MỘT BẦU KHÔNG KHÍ ẢM ĐẠM BAO TRÙM khắp lâu đài Quỷ, u ám hơn thường ngày. Ở đâu đấy quanh đây có những lời đồn. Nửa thật, nửa không, về sự thật rằng Gry đã chết và Myris còn một đứa con gái nữa.
Và lần thứ hai trong năm, tất cả mọi người đều phải chuẩn bị thêm một đám tang.
Chẳng ai coi điều đó là bình thường cả.
Trong lúc những người hầu và những kẻ làm ở nhà tang lễ chở hai cỗ quan tài từ thành phố San Damones qua Ner Rill để đến bờ bên này, nơi lâu đài Quỷ đang chìm đắm trong sự tang tóc và u khuất, Angeline vẫn nhốt mình trong phòng và Howl cũng thế. Cậu ngắm nghía chiếc vòng cổ của mình, với cuốn nhật ký của Myris đặt trên bàn.
Dẫu không có nhiều thời gian, và mất rất nhiều sức lực, Angeline đã kể cho cậu tất cả. Cô kể vì cậu xứng đáng được biết mọi thứ, vì cái chết của hai đứa em gái, của mẹ Myris, của tất cả những ai không đáng phải chết. Thành thực, cậu thấy ghê sợ nhiều hơn là ngạc nhiên. Khi xoay mặt chiếc dây chuyền trong tay, cậu tự hỏi mình có giống hay không giống Moldark. Nếu có thì sao, và nếu không thì sao. Ông là là một trong những “người vĩ đại” của dòng tộc, của lục địa Bóng tối. Nếu cậu không phải một người như thế, cậu là gì?
Cùng một lúc, Howl vừa muốn mà vừa không muốn trở thành Moldark. Nếu muốn trở thành một kẻ được tôn sùng và ngưỡng mộ, cậu phải là ông ta. Nhưng cậu lại cảm thấy bứt rứt và tức giận một cách khó hiểu khi ai đó nói cậu giống Moldark.
Rốt cuộc, sau bao nhiêu năm, cậu vẫn vô vọng, ngập mình trong hiện tại và vẫn không hiểu mình đang hướng đến điều gì.
Điều người ta đã sắp đặt,
điều cậu phải làm,
hay,
điều cậu lựa chọn?
Câu trả lời vẫn là một bí ẩn.
James cắt ngang dòng suy nghĩ của Howl bằng tiếng gõ cửa rành mạch. Ông ta chỉ gõ để thông báo sự xuất hiện của mình vì cánh cửa đã mở sẵn. Howl cười mỉm, thách thức nhìn James. Trái lại vẻ điềm tĩnh tự chủ như mọi ngày, ông ta có vẻ bối rối và hoang mang.
“Tôi đến để thông báo rằng những tấm thiệp đã viết xong và chỉ chờ để gửi đi.”
Howl gật đầu.
James vẫn đứng đó, bối rối, không biết nói gì nhưng cũng không bỏ đi.
“Thưa ngài...” Cuối cùng, ông ta mở lời. “Tôi không biết cô ta đã nói gì, nhưng...”
“Ồ, không sao? Để tôi nói cho ông biết vậy. Mọi thứ.” Cậu nhấn giọng. “Tất tần tật mọi thứ, James ạ.”
Ông ta im lặng một lúc, môi mím thành một đường kẻ. Dường như ông ta cũng hiểu cho đến lúc này, hầu như mọi lời thanh minh đều là vô nghĩa.
“Đó là lệnh của ngài Moldark. Tôi không thể cãi lại.” James nói.
Trong giọng Howl có chút phẫn nộ. “Ông ta đã chết. Người ông đang làm việc cho không phải Moldark, mà là tôi. Ông cần một cái cớ thuyết phục hơn thế để có thể giữ mình ở lại lâu đài Quỷ.”
Howl đứng dậy và tự thưởng cho mình một ly trà. Cậu không muốn uống rượu, dù chỉ một giọt. Cậu cần giữ đầu óc tỉnh táo và sáng suốt.
