"Lễ tình nhân ý nghĩa không phải là tình yêu nóng bỏng và hoa hồng thơm ngát, mà đơn giản chỉ là một cảm giác ấm ấp."
"Cửa hàng của chúng ta cũng không cần phải trang hoàng cực kỳ lãng mạn, tốt nhất nên tạo cảm giác bình dị."
"Một sự kiện đặc biệt sẽ được tổ chức cho các cặp đôi trong trung tâm thương mại. Nếu muốn tỏ tình hay muốn cầu hôn thì đều có thể công khai, cũng có thể làm không khí ngày lễ càng nóng hơn."
"Chúng ta sẽ dán những bức ảnh cặp đôi bình thường ở bên ngoài, không cần người mẫu, như vậy có thể tiết kiệm kinh phí."
"Khẩu hiệu của chúng ta sẽ là: Lễ tình nhân này, không cần tới hoa hồng lãng mạn, chỉ cần chúng ta ở bên nhau!"
Hướng Viễn Thần thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh mắt khen ngợi của quản lí.
Bất kể là thành công hay không thì Hướng Viễn Thần đều cảm thấy mỹ mãn. Dù sao thì việc gì cũng cần phải rèn luyện.
Thật ra thì ý tưởng này cũng có liên quan tới Vu Vũ Hàm, chắc phải cảm ơn cậu ta cẩn thận mới được. Nhưng từ sau hôm ấy thì Vu Vũ Hàm như biết mất khỏi nhân gian vậy.
Hôm đó hình như cậu ta đã nói một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng hắn lại không nghe hết.
Thôi, cái thẳng nhóc ấy thì có gì mà quan với chả trọng. Vu Vũ Hàm đáng thương đã bị ném thẳng ra sau đầu.
Vài ngày sau, Hướng Viễn Thần nhận được một cuộc điện thoại khi đang nằm trên giường với cái đầu bù xù.
Hướng Viễn Thần hoàn toàn ngây ngẩn cả người, những lời người khi nói hắn đều không nghe lọt vào tai, trong đầu cứ phát đi phát lại câu Chúc mừng cậu, ý tưởng của cậu đã được thông qua.
Hướng Viễn Thần mất phút để tút lại bản thân sao cho giống người hơn chút rồi chạy thẳng ra ngoài. Hắn rất muốn chia sẽ niềm vui sướng này, nhưng lại chẳng biết nói với ai, hắn vui sướng đến mức muốn hét lớn ngay ngoài đường luôn.
Nếu Nhâm Hạo biết thì sẽ thế nào nhỉ? Có lẽ sẽ mỉm cười rồi lấy tay vỗ vỗ vai hắn khen ngợi.
Hướng Viễn Thần đứng ngây ngốc một chỗ, Nhâm Hạo còn đang hôn mê, sao mà biết được đây. Hơn nữa với quan hệ hiện tại của hai người, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện cảnh tượng như mình nghĩ đi.
Mặt của Vu Vũ Hàm lại hiện lên, Hướng Viễn Thần dứt khoát đá người này ra khỏi đầu.
Mặc dù Vu Vu Hàm là người đầu tiên hắn quen sau khi tỉnh lại, nhưng cậu ta lại đang theo đuổi mình. Hiện giờ Hướng Viễn Thần cảm thấy rất ghét kiểu mập mờ, trước đây hắn đã biết mập mờ sẽ làm tổn thương người khác một cách sâu sắc nhất.
Cuối cùng Hướng Viễn Thần chỉ quay về nhà Nhâm Hạo, Nhâm mama còn sắc một thang thuốc bổ cho Hướng Viễn Thần, mặc dù Nhâm baba không được tự nhiên, nhưng cùng là đàn ông nên Hướng Viễn Thần vẫn cảm nhận được sự khen ngợi của ông.
Cứ như bây giờ là tốt rồi, hạnh phúc giản đơn, cho dù tới một ngày nào đó Nhâm Hạo có đổi trở lại thì cũng không có gì miễn cưỡng cả.
