Hướng Viễn Thần đánh chữ hồi lâu, thấy mắt hơi mỏi nên nhìn ra phía bên ngoài.
Nhớ lại bộ dạng khôi hài của Vu Vũ Hàm trong tiệc mừng mấy ngày trước, hắn bất giác bật cười.Nhưng...... Từ giờ cậu ta sẽ không tới nữa đi.
Hướng Viễn Thần bỗng dưng cảm thấy hơi đau lòng.
"Chào mọi người, hôm trước tôi đi tới Thượng Hải, đúng kiểu đi để shopping ấy. Tôi mang về mấy món ngon cho món ngon cho mọi người đây, đến xem thử đi."
Khi giọng nói quen thuộc vang lên, Hướng Viễn Thần mới hiểu một điều: Hắn sai rồi.
"Cho anh này."
Một cái túi được đặt trên bàn của Hướng Viễn Thần, bên trong có cái lọ gì đó, mứt lê linh tinh, còn có cả khăn thêu tay nữa!
Ngẩng đầu liền thấy cái mặt phóng to dần của Vu Vũ Hàm.
"Tôi ăn không hết đâu." Hắn cảm thấy Vu Vũ Hàm muốn hắn làm heo.
"Không sao, không sao, không đắt lắm đâu." Vu Vũ Hàm nhanh chóng xua tay.
"Của ít lòng nhiều mà Tiểu Thần, cậu cứ nhận đi." Mấy đồng nghiệp bắt đầu trêu ghẹo.
"Tôi không......."
"Hướng Viễn Thần, phiền cậu tìm lại giúp tôi mấy tài liệu tháng trước với." Đột nhiên quan lí đi ra khỏi văn phòng cắt ngang lời của Hướng Viễn Thần.
Dường như quản lí rất bận nên không hề nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hướng Viễn Thần và Vu Vũ Hàm, nếu không hắn sẽ không sai khiến Hướng Viễn Thần như vậy.
Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm ý bảo sẽ đi một lúc.
"Vu đại thiếu, cậu không mau đi cùng với Tiểu Thần đi."
Vu Vũ Hàm khó hiểu nhìn về phía cô gái đã nói kia.
"Đúng vậy, nghe nói phòng tài liệu có yêu ma gì đó không sạch sẽ đâu. Nếu Tiểu Thần bị doạ sợ thì phải làm sao đây?"
Haizzz, con gái bây giờ sao nhìn giống sói quá vậy. Nhưng mà.......
Vu Vũ Hàm vẫn quyết định đuổi theo.
Truyền thuyết về phòng tài liệu được lưu truyền rộng rãi bởi các nữ nhân viên, bởi vì nó nằm ở một gốc âm u, không nhìn thấy được mặt trời, còn có mạng nhện dầy đặc, vì thế nên bảy truyền thuyết linh tinh gì đó rất được hoan nghênh.
Đương nhiên chỗ này cũng là nơi hò hẹn của các cặp đôi, dù sao thì đàn ông luôn có ý muốn được bảo vệ người yêu.
Hướng Viễn Thần mở cửa ra liền ho khụ khụ, bây giờ hắn mới biết chỗ này lại bẩn tới thế này.Tìm được tài liệu năm , Hướng Viễn Thần để sát vào mắt dò tìm tháng tư, bởi vì đèn ở chỗ này hình như quá cũ rồi nên ánh đèn cứ mờ mờ.
"Tháng tư ơi.... tháng tư à..."
Không biết cái công ty quái quỷ gì đây, bên ngoài thì hoành tráng, thế mà bên trong lại có chỗ khỉ ho cò gáy như thế này, chênh lệch quá lớn giữa giàu và nghèo.
Đây rồi.
Hướng Viễn Thần nhìn thấy thấy chữ tháng tư được viết trên giá, vì thế kiễng chân lên tìm.Đờ mờ, rốt cuộc là thằng dở nào ném tài liệu lên trên đây vậy.
Nếu là cơ thể của Hướng Viễn Thần trước kia thì đã lấy được tìm lâu rồi, nhưng đây là...... Nhâm Hạo.
Thôi, bé nhưng cái gié nó to.
Hướng Viễn Thần lại cố gắng kiễng chân lên, cúi đầu xuống, cố gắng với lên bên trên.
Hắn không phát hiện ra, vì hắn không ngừng lắc lư cái giá nên thùng tài liệu bên trên đã dịch chuyển từng chút một ra rìa, sắp rơi xuống tới nơi rồi.
"Bực mình quá." Hướng Viễn Thần đột nhiên nhảy lên, giơ tay lên nhưng chỉ bắt được cái giá.
