, ai ai cũng biết đến tài năng cũng như thần kỹ của hắn, mấy hôm trước Đỗ Văn Hạo còn ở Gia Châu trao đổi kiến thức y học với các vị đại phu ở đây, sau đó còn chữa trị được hai người mắc bệnh nan y, tạp chứng, chính vì thế mà truyền thuyết về một thần y Đỗ Văn Hạo thì đã thần bí giờ lại càng trở nên ảo diệu, lung linh hơn bao giờ hết.
Chính vì thế mà bây giờ khi nghe Đỗ Văn Hạo đồng ý mở một lớp truyền thụ kiến thực hoàn toàn mới mẻ này, thì hầu hết toàn bộ đại phu đều nườm nượp kéo đến xem náo nhiệt, trong đó có không ít người có chút kiến thức về y học, cũng như những người yêu thích ngành y cũng kéo đên tề tựu, chứng kiến một phen. Thậm chí đến ngay cả mấy vị thầy thuốc giang hồ, cũng chen chân đến đây để học hỏi them, nhà nghỉ Nga Mi phút chốc đông chật cứng người, không còn một chỗ trống nào có thể lách được nữa.
Vậy nhưng, khi tất cả mọi người đã tham gia chật cứng cả hội trường, thì nơi đây đã treo lên một tấm biển, trên đó viết rằng: “Mua vé vào cửa, mỗi người một vé, mỗi vé mười lạng, mỗi lượt vào xem là năm mươi người một lượt!”
Cả đám người thấy vậy thì bỗng ồ lên xôn sao, tiếng bàn tán không ngừng vang lên, nhưng những người đến đây thì đều không hy vọng đây sẽ là một buổi truyền tụ miễn phí, bởi khi đã gọi là thần kỹ mà miễn phí thì chẳng khác gì mấy cái trò Sơn Đông mãi võ, thần kỹ đâu chả thấy, chỉ thấy lừa tiền gạt người, chính vì thế mà thu phí mới thể rõ giá trị của thần kỹ được, chỉ tiếc là trong số những người đến đây thì họ lại không mang theo người số tiền lớn như vậy, bởi vì mười lạng bạc thời bấy giờ tương đương với một vạn nhân dân tệ (ngang với ba mươi triệu một vé, e rằng ngay cả Metalica đến Việt Nam biểu diễn vé cũng không đắt đến như vậy mất!). Nhưng, là một vị y giả, thì làm sao mà có thể bỏ qua được cơ hội trời ban này được, bỏ ra mười lạng để học hỏi them được thần kỹ thì cũng là đáng đồng tiền bát gạo của nó.
Trong thời cổ đại, bái sư học nghệ phải bỏ ra rất nhiều năm cũng như công sức để học hỏi, sư phụ tuyệt đối không phải lúc nào cũng đem hết tuyệt kỹ trong người ra truyền một lèo cho học trò của mình một cách nhanh chóng cả! Mà mình phải giống như một người con, người cháu trong gia đinh của sư phụ, hầu hạ sư phụ của mình một cách tận tâm tận lực, lại còn phải theo hầu sư phụ một cách miễn phí nữa, chờ đến khi sư phụ cao hứng, hoặc gần đất xa trời rồi mới đem tuyệt kỹ truyền cho mình, còn phần mình có học được không thì không biết, nhưng cái thời gian đó, công sức đó bỏ ra để đổi lấy một thần kỹ đúng quả là quá dài so với đời người thầy thuốc! Vậy mà giờ đây vị Ngự Y này lại sảng khoái đến độ, chỉ cần bỏ đủ tiền vé ra, thì sẽ truyền thụ ngay, việc này có ích hơn việc theo hầu sư phụ quá nhiều, vừa tiết kiệm thời gian, lại vừa đỡ phải mất nhiều công sức, chỉ mỗi tội là giá tiền hơi cao, nhưng cái gì cũng có giá của nó cả, trên đời này làm gì có cái gì là miễn phí mà tốt cả đâu!
Chính vì thế mà khi mọi người trông thấy tấm biển được treo lên, tất cả tuy bàn tán xôn sao, nhưng ai nấy cũng moi tiền ra đồng ý vào xem, có người không mang đủ tiền thì không nói không rằng, quay luôn người chạy về nhà lấy tiền. Có người nhà xa không đủ tiền thì cũng cố gắng tìm đến người thân để vay mượn, không đầy thời gian một tuần hương, thì tốp năm mươi người đầu tiên đã mua đủ vé đi vào trong nhận sự truyền thụ trực tiếp của Đỗ Văn Hạo.
