Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆, Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
"Không có sao chứ?" Thẩm Mạt nằm trên người Lăng An Tu, vội vàng hỏi.
Lăng An Tu vung vung tay, nói: "Tôi không sao. Bất quá nếu cậu không đứng lên thật sự tôi có sao đấy -- cậu đè sắp chết tôi này."
"..." Thẩm Mạt vội vã bò dậy. Lăng An Tu lúc này mới phát hiện trên cánh tay Thẩm Mạt bị cứa một đường, máu vẫn luôn chảy ra từ chỗ đó, nhìn thấy mà giật mình.
"Nhanh đi bệnh viện đi." Lăng An Tu kiến nghị.
"Chờ đã." Thẩm Mạt không để ý tay bị thương, đi tới gõ gõ cửa xe gây chuyện, ra hiệu chủ xe đi xuống.
Chủ xe là một học trưởng năm ba, mới vừa lấy bằng lái không bao lâu, liền lôi xe thể thao nhà mình chạy xung quanh chơi. Ban đầu, chủ xe hiển nhiên là bị sợ cháng váng, ngồi ở chỗ tài xế không nhúc nhích. Thấy Thẩm Mạt lại đây, mới biết người kia không có chuyện gì, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm. Chủ xe bất cần xuống xe, lười biếng quét qua cánh tay Thẩm Mạt nhìn một cái, "Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi? Nói đi, muốn bao nhiêu? Tôi chi trả."
Thẩm Mạt chỉ chỉ biển báo dựng đứng, "Trong sân trường cấm chỉ lấy xe chạy."
"Cho nên?" Chủ xe không phục nói, "Cậu là chú cảnh sát à, hay là thầy chủ nhiệm?"
Xung quanh người xem náo nhiệt ngày càng đông, cũng không lâu lắm, một giáo viên liền vội vã chạy đến. Người tới chính là Âu Dương Trạch lớp Lăng An Tu.
"Xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Trạch nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Lăng An Tu, "Bạn học Lăng, em nói xem."
"Vị học trưởng này đua xe ở bên trong sân trường, suýt nữa đụng em bị thương. À, đã đụng Thẩm Mạt bị thương."
Âu Dương Trạch chuyển hướng chủ xe, "Cậu tên là gì? Ở lớp nào?"
Chủ xe khinh thường cười cười, "Thầy à, làm sao đâu mà? Cũng chả phải chuyện lớn gì, em bồi thường tiền thuốc cho cậu ta là được mà."
Âu Dương Trạch hiển nhiên cũng bị thái độ của chủ xe chọc giận, "Lăng An Tu, trước tiên em đưa Thẩm Mạt đi phòng y tế, nơi này giao cho tôi. Cậu, " Âu Dương Trạch chỉ vào chủ xe, "Đi theo tôi."
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, hơn nửa cánh tay Thẩm Mạt đã bị máu tươi nhuộm dần, Lăng An Tu không dám chậm trễ, vội vàng lôi kéo Thẩm Mạt đi phòng y tế.
Cũng may vết thương của Thẩm Mạt tuy nhìn hù người, kỳ thực không nghiêm trọng lắm, sau khi dùng thuốc khử trùng xử lý qua, lại dùng vải băng băng bó cẩn thận, cũng liền không có việc lớn gì. Bác sĩ căn dặn vết thương Thẩm Mạt không thể chạm vào nước, mấy ngày nay cũng đừng làm vận động kịch liệt.
Lăng An Tu vẫn luôn bồi tiếp Thẩm Mạt, bác sĩ đi rồi, hắn thấy vải băng trên cánh tay Thẩm Mạt, nhẹ giọng nói: "Cám ơn cậu."
Thẩm Mạt gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, "Hành động theo bản năng mà thôi, không cần nói cám ơn."
Lăng An Tu nhướn mày, "Tôi nghe nói, hành động bản năng sẽ biểu hiện suy nghĩ nội tâm của người đó."
Thẩm Mạt cúi đầu, không có nhìn Lăng An Tu."Cậu là bạn của Kha Ngôn."
"Ồ? Cậu ta nói với cậu như thế nào? Chúng tôi là bạn bè?"