Hiệu suất của công ty rất nhanh, không tới vài ngày, Hướng Viễn Thần đã thấy những gì mình nghĩ trong lòng biến thành sự thật.
Mấy ngày nay đều rất hoang mang, Hướng Viễn Thần cảm thấy hết thảy thành công đều tới quá nhanh. Cho tới ngày họp báo, Hướng Viễn Thần đứng trước mặt mấy vị nhà báo mới cảm thấy chân thực.
"Tôi hy vọng mọi người đều có người yêu, cũng không yêu cầu gì quá nhiều, chỉ đơn giản là đi cùng nhau là được."
Ngày hôm sau, tất cả tiêu đề trang nhất của các tờ báo đều đổi thành kế hoạch lễ tình nhân của xí nghiệp Vu thị, và ngôi sao tương lai của công ty - Hướng Viễn Thần linh tinh các thứ...
Bạch Tiểu Vũ hơi sửng sốt khi nhìn thấy tờ báo trên sô pha, nhưng khi thấy hình ảnh không phải là người hắn nghĩ liền ném tờ báo sang một bên.
Vào ngày lễ tình nhân, công ty thu được rất nhiều lợi nhuận, Hướng Viễn Thần càng nhận được nhiều lời tán dương hơn, ngay cả quản lí cũng được khen là biết tận dụng nhân tài.
Quản lí cười toe toét cái miệng, thông báo cho Hướng Viễn Thần một sự thật tàn khốc.
Tối ngày lễ tình nhân công ty tổ chức tiệc mừng, ai có người yêu thì có thể dẫn theo người yêu, ai không có người yêu thì có thể đi cùng đồng nghiệp, coi như đó là một món quà mà công ty dành tặng cho nhân viên.
Trời ơi, Hướng Viễn Thần vốn nghĩ sẽ dùng giấc ngủ để thay cho người yêu, ai cứu hắn với.Hắn đã không ngủ tiếng chỉ vì cái kế hoạch này đấy.
Khi màn đêm buông xuống, tầng cao nhất của công ty Vu thị lại lỗng lẫy rực rỡ.
Hướng Viễn Thần mặc một bộ vest màu đen, đeo chiếc cà vạt sọc tím đã tặng cho Nhâm Hạo, vừa nghiêm túc lại vừa có chút dí dỏm, bộ dạng lười biếng kia nhanh chóng thu hút ánh mắt của một bộ phận người.
Lười biếng? Đùa đấy à, Hướng Viễn Thần đang thật sự buồn ngủ!
Hướng Viễn Thần ngáp một cái, chỉ hy vọng tiệc mừng này nhanh chóng kết thúc.
Những người trẻ dần tụ tập thành một nhóm nhỏ, bàn tán về mấy tin đồn của công ty, hoặc là chào hỏi lẫn nhau, trên sân nhảy cũng có những cặp đôi táo bạo dẫn đầu tiết mục khiêu vũ cho mọi người.
Hướng Viễn Thần y như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau quản lí đi xã giao, quản lí cũng có ý muốn giới thiệu hắn với giám đốc của các công ty lớn.
Trong đó cũng có tên Tần Hạng ngày hôm đó, quản lí cũng biết hôm đó mình hơi quá đáng, cũng không ép Hướng Viễn Thần đi chào hỏi, Hướng Viễn Thần cũng rất vui vẻ thoải mái.
Không ngờ là Tần Hạng lại không đi cưa cẩm mấy bé trai khác, đi thẳng về phía hắn khiến cả người Hướng Viễn Thần muốn trốn mà không kịp.
"Sao không đi khiêu vũ vậy?" Mỗi lần Tần Hạng nói đều đá long nheo khiến cả người Hướng Viễn Thần đều thấy không thoải mái.
"Đó là thú vui của những người trẻ, tôi chỉ muốn đứng nhìn thôi." Hướng Viễn Thần chỉ cầu mong Tần Hạng nhanh chóng rời đi.