Còn những người không mua kịp vé, hoặc không đủ tiền mua vé, thì đều tụ tập ở bên ngoài dáo dác ngó đầu vào trông ngóng, nhưng bọn họ giờ đây tất cả đều im ắng, không có lấy một tiếng bàn tán nào cả, chỉ lặng lẽ chờ mấy người ở trong đó sau khi nghe truyền thụ xong, rồi sẽ bắt lại hỏi chuyện.
Bên trong lúc này, hội trường đã được kê thêm một cái bục khá cao, ở khoảng đất trống phía trước thì có đặt một cái bàn dùng để phẫu thuật, cạnh đó có đặt mấy cái hộp, những người đại phu sau khi mua vé vào ngồi thì tất cả đều vô cùng hồi hộp chờ đợi Đỗ Văn Hạo.
Trong phòng của nhà nghỉ lúc này, Đỗ Văn Hạo đang cố gắng giải thích với Diệp Chiêu rằng, đây là cơ hội hiếm có để truyền thụ kinh nghiệm chữa trị bệnh viêm nhiễm cho các đại phu, nên hắn sẽ mời Diệp Phong ra làm mẫu, Diệp Chiêu dĩ nhiên trong lòng thì có hàng vạn lý do không mong muốn mọi người trông thấy căn bệnh khủng khiếp của em trai mình, nhưng mà Đỗ Văn Hạo lại là cấp trên của ông ta, hôm trước lại còn rat ay cứu Diệp Phong nữa, hơn nữa bây giờ ngoài Đỗ Văn Hạo ra thì không còn ai có thể chữa trị được cho Diệp Phong nữa cả. Bây giờ ông ta không đồng ý, thì cũng chẳng còn cách nào khác nữa cả, bởi Diệp Chiêu biết dù trong lòng không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười đồng ý, đắc tội với thượng cấp thì chức quan bé nhỏ của ông ta e rằng cũng tiêu tùng theo mất. Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo không cần phí lời, Diệp Chiêu đã mỉm cười chấp thuận lời giải thích, cũng như lời cầu khẩn của hắn.
Còn về phần Diệp Phong thì anh ta càng chẳng có lý do nào để mà từ chối cả, dù gì thì gì anh ta cũng mắc phải cái bệnh quái ác này rồi, giờ đây lại chỉ có mỗi Đỗ Văn Hạo là chữa khỏi được căn bệnh này, nếu như để cho Đỗ Văn Hạo chữa khỏi rồi, thì cũng coi như đây cũng là một việc tuyên truyền khá tốt cho việc kiếm vợ của anh ta. Đến lúc đó có khi anh ta không cần phải đi tìm, mà tự khắc sẽ có cả đàn cả đống các bà mai mối tự thân chạy đến tìm anh ta cũng không biết chừng.
Đỗ Văn Hạo vốn lúc đầu định để Diêm Diệu Thủ phụ trách công việc phẫu thuật cho Diệp Phong, nhưng bây giờ hắn còn mang tiếng phụ trách truyền thụ cho các vị đại phu nữa, nên hắn quyết định tự thân làm mẫu, vừa làm vừa giảng giải, như vậy sẽ ăn sâu vào lòng người hơn là đứng nói suông, như thế mọi người sẽ cho hắn là lừa đảo, là ăn chặn tiền của mọi người một cách trắng trợn. Mọi người bỏ tiền vào đây là để xem hắn chứ không phải là xem tên đồ tôn của hắn.
Đỗ Văn Hạo đã từng dạy Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Tiền Bất Thu, Hàm Đầu, Diêm Diệu Thủ, giờ lại đến lượt Kha Nghiêu, chính vì thế mà Đỗ Văn Hạo đã có kinh nghiệm trong việc dạy học lâm sàng rồi, chính vì thế mà bây giờ truyền thụ tại chỗ đối với hắn đã không còn xa lạ gì nữa cả.