Cái thùng đột nhiên rơi xuống đầu Hướng Viễn Thần, vì quá bất ngờ nên hắn bị doạ sợ tới mức đứng hình.
Bỗng có một người vọt tới, đỡ lấy cái thùng sắp sửa rơi xuống đầu Hướng Viễn Thần.
"Cậu...... Nhanh vậy." Hướng Viễn Thần vẫn đứng ngây ở chỗ đó.
"Còn không mau tránh ra." Vu Vũ Hàm sắp sửa đỡ không nổi rồi.
"À." Hướng Viễn Thần vừa mới dịch sang bên cạnh một chút, Vu Vũ Hàm liền ném cái thùng xuống đất.
Vu Vũ Hàm phủi phủi bụi ở trên người, sau đó rút khăn tay trong túi áo âu phục của Hướng Viễn Thần ra lau lau tay.
"......." Hướng Viễn Thần cũng không dám cướp lại bởi người ta mới vừa cứu hắn xong mà.
"Anh muốn lấy tài liệu gì, nói cho tôi." Không ngờ là Vu Vũ Hàm lại gấp cái khăn tay gọn gọn gàng gàng rồi đút luôn vào túi mình.
"Ở trên cùng, phần tài liệu nhân sự tháng tư."
Hướng Viễn Thần rất hâm mô khi nhìn thấy Vu Vũ Hàm lấy nó mà chẳng hề tốn chút sức lực nào."Về sau không làm được thì đừng có cậy mạnh, phải nhờ người khác giúp đấy, biết chưa?"
Không ngờ Vu Vu Hàm cũng biết dạy đời, nhưng lần này Hướng Viễn Thần lại thấy rất cảm động.
Không ngờ là Vu Vũ Hàm cũng có một mặt như thế này.
"Biết rồi."
"Biết rồi? Anh chỉ biết nói biết rồi thôi à?" Giọng điệu của Vu Vũ Hàm có hơi bất đắc dĩ, lấy tay gãi gãi cái đầu tổ quạ của mình.
"Tay cậu hình như bị thương." Hướng Viễn Thần hơi hơi nghiêng đầu, nhìn vết trầy trên tay của Vu Vũ Hàm.
"Đàn ông con trai mà, chuyện nhỏ thôi." Vu Vu Hàm vẫn cứ ngốc ngốc như cũ.
Hướng Viễn Thần lấy hai cái băng gạt trong túi ra, cầm lấy tay của Vu Vũ Hàm, dán lên không hề ôn nhu chút nào.
Ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt ngây ngốc của Vu Vũ Hàm.
"Sao đấy?"
"Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay của tôi."
Em trai à, đây cũng gọi là nắm tay à? Cậu đừng có giả vờ ngây thơ nữa được không?
Hướng Viễn Thần rất muốn hét lên những lời này, nhưng trong tình cảnh này, không biết tại sao lại cảm thấy mặt hơi nóng lên.
"Chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi, chỗ này oi quá." Hướng Viễn Thần nhanh chóng chuyền đề tài.
"Oi á? Tôi lại cảm thấy chỗ này hơi lạnh ấy." Vu Vũ Hàm mới vừa nói xong còn run lên.
"Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy tôi lỡ tay khoá cửa luôn rồi, bây giờ chúng ta ra kiểu gì đây?" Chỉ có một giọng của Vu Vũ Hàm là lo lắng thôi, còn vẻ mặt của cậu lại rất đáng khinh.
"Đúng rồi, làm sao bây giờ? Nhưng đừng lo, tôi mang chìa khoá đây." Hướng Viễn Thần giơ cái chìa khoá lên, thấy vẻ mặt suy sụp của Vu Vũ Hàm liền cố gắng nhịn cười.
Vẻ mặt Vu Vũ Hàm đột nhiên thay đổi.
"Làm sao bây giờ?"
Hướng Viễn Thần khó hiểu hỏi lại: "Làm sao cái gì?"
"Hình như tôi ngày càng thích anh hơn rồi."
Vẻ mặt Vu Vũ Hàm rất chân thành tha thiết, nhưng giọng điệu lại ra vẻ bất đắc dĩ.
Người ta thường nói liệt nữ sợ triền lang, mà hình như đàn ông cũng sợ.
Không thì tại sao tìm của Hướng Viễn Thần lại đập nhanh tới như vậy. May là nơi này ánh sáng không tốt, nếu không thì cả hai cái tai đỏ bừng của hắn nhất định sẽ bị phát hiện.
"Đi nhanh đi."
Hướng Viễn Thần nói xong câu đó liền chạy đi như chạy trốn.
Thảo nào nói nơi này là thánh địa của tình nhân, hình như đã có lời giải rồi đấy.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói: Ôi má ơi, tác giả viết mà cũng thấy xí hổ nha.