"Ừm."
Lăng An Tu nhấc cằm Thẩm Mạt lên, ép cậu ngẩng mặt nhìn mình, "Sao cậu không dám nhìn thẳng vào mắt tôi?"
"Tôi không có."
"Cậu có." Lăng An Tu sờ sờ hai má Thẩm Mạt, "Là em có đúng hay không?"
"..."
"Không thể không nói, kỹ thuật diễn của em càng ngày càng tốt, ngay từ đầu anh đã đoán sai."
"Tôi..."
"Anh biết em không thể thừa nhận." Lăng An Tu ở bên tai Thẩm Mạt nói nhỏ, "Em rất thông minh, nên chắc chắn sẽ biết anh cố ý tiếp cận Kha Ngôn nhằm mục đích gì, anh hi vọng em có thể hiểu được, đồng thời cho anh một ít trợ giúp nho nhỏ. Đương nhiên, nếu như em nghe không hiểu, coi như anh không hề nói gì."
Cửa đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, Kha Ngôn vô cùng lo lắng mà xông vào, sắc mặt trắng bệch, người không biết còn tưởng rằng người bị thương là y.
"Lăng An Tu, cậu còn sống không?"
Lăng An Tu mặt không hề cảm xúc, "Không, bây giờ cậu đang nhìn thấy Quỷ Hồn."
"Con mẹ nó cậu đừng có dọa tôi có được hay không!" Kha Ngôn giận dữ hét, "Tôi đều sắp bị cậu hù chết!"
"Tôi không sao." Lăng An Tu an ủi đứa nhỏ đang mất bình tĩnh, "Ngược lại là Thẩm Mạt, cậu ấy bị thương nhẹ."
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Kha Ngôn đưa ánh mắt chuyển qua trên người Thẩm Mạt, tựa hồ hiện tại mới ý thức tới sự tồn tại của cậu. Kha Ngôn vì mình đã trọng sắc khinh bạn cảm thấy hết sức hổ thẹn, bắt đầu hỏi han ân cần Thẩm Mạt: "Mày vẫn tốt chứ? Có đau hay không?"
Thẩm Mạt cười cười, "Xây xát da thịt tí mà thôi."
"Đáng ghét!" Kha Ngôn nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: "Tao biết thằng kia là ai, một thằng năm ba rác rưởi. Thẩm Mạt mày yên tâm, tao nhất định sẽ thay mày dạy dỗ hắn. Tưởng lái xe thể tao mà ghê gớm à, nếu không phải lão tử còn chưa trưởng thành..."
Lăng An Tu nói: "Các cậu chậm rãi tán gẫu, tôi đi trước."
"Cậu muốn đi đâu?" Kha Ngôn lập tức hỏi.
"Lên lớp."
"Kia để tôi và cậu..."
"Cậu vẫn nên ở lại với Thẩm Mạt đi."
Kha Ngôn nhìn Thẩm Mạt, do dự một hồi, không tình nguyện nói: "Vậy đi."
Kha Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng An Tu một lúc lâu, mới ngồi ở bên cạnh Thẩm Mạt, buồn bực nói: "Thực sự là xui xẻo, chuyện đen đủi sao lại nhiều như thế. Bất quá, người không sao là tốt rồi."
Thẩm Mạt quan sát biểu tình Kha Ngôn, cười nói: "Nhìn thấy Lăng An Tu không có chuyện gì, mày có phải là thở phào một cái?"
"Đéo bao giờ!" Kha Ngôn cấp tốc phản bác, giống như từ đầu luôn nghĩ như thế, "Tao là tao không muốn mày bị thương nha!"
Thẩm Mạt nhướn mày, "Đéo tin."
Kha Ngôn gãi gãi tóc của mình, ảo não nói: "Mày nhìn thấy hả?"
Thẩm Mạt cười đến có chút cứng ngắc, "Tao là bạn tốt nhất của mày,làm sao mà không nhìn ra được?"
"Làm sao bây giờ a, Thẩm Mạt." Kha Ngôn làm bộ đáng thương, "Tao chỉ là muốn thử xem, không nghĩ tới thật sự đem mình hòa vào rồi."
