MAYA CHẠY XỘC VÀO TRONG PHÒNG HOWL.
Nước mắt cô chảy dài. Cô mặc kệ mọi phép tắc xử sự và chạy tìm Howl như một kẻ mất trí.
James đang ở trong phòng làm việc của cậu, đứng cạnh cậu và bàn bạc về tình hình cuộc nội chiến phía Bắc. Ông ta cau mày khi thấy Maya chạy vào, với bộ dạng xộc xệch và luộm thuộm.
“Cô đang làm cái gì vậy?” James gằn giọng hỏi.
“Làm ơn, thưa ngài, tôi cần nói chuyện với ngài.” Maya tảng lờ James, theo cách mà cô chưa bao giờ dám làm, và nói với Howl bằng những tiếng nấc sợ hãi.
“Cái lâu đài này chẳng còn phép tắc nữa rồi.” James đứng thẳng lên, đi về phía Maya và ra lệnh. “Ra khỏi đây, ngay, và may ra tôi sẽ coi như việc này chưa từng xảy ra. Cô nghĩ cô đang nói chuyện với ai thế?”
“Không, làm ơn...” Maya nài nỉ. “Thưa ngài...” Cô chống cự lại James, người đang cố đẩy mình ra khỏi ngưỡng cửa. “Là Angeline, thưa ngài, làm ơn! Cô ấy đang gặp nguy hiểm!”
Bấy giờ thì cô đã có được sự chú ý của Howl. Cậu ngẩng đầu lên ngay lập tức, rồi bước vòng ra khỏi chiếc bàn làm việc với những tấm bản đồ trải kín mặt bàn.
“Cái gì?... Thả cô ta ra, James, để cô ta nói.”
James miễn cưỡng đứng lùi lại. Maya bấu chặt hai bàn tay vào nhau và nói trong tiếng thổn thức, người gập xuống:
“Là mẹ tôi, thưa ngài. Mẹ tôi muốn giết cô ấy. Cô ấy đang gặp nguy hiểm... Và tôi... Và tôi... Tôi không biết tìm ai giúp cả...!”
“Họ ở đâu?”
“Cái đầm lầy phía Nam, thưa ngài.” Cô cố trả lời sao cho rành mạch để Howl có thể nghe thấy. “Nếu ngài không nhanh, e rằng sẽ...”
Khi Maya ngẩng lên, cô thấy Howl không còn đứng ở đó nữa. Còn James thì gằn lên một tiếng đầy phẫn nộ và chán nản. Chỉ còn Maya và ông ta ở trong phòng. Rồi, ông ta quay sang nhìn cô, giọng lạnh tanh:
“Cái đầm lầy nào?”
HOWL TIẾP ĐẤT Ở NGAY GẦN CÁI ĐẦM LẦY, và đập vào mắt cậu là cái xác còn mới của Gry.
Bà ta chết. Chết hẳn, máu chảy thành dòng đỏ tươi từ miệng.
Cậu hoảng loạn nhìn quanh, chạy ra sát mép cái đầm. Angeline không thấy ở đâu cả. Cả khoảng rưng yên ắng, như thể dù cái gì đã xảy ra, nó cũng đã kết thúc. Cậu đến quá muộn.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong Howl – thứ cảm giác mới mẻ mà cậu mới chỉ được trải nghiệm lần đây. Cậu vò đầu bứt tai đi quanh, nhìn thật kỹ từng gốc cây và những khoảng trống giữa bìa rừng. Rồi thình lình hiện ra dưới chân cậu một sợi dây thừng.
Sợi dây dẫn xuống cái đầm.
Howl kéo thử. Nó như thể bị buộc vào một vật gì rất nặng, nhưng vẫn kéo lại được. Cậu như chợt hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, vội lội xuống cái đầm. Nước cao đến đầu gối Howl ở phần rìa đầm và dưới chân cậu là bùn nhão. Howl quăng cái áo khoác lên bờ, một tay nắm chặt sợi thừng. Cậu hít một hơi thật dài rồi ngụp xuống nước.
Nước trong hồ xanh và lạnh. Những cây rong mọc dày đặc, cao cả mét, ngả nghiêng quấn theo khi Howl bơi qua. Những cái bóng nước sủi lên, Howl cố căng mắt nhìn trong lòng đầm xanh xao và tối, lần theo sợi dây thừng. Cậu vừa bơi, vừa kéo. Cái đầm trông thì có vẻ nông nhưng nó lại sâu đến kỳ lạ. Ánh sáng rất mờ, yếu ớt, chỉ soi được một phần, còn lại thì Howl vẫn chỉ biết bơi theo sợi dây thừng.
