Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆, Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
Trong bóng tối, Lăng An Tu không thấy rõ biểu tình của nam nhân, thế nhưng hắn cảm giác mùi rượu càng ngày càng nồng, trong đó còn kèm theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
"Cậu làm gì ở đây?"
Lăng An Tu bình tĩnh mà trả lời: "Tôi và Kha Ngôn là bạn bè, tôi tới để bổ túc cho cậu ấy."
Nam nhân trầm mặc một hồi, "Đi theo tôi." Thanh âm hắn mang theo một loại sức mạnh khó có thể kháng cự.
Nam nhân đem Lăng An Tu mang vào phòng ngủ, mở đèn, Lăng An Tu lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của nam nhân. Nam nhân cao lớn mặc một bộ tây trang màu đen vừa vặn, sắc mặt hơi tái nhợt, hiển nhiên là uống nhiều rồi. Lăng An Tu có chút hối hận, cùng một nam nhân say rượu vào phòng hắn, thật không tốt a...
Cũng may nam nhân thoạt nhìn còn có mấy phần tỉnh táo, hắn thoáng buồn bực mà cởi cà vạt, "Tới, tôi đi thay đồ."
Nam nhân đi vào phòng trong, Lăng An Tu đánh giá xung quanh. Gian phòng này cùng phòng Kha Ngôn hiển nhiên là hai loại phong cách, ngắn gọn hào phóng, không có một cái gì dư thừa. Trên bàn để một cái khung ảnh, trong hình là một thanh niên anh tuấn ôm một đứa trẻ lanh lợi, một lớn một nhỏ đều hướng về phía ống kính mỉm cười. Dưới góc phải bức ảnh có một dòng chữ viết tay rất đẹp: Kha Cảnh Trạch & Kha Ngôn năm XX ngày mùng tháng .
"Uống chút gì không, cà phê? Trà?" Có một đứa con lớn như Kha Ngôn, Kha Cảnh Trạch chắc khoảng bốn mươi đi, nhưng hiện tại hắn mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà, đường nét khuôn mặt nhu hòa không ít, thoạt nhìn bất quá chỉ ngoài ba mươi.
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu lắc đầu một cái, một bộ dáng phi thường ngoan ngoãn, "Không cần, thúc thúc. Ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Kha Cảnh Trạch uống một hớp trà, nhàn nhạt nói: "Cha mẹ cậu không có dạy cậu, không có chuyện gì thì đừng có quản chuyện nhà người khác hay sao?"
Lăng An Tu trong lòng hồi hộp một chút, mặt ngoài vẫn ngây thơ vô tội: "Chú Kha, tôi không biết ngài đang nói cái gì."
"Tiểu Ngôn là con trai tôi, gần đây thằng bé khác thường như thế, ánh mắt nhìn tôi rất khác trước đây. Tôi chỉ cần nghĩ, cũng biết là do cậu." Kha Cảnh Trạch ánh mắt sắc bén, "Nói đi, cậu có mục đích gì?"
Nam nhân này cũng không dễ lừa như đứa con trai, Lăng An Tu biết rõ điểm này, mập mờ nói: "Chú Kha, tôi là người giống như chú. Tôi làm như vậy đối với ngài cũng là có chỗ tốt, ít nhất hiện tại Kha Ngôn không bài xích đồng tính. Lẽ nào ngài hi vọng bị chính đứa con của mình ghét bỏ?"
Kha Cảnh Trạch cười lạnh: "Tôi và cậu vốn là không quen biết, cậu lại chịu giúp tôi? Trẻ con nói dối không tốt."
Lăng An Tu nhún nhún vai, "Chú không tin tôi cũng không có cách nào."
"Tôi mặc kệ cậu có mục đích, Cách Tiểu Ngôn xa một chút. Thằng bé thích nữ, điều này tôi sẽ không để bất kì ai thay đổi."
Lăng An Tu mỉm cười: "Tôi chưa hề có ý đem Kha Ngôn bẻ cong. Huống chi, nếu cậu ấy là thẳng nam, tôi nào có bản lĩnh khiến hắn thích tôi? Chú à, tôi chỉ là cho cậu ấy biết đến một thế giới mới thôi."