Đỗ Văn Hạo vốn là một bác sĩ ngoại khoa, nên hắn bắt đầu giảng giải từ kiến thức của phẫu thuật ngoại khao cơ bản, hắn giảng giải cho mọi người nghe về phẫu thuật vô trùng, sau đó giảng giải tiếp các thao tác phẫu thuật vô trùng cùng với nguyên tắc, và phương pháp. Đỗ Văn Hạo lại truyền thụ tiếp về việc rạch mổ phẫu thuật thế nào, tiêu độc, làm sạch vết thương, khâu lại ra sau, sau đó là cầm máu và tránh tình trạng để bệnh nhân đi vào trạng thái sock trong lúc phẫu thuật. Sau đó, hắn lại giải giải sự quan trọng của việc ngoại khoa duy trì chất dịch cân bằng trong cơ thể người bệnh, xong sau đấy lại nói tiếp về kiến thức của thuốc gây tê, gây mê, rồi hắn lại giới thiệu về các loại thuốc gây tê, gây mê của hắn. Sau đó, Đỗ Văn Hạo lại giảng tiếp về phẫu thuật tim mạch hồi tỉnh…
Sauk hi giảng giải xong phần kiến thức phẫu thuật ngoại khoa cơ bản, Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục bắt đầu giảng giải về những kiến thức cơ bản về bệnh viêm nhiễm Dương Khoa, đối với các loại mụn nhọt, mưng mủ thì nên có những nguyên tắc xử lý ra sao, sau đó hắn bắt đầu công việc phẫu thuật làm mẫu cho mọi người chiêm ngưỡng.
Trên mặt của Diệp Phong lúc này có ba loại viêm nhiễm, là một loại bệnh án cũng khá phức tạp, tập hợp tất cả các loại bệnh viêm nhiễm tạp chứng cùng một lúc, chính vì thế mà không cần phải thay người, hoặc kiếm người thay thế, nhưng căn bệnh của Diệp Phong cũng là một ca bệnh phức tạp, nên Đỗ Văn Hạo cũng mất gần một canh giờ, mới hoàn thành được ca phẫu thuật này.
Những vị đại phu ngồi tham dự học hỏi tại hiện trường lúc này, tuy ngoài miệng lúc nào cũng khinh ghét, và coi thường bệnh viêm nhiễm, nhưng thực tế trong tận sâu thẳm đáy lòng thì bọn họ rất sợ gặp những ca bệnh viêm nhiễm, vì nguyên do rất đơn giản, bọn họ không biết cách chữa trị, hầu hết trị liệu xong thì đều không đạt kết quả như mong muốn. Bây giờ thì sau khi nghe xong Đỗ Văn Hạo giảng giải, lại được xem thực tế thao tác, nên tất cả bọn họ đều nhất thời hiểu ra hết toàn bộ vấn đề, Đỗ Văn Hạo dạy họ các kiến thức cùng với thao tác, đều là những thứ mà từ trước đến giờ tất cả bọn họ đều chưa bao giờ biết cả.
Tuy rằng tất cả đại phu đều không biết Đỗ Văn Hạo truyền thụ cho bọn họ phương pháp mới mẻ này để trị bệnh viêm nhiễm có hiệu quả hay không, nhưng ai cũng biết Đỗ Văn Hạo là người biết tuyệt kỹ Hoa Đà, lại là một đường đường Ngự Y nổi tiếng, phụng chỉ tứ phương tầm y, hơn nữa đối tượng chữa bệnh viêm nhiễm lúc này lại là em trai của Đoàn Luyện Sử đại nhân của Gia Châu, nên chắc chắn sẽ không phải là chiêu thức vớ vẩn lừa người của bọn thầy thuốc giang hồ được. Chính vì thấy mà ai nấy cũng đều cảm thấy mình thật may mắn khi học hỏi được thêm những kiến thức mới ,thao tác mới để đối phó với bệnh viêm nhiễm, về sau xử lý những ca bệnh như thế này, sẽ không bị làm cho nơi viêm nhiễm bị lở loét nhiễm trùng nữa, hôm nay tiêu mất mười lạng cũng đáng đồng tiền bát gạo.