Và rồi cậu trông thấy Angeline.
Chân tay cô bị rong cuốn và mắc lại ở một cái khe đá, có lẽ là sau khi cô ngất đi. Howl khoải mạnh chân, bơi đến thật nhanh. Cậu nhấc Angeline ra khỏi đám rong, ôm cô vào lòng và rồi bơi hướng lên trên.
Ánh sáng dưới mặt nước như bị vỡ tan và chảy thành dòng, thành những khối sáng lấp lánh. Howl vơn lên, hít lấy luồng khí đầu tiên. Miệng cậu đầy vị nước đầm, mằn mặn và tởm lợm. Cậu cũng lạnh run, ướt sượt, nhưng vẫn cố kéo mình và Angeline vào trong bờ.
Cậu thở hổn hển, đặt Angeline lên cỏ rồi mới bò lên bờ. Angeline nằm bất động, nhưng cô vẫn thở dù yếu ớt. Howl lay nhẹ cô, sau đó lắc mạnh hơn, gọi tên cô một cách sốt ruột. Mắt Angeline vẫn nhắm nghiền.
Nhưng rồi cô ho. Cô ho, nghiêng người nôn ra nước, rồi chớp mạnh mắt tỉnh dậy. Luồng khí đầu tiên tràn vào ngực cô như mang trở lại sự sống trong cô. Howl nhắm mặt lại, thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
“Abigail.” Angeline bắt đầu cất tiếng, nhưng giọng cô biến dạng hoàn toàn, the thé và khó nghe. “Abigail. Con bé đang ở dưới đầm...”
Cô bật dậy để vươn về phía cái đầm, nước mắt lại chảy ngược xuống má. Howl vội kéo cô lại, cô vẫn vùng vẫn và khóc nấc, nước đầm chảy từ đầu xuống làm mắt cô cay xè.
“Ở yên đây. Tôi sẽ cứu nó.”
Howl nói và rồi cậu lại lao mình xuống dưới, lặn ngụp trong làn nước đục xanh. Một đàn cá vây trắng bạc lướt qua má và cổ cậu rồi toán loạn bơi đi. Angeline ngồi lại trên bờ, nhưng cô vẫn cố nhích sát mép đầm lầy và nhìn xuống dưới, mắt dán chặt vào những chuyển động dập dềnh của lòng nước. Howl đã biến mất vào cái đầm, trên mặt nước chỉ còn những chiếc lá khô và bèo trôi đong đưa. Cô run cầm cậm, răng va vào nhau và phải cắn chặt vào môi để chống cự lại cơn giá rét. Mỗi giây trôi qua, cô chỉ thêm sốt ruột. Tại cậu vẫn chưa nổi lên? Cái đầm sâu như vậy liệu cậu có tìm được Abigail?
Howl nhô lên khỏi mặt nước và ho sặc sụa. Angeline rướn người về phía trước nhưng mừng hụt, vì cậu chỉ lên mặt hồ để lấy không khí, sau đó lại lặn xuống. Ruột gan cô như bị thiêu, giày xéo bởi nỗi sợ hãi và căm ghét. Một lúc sau, cô ngồi thõng xuống, bật khóc, để cho nỗi tuyệt vọng và tội lỗi ăn mòn mình như một thứ chất độc.
Không lâu sau, Howl lại nhô lên. Cô có thể nghe thấy tiếng cậu thở, và trên tay cậu là Abigail nhỏ bé, ướt sũng, cơ thể tái xanh và mắt nhắm nghiền. Angeline thốt lên một tiếng không rõ là vui mừng hay đau khổ, lội xuống cái đầm. Howl bơi dần vào bờ, kéo theo Abigail và để Angeline đưa nó nằm lên bãi cỏ.
Cô mặc kệ Howl ướt rượt, ho sằng sặc ở đằng sau và cũng đang run lên, quỳ xuống cạnh Abigail và lay gọi con bé. Mỗi lần gọi mà không thấy hồi đáp, Angeline lại cảm giác như một miếng thịt – một mảnh da của mình bị tuốt ra khỏi cơ thể bằng cái lưỡi liềm cắt cỏ.
Abigail không tỉnh dậy.
Nó tái nhợt. Im ắng.