“Ở lại?” Mặt James biến sắc, đanh lại và thoáng vẻ hoang mang. Giọng ông ta trở nên lạnh lùng. “Ngài muốn tôi rời khỏi lâu đài Quỷ sao?”
Howl bỏ một viên đường vào trà. “Tôi đang cân nhắc đây.”
James bước lên một bước, tay ông ta run lên và những nếp nhăn xô xép lại, đỏ ửng lên khiến vẻ giận dữ trên gương mặt ông ta trông thật khủng khiếp:
“Ngài không thể làm thế!”
“Tại sao?” Howl vặn giọng to lên. Cậu đặt chiếc ấm đựng đường xuống một cái “cạch” lên bàn. James hơi giật lùi lại, cảnh giác. “Người quyết định là tôi, và tôi có đủ mọi quyền lực để đuổi ông ra khỏi lâu đài.”
“Tôi đã phục vụ ở đây hàng thập kỷ!”
“Và giờ ông có thể nghỉ ngơi.”
Gương mặt James chuyển sang màu tái mét, đỏ lựng. Ông ta nhìn Howl với mọi sự phẫn nộ. Howl ngồi xuống chiếc sopha, gác chân lên bàn và thưởng thức ly trà của mình.
“Ông đã đứng đó và nhìn mẹ tôi, em gái tôi chết thiêu, rồi giữ bí mật đó sau ngần ấy năm. Kể cả khi Moldark đã chết, ông vẫn ém nhẹm và phủi sạch vết nhơ cho ông ta.” Cậu ngước đầu lên. “Rốt cuộc ông đang làm việc cho ai, James? Người sống, hay là người chết.”
“Moldark là một người đáng kính. Với mọi sự tôn trọng, thưa ngài, thật khó để tìm được một ai khác có phẩm chất như thế.”
Howl nhướn mày, cười khẩy. “Rõ ràng rồi.” Cậu nhấp một ly trà.
“Đây có vẻ là vấn đề về quan điểm riêng.” Giọng James dịu lại, điềm đạm hơn, nhưng giống như ông ta đang cố nín nhịn cơn giận. “Tôi không hiểu ngài mong đợi gì vào tất cả những chuyện này. Cha ngài là một người tàn nhẫn, phải, nhưng đó là sự hy sinh của ông ấy cho vùng Bóng tối. Ngài ấy không quan tâm đến chuyện tư lợi mà cống hiến hết mình cho đại sự và lục địa... Chúng ta còn mục đích gì khác ngoài điều đó, thưa ngài? Đây là vùng Bóng tối, và ngài là vương.”
Những lời lẽ của ông ta giống gai độc, da Howl bắt đầu phản ứng lại bằng một chuỗi những cảm giác râm ran, lạnh lẽo, như thể từng chút một, những sợi thần kinh của cậu bị hóa đá và tê liệt.
Cậu không hiểu mình đang tìm kiếm điều gì. Cậu có tất cả. Cậu giỏi tất cả. Quyền lực từng là điều cậu muốn - điều cậu mơ về hàng đêm và khao khát nó đến mức tâm trí như bị thiêu đốt. Nó quá cám dỗ và mê hoặc.
Nhưng Moldark đã phải hi sinh gần như tất cả mọi thứ ông ta có để có được thứ ông ta muốn.
Howl không chắc mình có những gì.
Và cậu không biết liệu mình sẽ hy sinh cái gì, cho điều gì.
Cậu biết James sẽ không bao giờ hiểu. Ông ta hạn hẹp và thực dụng, cậu thì mang những mộng ước vô bờ, nhiều và nhiều hơn nữa, mới mẻ hơn nữa, mê hoặc hơn nữa, không có giới hạn. Môi James mím chặt, chờ đợi cậu trả lời.
“Đừng quan trọng hóa vấn đề lên, James. Ông đã nói dối tôi và che đậy cho Moldark, tôi chẳng quan tâm đến một lời ông nói ra. Người ta luôn nói nuôi ong tay áo đấy.” Cậu nhoẻn cười. “Tôi không chắc tôi muốn giữ một kẻ dối trá và bất tuân. Hãy dọn đồ đi, ông sẽ đi ngay sau đám tang của cặp sinh đôi. Giờ thì ra khỏi phòng đi.”