Đang trong lúc mọi người hý hửng chờ đợi thưởng thức kỹ thuật phẫu thuật bằng dao, không làm cho người bệnh cảm thấy đau đớn của Đỗ Văn Hạo, thì đã thấy hắn ôm quyền nói: “Các vị! Buổi giảng giải truyền thụ hôm nay đến đây là kết thúc! Ngày mai, vào buổi sáng sẽ tiếp tục giảng giả tiếp, người nào muốn tiếp tục nghe thì ngày mai có thể đến nghe tiếp, phí vào cửa vẫn giống như ngày hôm nay, và nếu các vị quay lại sẽ được quyền ưu tiên mua vé trước!”
Các vị đại phu ở hiện trường lúc này mới phát hiện ra là trời đã bắt đầu chập choạng tối, bọn họ nghe giảng quá nhập tâm đến nỗi không biết thời gian trôi đi một cách nhanh chóng, mọi người ai cũng cảm thấy tiếc nuối, vì ca phẫu thuật thực sự của Đỗ Văn Hạo bọn họ xem vẫn chưa được đã mắt, tuy nói rằng ngày mai có thể tiếp tục xem, nhưng trong long bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó vô cùng hụt hẫng vậy.
Các vị đại phu sau khi nghe Đỗ Văn Hạo thông báo như vậy, bèn đứng dậy cúi người thi lễ, sau đó cùng đồng thanh nói câu tạ ơn Ngự Y đại nhân đã tận tình chỉ bảo bọn họ.
Sau khi cuộc giảng dạy kết thúc, thì các vị đại phu cũng lục đục kéo nhau ra về, nhưng người ở bên ngoài lúc này vẫn chưa chịu kéo về, mà ngược lại mọi người tụ tập càng lúc càng đông them, tất cả đều là những vị đại phu nhà xa nên đến muộn, cộng thêm với nhiều người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt nữa.
Cánh cổng nhà nghỉ Nga Mi lúc này đã rộng mở, đại phụ cũng lục đục kéo ra ngoài, tất cả mọi người thấy vậy đều ùa xông đến bu lấy, sau đó tìm lấy vị đại phu nghe giảng mà mình quen túm lại để hỏi chuyện, mấy người đại phu nghe giảng đều bỏ tiền túi ra để nghe, làm gì có chuyện mở miệng nói ra dễ dàng như vậy, tất cả bọn họ đều rất thần bí nói: “Muốn biết Ngự Y đại nhân truyền dạy ra sao hả? Tự mình bỏ tiền ra mà mua vé vào mà nghe nhé!”
Câu trả lời kiểu như vậy làm cho mọi người đứng ở bên ngoài càng thêm tò mò: “Mẹ kiếp! Ngày mai cho dù ông mày có phải bán nhà, bán đất cũng phải mua được một cái vé vào nghe mới được!”
“Ha ha! Ông tưởng dễ dàng như thế sao? Ông chắc chắn phải đợi dịp khác rồi, sáng ngày mai, Ngự Y đại nhân vẫn còn phải giảng giải tiếp về các loại thuốc trị ngoại thương, và phẫu thuật không làm cho bệnh nhân cảm thấy đau đớn cho bọn ta nghe! Hôm nay bọn ta đã được đăng ký ưu tiên mua vé trước rồi, tên cũng đã điền xong cả hết rồi, ha ha ha!”
Người vừa chửi thề ban nãy nghe vậy thì tức quá, cứ đứng dậm chân chửi rủa: “Con bà nhà nó chứ! Chiều mai ông mày chắc chắn sẽ là người đầu tiên mua vé!”
Đêm hôm đó, Bàng Vũ Cầm và Liên Nhi đích thân xuống bếp làm vài món ngon mà Đỗ Văn Hạo thích ăn, tất cả mọi người trong nhà cùng ngồi lại với nhau vui vẻ chúc mừng thắng lợi của ngày hôm nay.
Trên bàn tiệc, Lâm Thanh Đại mặt tươi như hoa nói: “Chỉ mỗi một buổi chiều của ngày hôm nay thôi, mà chúng ta đã thu được tận năm trăm lạng bạch ngân! Mà Gia Châu cũng đâu phải là chốn phồn hoa đô thị đâu, chờ đến khi chúng ta đi đến mới nơi đô thị thịnh vượng như Dương Châu này nọ, thì e rằng phí thu về của chúng ta còn nhiều hơn gấp mấy lần ở đây nữa đấy!”