"Ba mươi chính là thời điểm tốt, muốn đi uống một chén sau khi tàn tiệc không?" Người có mắt đều có thể thấy Hướng Viễn Thần đang bị trêu ghẹo, nhưng hôm nay chính là lễ tình nhân, tất cả mọi người có thể tự do ghép đôi, hơn nữa thế lực của Tần Hàn rất lớn, ai cũng không dám dây vào.
"Thôi khỏi, tôi không có cái hứng thú đó."
"Hứng thú...... Cứ thử làm là có ngay."
Thằng cha nhà anh, nói mấy lời ghê tởm như vậy làm gì? Còn dính sát vào người người ta làm gì?Hướng Viễn Thần vừa muốn vứt bỏ lý trí để hét lên, đã bị một giọng nói cắt ngang.
"Anh tìm nhầm người rồi, hôm nay anh ấy là của tôi."
Theo hướng giọng nói truyền tới, Hướng Viễn Thần nhìn thấy Vu Vũ Hàm - dường như đã biến thành Phát ca. Hướng Viễn Thần nhanh chóng quay đầu đi giả vờ như không thấy. Đại ca à, đó là kiểu dáng của những năm đấy.
Vu Vũ Hàm hôm nay hình như chơi trội, cố ý mặc âu phục cổ, tóc cũng không để bình thường mà là kiểu /, giống như một đoá hoa hiếm lạ giữa vũ hội.
Lúc này ngay cả Tần Hạng cũng phải kinh ngạc.
Hiện giờ Hướng Viễn Thần chỉ biết cầu mong cái đống trước mặt này chỉ là ảo giác do mình thiếu ngủ mà thôi, nhưng Vu Vũ Hàm đã ôm chặt lấy hắn vào ngực, phá vỡ ảo tưởng của hắn.
Em zai à, không được đùa giỡn như vậy. Cứ chơi cái trò mất tích rồi vừa xuất hiện lại làm trò kinh thiên như thế này thì ai mà chịu cho nổi hả.
Tần Hạng cũng không muốn mất mặt, liền bĩu môi rời đi. Hướng Viễn Thần giãy kiểu gì cũng không thoát ra được.
Đột nhiên gông cùm xiềng xích trên người biến mất, quay đầu lại thấy Vu Vũ Hàm đang khẽ cúi đầu, tay phải duỗi về hắn.
Vừa nãy diễn trò như vậy vốn đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, hiện giờ Vu Vũ Hàm lại làm động tác mời nhảy càng khiến mọi người hít một hơi khí lạnh.
Đờ mờ, bầu không khí xấu hổ bao trùm toàn bộ công ty, giờ phút này Hướng Viễn Thần hy vọng có thể biến thành con đà điểu để có thể giấu đầu xuống đất.
Giữa lựa chọn tiếp tục làm mấy hành động doạ người với Vu Vũ Hàm hoặc là bị cấp trên phê bình thậm chí là trừ lương, Hướng Viễn Thần vẫn kiên quyết chọn vế sau, nhanh chóng chạy lấy người.
Thấy Hướng Viễn Thần muốn trốn, Vu Vũ Hàm tức đến mức cắn chặt răng, nghĩ thầm không thể để Hướng Viễn Thần chạy mất được, vì vậy hét to mộ câu:
"Hướng Viễn Thần, anh là đồ khốn nạn!"
Thứ đánh bại bạn không phải là sự khờ dại (thiên chân) mà chính là sự ngây thơ (vô tà).
Nhưng thứ đánh bại Hướng Viễn Thần chính là một thằng não tàn! Lúc này trong đầu Hướng Viễn Thần có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua.
Ngay tại thời điểm Vu Vũ Hàm đang đắc ý, Hướng Viễn Thần lại quay đầu lại, thản nhiên cười nói: "Cậu mới là thằng khốn nán ấy."
Sau đó.........
Làm gì có sau đó nữa.
Vu Vũ Hàm không biết vì sao giờ phút này hắn lại cảm thấy cảm giác thất bại, còn tệ hơn cả mất mặt.
Có lẽ.... Hướng Viễn Thần đã không còn là con người giàu tình cảm như trước nữa rồi.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói: Gái ơi, extra của em này!!! (Ý là bảo công miệng thối ấy)