Mạch không đập và không có nhịp thở.
Howl quỳ xuống cạnh cô. Cỏ và đất dính lên cả hai lấm lem. Howl làm những động tác xoa, ấn ngực con bé, cố làm cho lá phổi nó hoạt động và đánh thức nó tỉnh lại, nhưng Angeline biết là quá muộn.
Máu cô chảy lênh láng khắp người Abigail.
Bao trùm xác con bé là màu đỏ. Màu đỏ của tội lỗi, đau đớn và hổ thẹn. Nó có vị của nỗi tức giận và căm ghét. Angeline gục xuống xác con bé. Đột nhiên cô nghĩ tại sao mình vẫn còn sống được. Cô không thể sống được với những cảm giác này. Cô khóc và rên rỉ gọi tên Abigail.
Cô tự hỏi liệu đây có phải cái giá mà Gry đã nói đến.
Vì cô chưa từng nghĩ nó đắt đến vậy.
VÀI GIỜ SAU, QUANH ĐẦM LẦY ĐẦY ẮP NGƯỜI.
Maya đứng ở một góc, không làm gì cả. Cô nhìn xác mẹ mình bị người đa đặt lên một cái cáng và mang đi.
Cô nhặt lên chiếc đũa phép, không một giọt nước mắt. Nếu khóc, thật khó để hiểu cô khóc vì cái gì.
Người ta rút bớt nước trong đầm lầy và lặn xuống dưới. Một lúc sau họ khiêng lên một cái hộp gỗ nhỏ - một cái quan tài. Nó nằm khuất trong những cái ngách được đắp bởi bùn, đá và rong, bị rêu phủ kín. Trông nó giống cái hộp đồ bị vứt chứ không phải cái quan tài của một đứa trẻ sơ sinh.
Angeline đứng thẫn thờ, gần với đầm lầy nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cô khoác áo khoác của Howl, nước vẫn chảy dọc xuống từ tóc, trán và bộ váy. Cô ướt, run rẩy, nhưng không nhúc nhích, không rời mắt khỏi cái đầm.
Howl bước đến cạnh cô, cũng ướt như con chuột lột. Cậu đưa tay, xòe ra, trong lòng bàn tay là một sợi dây chuyền đã xỉn màu do ngâm nước quá lâu. Mặt dây chuyền là một hình tròn dẹt, cẩn thận in cái tên Annalise.
“Họ tìm thấy cái này ở cổ bộ xương.” Howl nói. Thoạt đầu, Angeline quá sợ hãi để cầm lấy. Nhưng rồi cô mạnh dạn đưa tay ra. “Mẹ Myris thường đặt làm một sợi dây chuyền có in tên đứa con của mình, Abby cũng có một cái.” Rồi Howl kéo ra chiếc mặt dây chuyền tương tự, nhưng in tên cậu, giấu trong cổ áo.
Angeline nhìn nó, rồi im lặng gật đầu. Cô lại nhìn sợi dây trên tay. Một lúc sau, môi cô mới mấp máy, giọng the thé. “Anh nên bảo họ đặt lại sợi dây vào quan tài của nó.” Cô đưa chiếc dây chuyền cho Howl. “Abigail cũng thế.”
Một cơn gió thổi qua và cô run rẩy.
“Được rồi.” Cậu nói.
Cả hai đứng một lúc, nhìn cái đầm lầy. Maya đã đi khỏi. Cái đầm vẫn xanh đục, vẫn dập dềnh sóng, vẫn tỏa ra thứ không khí rùng rợn kỳ lạ mà dường như đã xuất hiện từ lúc nằm ở dưới đó, giữa rong rêu và đá, hai linh hồn nhỏ bé. Angeline tự hỏi chúng có còn xuất hiện nữa không.
Đến cái chết cũng không thể chia rời chúng.
Một cặp song sinh đáng thương.
Khi đứng cạnh nhau, bàn tay của Howl chạm lướt vào tay cô. Nhưng không ai co tay lại. Những ngón tay ấm áp của cậu lần vào giữa lòng bàn tay cô. Angeline không có phản ứng gì. Nhưng như có được từ đấy một chút an ủi, một chút sưởi ấm, cô cứ để yên như vậy, rồi từ từ siết những ngón tay mình lại.
Máu cô chảy dọc xuống lòng bàn tay Howl rồi ngừng lại.
Không biết cô có tưởng tượng ra không, hay những vết thương của cô đang lành lại dần dần.