"Xem ra chính mày cũng sớm ý thức được?"
Kha Ngôn ngượng ngùng nói: "Tao mới đầu cũng không biết a. Ngày hôm nay nghe bạn học nói cậu ấy bị thương, tao liền... Còn có ngày hôm qua... Ai, thôi, tao hiện tại tại ăn nói linh tinh, mày đừng để ý đến."
"..."
"Thẩm Mạt, mày có khinh bỉ tao không?"
"Không biết."
"Mày không cần an ủi tao." Kha Ngôn cười khổ, "Tao biết mày rất ghét đồng tính."
"Tao không ghét."
Kha Ngôn trợn mắt lên, "Thật sự?"
"Thật sự." Ánh mắt Thẩm Mạt chân thành, "Trước đây tao cùng bắt nạt Lăng An Tu với mày, cũng là do mày ảnh hưởng thôi."
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Kha Ngôn vẫn cứ không thể tin được, chần chờ nói: "Ý của mày là, mày ủng hộ tao?"
"Ừm."
"Quá tốt rồi, Thẩm Mạt! Mày không hổ là anh em tốt của Kha Ngôn." Kha Ngôn hưng phấn ôm lấy Thẩm Mạt hôn một cái trên mặt hắn, "Mày biết không? Có mày đứng về phía tao, tao không còn gì lo lắng nữa!"
Thẩm Mạt cười lau nước bọt Kha Ngôn, đáy mắt lại một mảnh tối tăm.
"Kỳ thực tao đã nghĩ xong." Kha Ngôn luôn luôn bất cần nay lại có mấy phần ngượng ngùng, "Tuần sau chính là sinh nhật Lăng An Tu, tao dự định ngày hôm đấy sẽ xin lỗi cậu ấy và tỏ tình luôn. Mày cảm thấy thế nào?"
"Sinh nhật?" Thẩm Mạt thắc mắc, "Sinh nhật cậu ta không phải tháng sau sao?"
"A?" Kha Ngôn không hiểu ra sao, "Tao xem hồ sơ của cậu ấy rồi, là tuần sau không sai. Mày không phải là nhầm lẫn rồi?"
Thẩm Mạt trầm mặc một hồi, mới cười khổ nói: "Đúng vậy, tao nhớ sai rồi."
"Kỳ thực mấy chuyện này không phải tao chưa làm bao giờ, nhưng mà đối tượng trước đây đều là nữ sinh. Tao không biết đối vưới nam sinh nên làm gì. Thẩm Mạt mày biết không?"
"Tao cũng không biết." Thẩm Mạt phất tay, "Nhưng mà tao thấy bản chất nó cũng tương tự thôi, chúng ta có thể đồng thời suy nghĩ."
Ngày này sau khi tan học, Kha Ngôn trăm phương ngàn kế mà ám chỉ Lăng An Tu mời hắn về nhà. Lăng An Tu làm bộ nghe không hiểu, bày ra một bộ vẻ mặt vô tội.
Kha Ngôn sắc mặt càng ngày càng không dễ nhìn, mắt thấy lập tức đi tới cổng trường học, tên ngu ngốc bên cạnh kia vẫn không chịu nói gì. Kha Ngôn ủy khuất ồn ào: "Ngày hôm nay dì bảo mẫu nghỉ , ba tôi cũng không ở nhà, một mình tôi ở nhà rất nhàm chán, cũng không có ai nấu cơm cho tôi ăn."
"Ồ."
"Ai nha, ngày hôm nay còn có mấy bài toán không có hiểu được, nếu là có người dạy tôi thì tốt rồi."
"Ồ."
"..." Kha Ngôn cả giận nói: "Lăng An Tu!"
Lăng An Tu buồn cười nói: "Cậu đến tột cùng muốn nói cái gì a?"
"Cậu dẫn tôi về nhà!"
"Cậu sớm nói là tốt rồi nha, tại sao ban đầu lại nói nói nhảm nhiều như vậy."
"Hừ."