Năm trăm lạng bạch ngân thì tương đương với năm mươi vạn nhân dân tệ (vào tầm một tỷ rưỡi VNĐ), chỉ mới một buổi chiều mà kiếm được nhiều như vậy, mà đó là còn chưa kể tiền thuốc hắn vẫn chưa bán, thì thấy vụ này hắn chuẩn bị kiếm lời như thế nào đây.
Tiền Bu Thu lúc này cũng nâng cốc lên chúc mừng, ông ta quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Sư phụ! Thực ra lúc ở huyện Đổng Đạt thì lão phu cũng đã có suy nghĩ này rồi, nhưng lúc đó lão phu ngạu mà không nói, chỉ sợ sư phụ trách cứ lão phu hám lợi mà làm như vậy! Sư phụ lại còn biết thêm tuyệt kỹ Hoa Đà nữa, nếu có bỏ thêm nhiều tiền hơn nữa để học, thì lão phu thấy nó cũng xứng đáng đồng tiền bát gạo! Lão phu nghĩ ngày mai giải giải về liệu pháp phẫu thuật gây tê thì ta nên thu phí cao hơn một chút nữa mới được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Không cần thiết phải cao đến mức như thế đâu! Chúng ta cũng đâu cần nhiều tiền đến mức như vậy đâu! Tiền nhiều thì chẳng qua cũng chỉ là con số nó nhiều lên mà thôi, chúng ta cần nhiều như vậy để làm gì?”
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn mỉm cười nói: “Văn Hạo! Chàng nói như vậy là không đúng rồi, khi trước chàng nói là kiến thức là vàng là bạc, mà tiền lại là tiên là phật là sức bật của tương lai, nói thật thế này nhé, kiến thức của chàng bây giờ nó đáng giá tận một trămg lạng bạc, tại sao chàng chỉ lại thu có mười lạng mà thôi! Thiếp nghĩ rằng đắt sắt ra miếng, có đắt thì vật nó mới có giá trị!”
Tất cả mọi người ở bàn tiệc nghe vậy đều gật đầu khen phải.
Lâm Thanh Đại lại nói tiếp: “Nhưng tướng công cứ an tâm! Thiếp biết chàng muốn đem kiến thức về y học của mình truyền thụ cho càng nhiều đại phu biết thì càng tốt! Như vậy sẽ giúp họ cứu được nhiều mạng người hơn! Chính vì vậy mà việc phổ cập y thuật mới là mục đích chính, nhưng việc kiếm tiền của chúng ta thì cũng không nên vì thế mà bê trễ, chúng ta cũng chẳng phải là làm ăn buôn bán gian lận gì cả, chúng ta phải biết đầu cơ! Ví dụ như những nơi như Gia Châu là nơi heo hút hẻo lánh, dân chúng còn nghèo, chúng ta sẽ thu phíít hơn một chút, nhưng khi chúng ta đến những nơi giàu có hơn, thì cái gì cần thu phí cao, thì chúng ta cứ việc thu, không việc gì phải nề hà cả!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Vậy thì tốt rồi! Thu bao nhiêu tiền thì mấy người cứ việc theo tình hình mà tiến hành, ta cũng không chen vào hỏi làm gì nhiều cho phiền phức, ta chỉ quản việc giảng dạy thôi!”
Sau khi dùng bữa xong, tất cả nhà đều đang ngồi ở đại sảnh uống trà nói chuyện, thì bỗng nhiên có người chạy vào bẩm báo nói là Lưu Huyện Ủy đến chơi.
Hôm qua mới từ Diệp Phủ về đến đây, Đỗ Văn Hạo đã cho người đến mời Lưu Huyện Ủy đến đây, sau khi đem hai đôi giầy lên so sánh xong, thì hắn phát hiện ra những hoa văn làm tổn thương lên vùng gan của Tô đại thiếu gia với những vết lồi lõm nơi đế giầy của Lưu Huyện Ủy hoàn toàn giống nhau, cho dù ngoại hình nó khác đi một chút, nhưng về mặt cơ bản thì có thể nhận định rằng, người đã đả thương Tô đại thiếu gia cũng đi loại giầy như thế này, cũng đồng nghĩa với việc, phạm vi của tội phạm cũng được thu hẹp lại, nghi phạm chỉ có thể là người trong quân đội và Giáp Binh mà thôi. Đỗ Văn Hạo mời Lưu Huyện Ủy âm thầm điều tra cho hắn về chuyện này, nhưng mới có một ngày, mà ông ta đã điều tra điều gì rồi hay sao?