Kha Cảnh Trạch nguy hiểm mà nheo mắt lại, "Xem ra cha mẹ cậu không dạy cậu rất nhiều. Đã như vậy, liền để tôi thay bọn họ dạy dỗ cậu."
Dạy dỗ? Từ khi hắn bắt đầu xuyên qua ở mỗi không gian, chỉ có hắn dạy dỗ tra công, làm gì có ai có bản lĩnh dạy dỗ hắn. Hai bàn tay đột nhiên bắt được cổ áo của hắn, chờ Lăng An Tu phản ứng lại, hắn đã bị ném lên trên giường lớn mềm mại.
Kha Cảnh Trạch thuận thế đè ép xuống, đầu gối chen vào giữa hai chân Lăng An Tu, khom người từ trên cao xuống nhìn hắn: "Tôi lặp lại lần nữa, cách Tiểu Ngôn xa một chút."
Kha Cảnh Trạch khí lực lớn đến lạ kỳ, Lăng An Tu căn bản không có khả năng tránh thoát. Hắn lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói không?"
"Vậy chúng ta cứ tiếp tục." Kha Cảnh Trạch gọn gàng nhanh chóng kéo cà vạt của Lăng An Tu xuống, trói chặt hai tay Lăng An Tu, "Cậu có muốn suy nghĩ lại câu trả lời hay không?"
Lăng An Tu sỉ nhục vạn phần, giận dữ cười: "Chú Kha, hẳn là chú đã muốn làm như này từ sớm đi?"
"Hả?"
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
"Lần đầu tiên gặp chú, chú đã lôi tôi vào phòng, hiện tại liền đem tôi đặt ở dưới thân, tôi nghĩ, có phải là chú vẫn luôn có cái ý niệm này. Tôi có phải loại mà chú thích đúng không?"
Kha Cảnh Trạch dừng động tác trên tay, "Cậu..."
Lúc này, từ cửa truyền đến âm thanh Kha Ngôn: "Ba. Ba có ở bên trong không?"
Kha Cảnh Trạch liền vội vàng đứng lên, cởi trói cho Lăng An Tu. Trước khi mở cửa hắn quay lại nhìn Lăng An Tu một cái. Hai người đều là người thông minh, một ánh mắt có thể làm cho đối phương rõ ràng ý của mình.
Lăng An Tu xoa tay, cố gắng đem biểu cảm tức giận trên mặt đè xuống.
"Tiểu Ngôn." Kha Cảnh Trạch ngữ khí ôn hòa, "Đã trễ thế này còn chưa ngủ?"
Kha Ngôn nhìn Kha Cảnh Trạch, nhìn Lăng An Tu, liền nhìn trên giường xộc xệch, ánh mắt cấp tốc tối lại.
"Tiểu Ngôn, ba chỉ là cùng bạn học của con nói chuyện phiếm." Kha Cảnh Trạch giải thích.
"Đúng." Lăng An Tu sửa sang lại ống tay áo, phụ họa nói: "Tôi và cha cậu trò chuyện rất vui vẻ."
"Các người... Thôi, Lăng An Tu, tôi đưa cậu về nhà."
"Đã trễ thế này, con làm sao đưa?"
Kha Ngôn đột nhiên nhìn về phía ba mình: "Con không tiễn, vậy ba đưa người ta đi à?"
Kha Cảnh Trạch nhàn nhạt nói: "Gọi tài xế đưa đi. Tiểu Ngôn, con cũng nghỉ sớm một chút."
"Con muốn đưa cậu ấy về." Kha Ngôn cố chấp lặp lại.
"Không được, trở về phòng đi." Kha Cảnh Trạch dùng khẩu khí không chịu thương lượng, "Bây giờ ba lấy điện thoại gọi cho tài xế."
Lăng An Tu ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Kha Ngôn một cái, "Ngày mai gặp."