Lăng An Tu dắt tay Kha Ngôn, "Tôi muốn nhân dịp này thay bạn gái tương lai của cậu dạy dỗ cậu cho cẩn thân. Cái tật xấu ngạo kiều này, ở trên người anh đẹp trai là rất manh, nhưng đặt trên người một gã bỉ ổi thì chính là không có lý lẽ mà khóc om sòm."
Câu nói phía trước của Lăng An Tu khiến Kha Ngôn rất không thoải mái, mà y vẫn là nóng lòng phản bác nửa câu sau: "Lẽ nào tôi là gã bỉ ổi?"
"Không, cậu không phải. Cho nên cậu rất manh."
"Hừ." Này còn tạm được.
Hai người ăn tối bên ngoài, sau đó cùng nhau trở lại nhà trọ Lăng An Tu. Kha Ngôn nói cái gì cũng không nguyện học tập, lại ở trên ghế sa lon ôm Lăng An Tu đồng thời xem ti vi. Ôm ôm, tay Kha Ngôn liền bắt đầu không thành thật . Kha Ngôn thích nhất cái eo của nhỏ của Lăng An Tu, cách một tầng vải vóc xoa xoa còn chưa đủ. Đôi mắt Kha Ngôn nhìn chằm chằm TV, tay đã từ từ đưa vào trong quần áo Lăng An Tu.
Lăng An Tu tựa hồ không quá chú ý, vẫn là lười biếng vùi ở trong lồng ngực Kha Ngôn.
Kha Ngôn vuốt ve đường nét duyên dáng, thân hình ấm áp, da dẻ bóng loáng làm cho y mơ hồ nóng nảy, y có một loại khát vọng, khát vọng càng nhiều hơn chạm đến, thậm chí khát vọng chân chính tiến vào...
Trước khi cái tay không thành thật kia nỗ lực tiến vào quần Lăng An Tu, Lăng An Tu một phát bắt được "Móng heo", cảm giác được vật cưng cứng phía sau, ngoạn vị cười: "Cậu muốn làm gì?"
"Tôi, tôi..." Kha Ngôn giận dữ và xấu hổ gần chết, đỏ cả mặt, "Tôi đi phòng rửa tay!"
Kha Ngôn giải quyết xong vấn đề sinh lý trở lại phòng khách liền thấy Lăng An Tu đang cùng một mỹ thiếu niên thân thiết trò chuyện. Tâm lý Kha Ngôn nhất thời liền bắt đầu biệt nữu đi lên. Y hít sâu, làm bộ chẳng hề để ý đi tới bên cạnh hai người, nói: "Cậu ta đến đây lúc nào?"
Mỹ thiếu niên nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, quay người đi đến phòng khách.
"Cậu ấy vẫn luôn ở đây, chỉ là bình thường đều ở trong phòng không ra. Cậu vừa hỏi tôi bữa ăn khuya muốn ăn cái gì mà thôi."
Kha Ngôn chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, "Cậu ta và cậu ở cùng một chỗ? Cậu ta còn vẫn luôn ở trong phòng không ra? !"
"Đúng." Lăng An Tu nói chuyện đương nhiên, "Không phải tôi đã nói với cậu ta tôi có một người ở chung à."
"..." Kha Ngôn nhớ tới mỹ thiếu niên mặt không lạnh kia, lại có mấy phần cảm giác quái dị. Y lắc đầu một cái, đem suy nghĩ bậy bạ trong đầu đuổi ra ngoài, lôi kéo tay Lăng An Tu, nói: "Ngày mai là cuối tuần, cậu không có việc gì đi?"
"Ừm."
"Ngày mai chúng ta đi ra ngoài hẹn hò đi!" Kha Ngôn hưng phấn nói.
"Lại hẹn hò?"
Biểu tình không nhịn được của Lăng An Tu khiến Kha Ngôn hơi bất mãn, "Lần này cùng lần trước không giống nhau. Cậu nhất định phải đáp ứng, nếu không tôi liền, tôi liền..." Kha Ngôn đột nhiên liền cứng họng , tựa hồ không tìm được cái gì có thể uy hiếp Lăng An Tu.
"Được, tôi đi."