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy liền vội vã cho người mời Lưu Huyện Ủy vào.
Nhưng khi trông thấy bộ mặt sầu não của Lưu Huyện Ủy, thì Đỗ Văn Hạo cũng đoán ra được là ông ta điều tra cũng chẳng có tiến triển gì cả. Quả nhiên, Lưu Huyện Ủy sau khi thi lễ xong ngồi xuống bèn nói: “Ngự Y đại nhân! Hạ quan đã đi điều tra rồi, phát hiện ra những người đi loại giầy quân đội kiểu như thế này lên đến hang ngàn người, mà dấu vân trên đế giầy lại quá đơn giản, kích cỡ thì cũng toàn là loại giống nhau, hạ quan đã đem mấy đôi giầy của binh sĩ ra so sánh rồi, thì trong mười người đã có năm sáu người giống y hệt nhau! Hạ quan hỏi từng người một, cũng chẳng có ai có quan hệ gì với Tô đại thiếu gia cả! Ngày hôm đó bọn họ hầu hết ở trong doanh trại, không ai đi ra ngoài cả. Cả ngày hôm nay, hạ quan chỉ so sánh được có tầm gần một trăm người thôi! Nếu mà cứ làm việc theo kiểu này thì chắc mấy tháng nữa cũng chưa phá được án mất!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì không biết là nên cười hay nên khóc nữa, hắn đau khổ nói: “Đầu óc của ngươi lẽ nào là làm bằng gỗ hay sao mà đến giờ mãi vẫn không thông được vậy? Ai bảo ngươi đem giầy đi so sánh với cả ngàn người như vậy chứ hả? Ngươi làm như vậy thì đúng là không biết làm đến bao giờ thật! Việc đầu tiên là ngươi phải điều tra người nào hôm đó có những hành tung không được rõ rang, đặc biệt là tập trung mục tiêu điều tra vào những người có quan hệ với Tô đại thiếu gia! Đem những người đó tìm ra xong rồi mới đem giầy ra so sánh, phải khoanh vùng nghi phạm nó nhỏ lại rồi mới có kết quả được, như vậy có phải là hơn không?”
Lưu Huyện Ủy nghe xong thì vỗ trán sực tỉnh, ông ta gật đầu như giật củ tỏi trong tay nói: “Vâng, vâng vâng! Đúng vậy đấy, sao mà hạ quan ngu xuẩn đến như vậy nhỉ? Ngày mai hạ quan sẽ điều tra lại y như cách mà Ngự Y đại nhân đã chỉ bảo, hạ quan xin được cáo từ!”
“Này này! Chờ một chút đã!” Đỗ Văn Hạo thấy Lưu Huyện Ủy định đứng dậy đi, thì vội vã lên tiếng ngăn ông ta lại hỏi: “Lần trước bổn quan bảo ngươi về lấy áo khoắc của Tô đại thiếu gia, ngươi đã đi lấy chưa vậy?”
“Hạ quan đi rồi, cũng đã lấy áo về rồi, đó là một cái trường bào, hạ quan cũng điều tra xong rồi, nhưng không có bất kỳ một vết tích khả nghi nào cả, chính vì thế mà…. He he he, hạ quan quên mất không bẩm báo với đại nhân” Lưu Huyện Ủy gãi đầu gãi tai nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì hai hàng long mày của hắn cau lại, hắn đối với khả năng trinh sát, phá án của Lưu Huyện Ủy đúng là không dám tin tưởng nữa, chỉ trầm ngâm giây lát rồi lại nói tiếp: “Ngươi mau đem chiếc áo của Tô đại thiếu gia cho bổn quan xem qua cái đã!”
“Vâng! Hạ quan sẽ cho người đem chiếc áo đó lại đây ngay” Lưu Huyện Ủy liếng thoắng nói.
Một lúc sau, người được Lưu Huyện Ủy cho goi về lấy áo đã quay lại, trên tay người đó lúc này càm một chiếc hộp, sau khi hộp được mở ra, thì trong đó có một chiếc trường bào. Đỗ Văn Hạo liền quay sang khen ngợi Lưu Huyện Ủy vài câu, bảo là ông ta có ý thức bảo vệ hiện vật khá tốt, và đây là điều kiện phá án không thể thiếu được trong các vụ án quan trọng.