Lăng An Tu đi rồi, Kha Ngôn không có cùng Kha Cảnh Trạch nói một câu liền trở về phòng. Y nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đã qua mười hai giờ, nhưng là vẫn không hề buồn ngủ, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ba mình cùng Lăng An Tu ở chung một chỗ. Y biết Lăng An Tu cùng Kha Cảnh Trạch hẳn là không có làm gì, nhưng là y vẫn luôn cảm thấy rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, tâm lý một trận buồn bực.
Buổi tối hôm đó Kha Ngôn ngủ không tốt, y mơ một giấc mơ vô cùng kinh khủng. Y mơ thấy Lăng An Tu nằm ở trên giường lớn căn phòng cách vách, thân thể xích lõa cùng ba y quấn quýt lấy nhau. Bọn họ nhiệt tình hôn môi, vội vàng vuốt ve thân thể của đối phương... Kha Ngôn đứng ở một chỗ, tim như bị cứa, nhưng lại không thể làm gì. Y không thể nói chuyện, không thể động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Y điên cuồng hét lên, lại không phát ra được một âm thanh nào.
Kha Ngôn sợ hãi tỉnh lại, môt thân mồ hôi đầm đìa, y dựa vào trên giường gấp rút thở dốc, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Y quay đầu, nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ, trong lòng thầm mắng mình là bệnh thần kinh.
Lăng An Tu về đến nhà, Tiểu An đang ngồi thẳng trên ghế sa lon, không nhúc nhích -- cậu đã duy trì cái tư thế này được mấy tiếng .
"Tôi đã trở về." Lăng An Tu hơi xấu hổ, "Xin lỗi vì về muộn thế này."
"Lăng tiên sinh không cần nói xin lỗi, " Tiểu An chớp mắt mấy cái, "Nếu anh đã trở về, tôi có thể đứng dậy ."
"Chờ chút." Lăng An Tu mệt mỏi ngồi ở bên cạnh Tiểu An, đột nhiên cảm thấy ngực rất ngộp."Cậu có thể nghe tôi tâm sự không?"
"Mời nói."
Lăng An Tu nhìn Tiểu An trưng ra khuôn mặt không hề thay đổi, hắn biết vô luận hắn nói cái gì đi chăng nữa thì Tiểu An cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Tiểu An là một người máy, tất cả tâm tình đều là do mô phỏng nhân loại. Cho dù Tiểu An biểu hiện ra tâm tình như thế nào cũng chỉ có ý nghĩ là một thuât toán của hệ thống. Cũng bởi vì như thế, Lăng An Tu mới có thể không có áp lực chút nào mà nói cho Tiểu An bất cứ chuyện gì.
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
"Tiểu An, có biết vì sao đột nhiên cậu đến thế giới này không?" Lăng An Tu một bộ biểu tình cao thâm khó dò.
Tiểu An gật gật đầu, "Biết."
"Ai?" Lăng An Tu kinh ngạc nói, "Cậu biết?"
"Không sai."
"Làm sao cậu biết?" Lăng An Tu trợn mắt lên.
"Tôi phân tích."
"..." Lăng An Tu không nói cười, "Như vậy cũng được."
"Nó là hệ thống, tôi cũng là hệ thống. Tôi căn cứ vào cảnh tượng đã thấy, tiến hành rồi đại quy mô thuật toán cùng phân tích, chứng minh nhiều thế giới song song tồn tại." Tiểu An nhàn nhạt nói, "Đương nhiên, 'Nó' so với tôi phức tạp hơn nhiều, thông tin 'Nó' chứa đựng cũng rộng hơn tôi. Cho nên, tôi cũng chỉ có thể tính ra được như vậy."
Lăng An Tu rơi vào trầm tư. Tiểu An rất hiểu chuyện không nói gì, thay Lăng An Tu rót ly cà phê đưa cho hắn.
Lăng An Tu tiếp nhận cà phê, hỏi: "Vậy cậu có biết làm cách nào thoát khỏi khống chế của nó trở lại thế giới hiện thực không?"
Tiểu An lắc đầu một cái, "Tôi không biết."
"Cậu không biết sao?"