Kha Ngôn lúc này mới hài lòng nở nụ cười, y từ trong cặp lấy ra một cái túi, "Ngày mai cậu nhất định phải mặc bộ này."
Lần này hẹn hò cùng lần trước xác thực rất không giống, biểu hiện này có chút... Ngây thơ. Địa điểm ước hẹn là khu giải trí rất nhiều trẻ em thích. Đừng nói Lăng An Tu thực tế đã hơn hai mươi, kể cả khi hắn mười bảy tuổi cũng không thèm tới cái nơi này.
"Cậu không thích nơi này à?" Kha Ngôn mắt mong đợi hỏi.
Lăng An Tu lắc đầu một cái, "Không có. Chúng ta chơi chút gì đi?"
Lăng An Tu theo yêu cầu của Kha Ngôn, mặc áo đôi. Hai người vai sóng vai đi ở bên trong khu giải trí, hấp dẫn không ít ánh mắt. Buổi sáng, Kha Ngôn lôi kéo Lăng An Tu đem hết thảy hạng mục kích thích đều chơi toàn bộ. Lăng An Tu đều nhất nhất phụng bồi, đến cuối cùng Lăng An Tu trấn định như không có gì xảy ra, Kha Ngôn sắc mặt tái nhợt, khẩu vị ăn trưa cũng đều không có.
"Sao cậu không có ảnh hưởng gì thế?" Kha Ngôn bất mãn mà lẩm bẩm.
Lăng An Tu cười không nói, hắn trước đây lúc điều khiển cơ giáp mấy tiếng tinh thần vẫn chấn hưng như cũ. Tuy rằng thân thể thay đổi, nhưng mà cảm giác vẫn thế.
Bởi vì thể lực của người nào đó không chống đỡ nổi, toàn bộ buổi chiều Lăng An Tu đều bồi tiếp Kha Ngôn nghỉ ngơi ở một quán cà phê. Lăng An Tu không có chút nào để ý, nói thật, hắn cảm thấy được ngồi tại địa phương yên tính như thế này là tốt lắm rồi. Mà Kha Ngôn tựa hồ không thật cao hứng, nằm nhoài trên bàn, nhìn qua không có tinh thần.
Lăng An Tu sờ sờ tóc Kha Ngôn, dỗ y như đứa trẻ: "Đừng buồn bực, buổi tối chúng ta tiếp tục chơi chứ. Buổi chiều tối còn càng thú vị."
"Nhưng sẽ đi đến khuya đó."
Lăng An Tu vô tình nhún nhún vai, "Khuya kệ khuya chứ, quá thời gian về nhà thì đi khách sạn ở một đêm."
Đôi mắt Kha Ngôn ngay lập tức liền sáng.
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Buổi chiều hai người ăn ở trên bàn xoay, không khí rất tốt, hai người tiếp tục vui chơi nốt. Kha Ngôn rất sáng suốt mà không có đi khiêu chiến cực hạn của mình, mà là lôi kéo Lăng An Tu đi đu quay khổng lồ.
Vòng quay chuyển động, cảnh đêm thành thị rực rỡ hiện ra ở trước mắt Lăng An Tu, cao ốc cao vút trong mây, những chiếc xe chạy vút qua như những viên bảo thạch lấp lánh -- đây là lần đầu tiên Lăng An Tu dừng lại ngắm nhìn cảnh thành phố mà hắn tạm thời dừng chân này.
Nghe đến tên của mình, Lăng An Tu xoay đầu lại, ánh đèn năm màu trên mặt anh tuấn của Kha Ngôn chợt lóe lên.
Lăng An Tu tâm không khỏi mềm nhũn, ôn hòa nói: "Chuyện gì?"
"Hôm nay là sinh nhật của cậu." Kha Ngôn biểu tình không quá tự nhiên, nhưng vẫn là nghiêm túc nhìn đôi mắt Lăng An Tu.
"Có đúng không?" Lăng An Tu biểu tình bình tĩnh, "Như vậy a."
"Cái kia, tôi muốn nói... Ân, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Lăng An Tu ở trước mặt Kha Ngôn xòe tay, "Đưa đây."