Lưu Huyện Ủy thấy Đỗ Văn Hạo khen mình như vậy, dĩ nhiên cũng mừng ra mặt, miệng cứ cười ngoác cả ra mang tai, tưởng như không ngáp lại được nữa.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Chiếc áo này vẫn chưa giặt qua đấy chứ?”
“Tuyệt đối là chưa được giặt qua đâu ạ!” Lưu Huyện Ủy tự vỗ vỗ vào lồng ngực của mình nói: “Khi Tô đại thiếu gia vừa về đến nhà thì bị thương, ngã bệnh, sau đó thì bệnh tình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, nên khi thay áo ra xong thì vẫn chưa kịp mang đi giặt! Hạ quan cũng hỏi mấy đứa người ở rồi, bọn chúng cũng nói rằng chiếc áo này chưa bị giặt qua, trên áo vẫn còn dính một ít bùn đất đây này, điều này chứng tỏ là áo đúng là chưa được giặt qua thật!”
“Có vết bùn hả?” Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì mừng không thể tả, hắn cẩn thận cầm lấy chiếc áo bào đem nó ra bên ngoài ngắm nghía rồi hỏi: “Vết bùn đó ở đâu vậy?”
“Dạ nó nằm ở vị trí mông của người mặc, bên dưới ấy ạ!” Lưu Huyện Ủy nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn đem chiếc áo trải dài ra bên mặt đất, sau đó hắn cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra từng chỗ một. Quả nhiên, ngay phía trên mông của người mặc chiếc áo ở bên dưới có mấy vết bùn đã khô, còn mấy chỗ nữa còn in cả một màu xanh nhạt, có lẽ là do Tô đại thiếu gia bị ngã nên vướng vào mấy bụi rêu nên mới để lại vết xanh trên áo như vậy.
Đỗ Văn Hạo liền chỉ vào mấy chỗ bùn đất và dấu rêu xanh còn đọng trên áo nói: “Tại sao chỗ này lại không có nghi vấn cơ chứ? Đây lẽ nào lại không phải sao? Tô đại thiếu gia cũng không phải là đứa trẻ lên ba, đang yên đang lành tự bôi bùn lên đít của mình để làm gì cơ chứ? Anh ta cũng chẳng hâm đến nỗi tự lăn mình vào đám rêu để làm bẩn áo như vậy! Đây chắc chắn là những vết tích mà sau khi anh ta bị thương xong rồi ngã mà ra!”
Trán của Lưu Huyện Ủy mồ hôi túa ra như suối, ông ta không biết nói gì hơn chỉ biết cười khan lên một tiếng rồi gật gật đầu nói: “Hạ quan đúng là ngu ngốc qua, sao hạ quan lại không nghĩ ra được như vậy nhỉ? Hạ quan đúng là chỉ chú ý đến vùng ngực bị thương của Tô thiếu gia, mà bỏ sót chỗ này!”
Đỗ Văn Hạo lúc này đã bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ phần ngực của chiếc áo, quả nhiên hắn không thể nào phát hiện thêm được những vết tích nào khác nữa cả.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy kỳ lạ vô cùng, Tô đại thiếu gia ăn phải một cước rất nặng, lực đạo cũng vô cùng mạnh, ngay cả gan cũng bị cúđá đó đá cho bị rách hẳn ra, thế mà trên áo lúc này lại không để lại bất kỳ dấu vết nào là tại sao nhỉ? Từ vết bùn, và đám rêu bám trên áo, thì có thể đoán được Tô đại thiếu gia ăn một cước này là ở nơi hoang vu, ít người qua lại, và nơi đó cũng là nơi ẩm ướt, lầy lội nữa. Vậy thì, chiếc giầy của thung thủ chắc chắn cũng phải dính bùn mới phải, chính vì thế mà khi dơ chân đá vào người Tô đại thiếu gia, thì cũng nên để lại dấu bùn trên áo mới phải chứ. Vậy nhưng, trên ngực áo lại vô cùng sạch sẽ, đừng nói là dấu giầy, thậm chí đến cả những vết bụi bẩn cũng không có nữa. Như thế này thì chả trách Lưu Huyện Ủy nói là chẳng phát hiện ra cái gì cả.