"Tôi vừa đã nói với anh, 'Nó' là một chương trình lớn phi thường cường đại, cường đại đến mức có thể mang người ở mỗi thế giới khác nhau tùy ý truyền tống. Tôi và 'Nó' thực lực chênh lệch, quả thực chính là khác biệt một trời một vực. Thế nhưng, nếu như cho tôi đầy đủ dữ liệu, tôi nắm được ba phần mười có thể phá giải 'Nó' ."
"Dữ liệu?"
"Không sai. Tựa hồ 'Nó' đã đem tôi và anh trói chặt cùng nhau, tôi hiện nay cùng anh tiến hành nhảy vọt qua các không gian. Sau đó hoàn thành chính xác một lượng dữ liệu lớn, tôi nói như vậy anh có thể nghe hiểu sao?"
Lăng An Tu suy tư, "Ý của cậu là cậu phải cùng tôi xuyên qua mấy lần mới có thể được có được phương pháp thoát khỏi hệ thống?"
"Có thể nói như vậy."
"Vậy đi." Lăng An Tu bất đắc dĩ thở dài.
"Lăng tiên sinh, anh còn muốn chạy sao?"
Lăng An Tu nhấp một hớp cà phê, "Nói như thế nào đây? 'Nó' đối với tôi mà nói thì tương đương với một trò chơi, nếu như tôi chính mình tự chơi, vậy khẳng định sẽ làm không biết mệt; mà nếu như là nó buộc tôi chơi, cho dù vừa bắt đầu tràn đầy phấn khởi, sau đó khẳng định vẫn là sẽ mất hứng. Hơn nữa, tôi có bạn bè và người thân, tôi rất nhớ bọn họ. Hiện nay, tôi còn có thể tiếp thu cuộc sống bây giờ." Lăng An Tu nhún nhún vai, "Nói chung, lo trước khỏi hoạ mà. Cậu thu thập nhiều dữ liệu sớm một chút phá giải rồi kiếm biện pháp thoát khỏi đây đi."
"Đã rõ. Lăng tiên sinh, đối với mục tiêu công lược lần này, anh có tính toán gì hay không?"
Lăng An Tu cười cười, "Tôi có hai cái phương án, phương án A cùng phương án B."
"Anh có quyết định của chính mình là tốt rồi."
Lăng An Tu ánh mắt tối lại, "Hi vọng dùng A phương án có thể hoàn thành nhiệm vụ. Không phải... Tôi cảm giác điều mình làm hơi quá đáng."
"Lăng tiên sinh, loại suy nghĩ này sẽ bất lợi cho anh hoàn thành nhiệm vụ. Khi anh nghĩ đến điều này, thì hãy nghĩ đến những chuyện quá đáng lúc trước họ làm với anh."
"Tôi biết." Lăng An Tu một mặt bất đắc dĩ, "So với cái đám tra công đó, tôi còn rất hiền lành, đúng không, Tiểu An?"
"Tôi hết pin rồi, nhất định phải tắt máy. Ngủ ngon, Lăng tiên sinh."
"..."
Trải qua cuộc nói chuyện cùng Tiểu An này, Lăng An Tu nhất thời cảm thấy buông lỏng không ít. Mặc dù Tiểu An chỉ là người máy trí năng, không sánh được cái hệ thống khổng lồ kia, nhưng ít nhất so với nhân loại thông minh hơn rất nhiều. Có hắn ở bên cạnh, Lăng An Tu cảm thấy rất có cảm giác an toàn. Tiểu An, cậu mãi mãi sẽ vô điều kiện mà trợ giúp mình, bảo vệ mình, như một kỵ sĩ trung thành. Đúng rồi, còn có Cốc Xuyên, cậu ấy cũng nói sẽ luôn bồi tiếp mình. Nhưng mà, Lăng An Tu bất đắc dĩ nhìn trời, nhiều vai phụ như vậy, đến tên nào mới là cậu đây?!
Lăng An Tu đeo cặp sách đi đến trường, những thiếu nam thiếu nữ mặc đồ giống hắn tụ tập thành nhóm đi qua, Lăng An Tu lại cảm thấy cho bọn họ như vậy không chân thực. Cũng đúng, dù sao thời gian hắn có thể lưu tại thế giới này hẳn là cũng không nhiều lắm, thế giới này hết thảy tất cả đối với hắn mà nói cũng giống như là một giấc mộng.
Bỗng dưng hắn nghe thấy một giọng nữ gọi mình, không khỏi mà kinh ngạc. Nhìn hoa khôi lớp đi cùng một đám nữ sinh, Lăng An Tu lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu không phải sợ." Hoa khôi lớp phẩy tay, "Tôi chỉ là muốn hỏi cậu mấy vấn đề."
Lăng An Tu không nói gì nhìn một đám nữ sinh đằng sau: Hắn trông rất sợ à?"Cậu có phải là muốn hỏi chuyện có liên quan với Kha Ngôn?"
"Không sai. Cậu và Kha Ngôn đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Bọn tôi..." Lăng An Tu cố ý lộ ra một tia biểu tình khổ sở, "Chỉ là bạn bè."
"Bạn bè cũng không được." Hoa khôi lớp nhăn lông mày lại, "Cậu biết thanh danh của cậu ở trường như nào không, Kha Ngôn cùng cậu làm bạn bè người khác nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào về cậu ấy? Mong cậu không vì tư lợi của bạn thân mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống người khác được không?" Thiếu nữ mười bảy tuổi thoạt nhìn thanh thuần non nớt, nhưng lại làm bộ đạo lý hơn người.
Lăng An Tu mặc kệ mấy đứa nhóc này, qua loa nói: "Tôi sẽ cân nhắc."
Hoa khôi lớp mặt trầm xuống, "Cậu đây là thái độ gì?"
Một nữ sinh đứng sau hoa khôi lớp không nhịn được bước lên: "Cùng cái tên biến thái này phí lời làm gì!" Tiếng nói vừa dứt, một đám nữ sinh không hẹn mà cùng đi tới một bước dài, đem Lăng An Tu vây vào giữa.
Lăng An Tu mặt xạm lại -- đây là muốn chơi bạo lực học đường sao? Chơi thì chơi đi, nhưng đối thủ của hắn thế nào lại là nữ sinh? Đây cũng quá xem thường người đi! Chẳng lẽ muốn ép hắn động thủ đánh nữ nhân? !
"Mau đi học, các cậu vẫn còn ở nơi này làm gì?"
Hoa khôi lớp nhìn thấy người đến, trên mặt lập tức nửo nụ cười khiến người gặp người thích "Thẩm Mạt."
Thẩm Mạt liếc mắt nhìn Lăng An Tu một cái, chuyển hướng sang hoa khôi lớp: "Chuyện gì xảy ra?"
"Bọn tớ chỉ là cùng bạn học Lăng tùy tiện tâm sự mà thôi."
Thẩm Mạt trào phúng nói: "Trước đây làm sao tôi lại không phát hiện Lăng An Tu lại có duyên với nữ sinh như vậy."
Hoa khôi lớp lúng túng cười cười.
Thẩm Mạt hướng Lăng An Tu ngoắc ngoắc tay, "Chúng ta đi thôi."
Lăng An Tu đi ở bên cạnh Thẩm Mạt, cảm thấy được có chút không thoải mái. Thẩm Mạt là bạn tốt Kha Ngôn, cậu ta hẳn phải biết quan hệ của bọn họ đi?
Thẩm Mạt gương mặt lạnh lùng, không có cùng Lăng An Tu nói một câu, Lăng An Tu cũng không chủ động mở miệng, hai người liền ăn ý trầm mặc, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Còn mấy phút nữa liền vào học, sân trường bắt đầu vãn người, Thẩm Mạt còn là một bộ không nhanh không chậm. Anh không vội, nhưng có người gấp, đương nhiên người này cũng không phải Lăng An Tu.
Phía sau truyền đến một tiếng thắng xe sắc bén, Lăng An Tu theo bản năng mà quay người, đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng ngắc. Một đôi tay mạnh mẽ ôm eo Lăng An Tu, mãnh mà đem hắn mang qua một bên.
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
- Hết chương -