James không thể kìm chế thêm một giây nào sự thịnh nộ nữa. “Thưa ngài...”
“Ra ngoài!” Howl gằn giọng. Cậu quắc mắt với James và ông ta sựng người lại, nín im. Sau đó, ông ta miễn cưỡng phải đi ra khỏi phòng, với những bước chân nhanh và dứt khoát, đầy tức giận.
Howl ngồi nhìn chằm chằm vào cốc trà đang bốc khói, như thể tâm trí của cậu đã bay khỏi thể xác. Ở dạ dày cậu, một cảm giác kỳ lạ quặn lên.
Cậu thấy sợ.
Nếu Moldark thật sự là những gì cậu cần trở thành,
để có được thứ cậu muốn.
Liệu đây có phải một cái giá xứng đáng không?
LÂU ĐÀI QUỶ TRỐNG RỖNG.
Nó không vắng vẻ. Chỉ trống rỗng.
Angeline dạo quanh những hành lang. Phòng ngủ làm cô ngột ngạt, nhưng cô cũng chẳng biết đi đâu. Những người hầu đi qua đi lại bận rộn để phục vụ những vị khách đến đám tang. Một số vị khách, những nhà quý tộc, Cambion, đi tham quan quanh lâu đài và trầm trồ trước những bức tranh treo trên các dãy hành lang. Một vài người là họ hàng của Howl, thuộc gia tộc Cambion quyền lực này, và đang thì thào suy tính đến số tài sản kế thừa đã được chuyển hết cho cậu. Một số khác, đang suy tính đến việc chuyển về đây và sống.
Cậu không xuất hiện. Fernya Hal đông đúc khách khứa, nhưng cậu không xuất hiện.
Angeline bắt gặp cậu đang ngồi ở hiên sau, một chỗ vắng vẻ với những bậc tam cấp đá và một cánh cửa vòm. Thẳng đối diện với những bậc thang ấy là lăng mộ xa xa. Trông chúng ảm đạm và buồn rầu trong những cơn gió đông và cái rét cắt da cắt thịt.
Thường không mấy ai đi qua dãy hành lang này, nó chỉ là một hành lang phụ cho người hầu. Angeline ngồi xuống cạnh Howl, trên một bậc thang đá, nơi cậu đang cầm trong tay sợi dây chuyền vàng có tên mình.
Cô tự hỏi cậu đang nghĩ gì.
Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng gió rít, tiếng người nói xôn xao mơ hồ và tiếng vó ngựa của những cỗ xe vừa mới dừng trước lâu đài. Angeline cúi gằm, ngồi nhìn tay mình, nghịch vẩn vơ như một đứa trẻ.
Một lúc sau, Angeline mới cất giọng. Giọng cô the thé và nghe như giọng của những người lâu ngày đã không nói gì.
“Tôi rất tiếc.”
Howl không trả lời, cậu nhìn sợi dây chuyền như thể không biết đến sự hiện diện của cô. Cậu chìm vào im lặng, vào thế giới riêng trong đầu mình.
Angeline nói tiếp. “Đó là lỗi của tôi, tất cả mọi chuyện...”
Giọng cô hạ xuống, nhỏ hơn cả tiếng thở. Một nỗi dằn vặt và tủi hổ dâng lên làm mặt cô đỏ bừng và dạ dày quặn lại đau đớn. Howl đảo mắt sang nhìn cô. Cô cúi xuống, tránh nhìn cậu.
“Đó là do cái tên.” Cô nói. “Ở nơi tôi sinh ra, E trong Angeline được phát âm là chữ A... Ông ta luôn gọi tôi là Angelina.” Angeline ngừng một quãng. Không hiểu sang cô nếm thấy trong miệng mình như vị đắng và vị mặn. “Hắn Moldark đã nhầm tôi với Annalise. Con bé không đáng phải chết, tôi đã khiến nó phải nhận điều ấy thay tôi.”
Howl im lặng nhìn cô. Một lúc sau cậu mới mở lời.
“Đó không phải lỗi của em.”
“Tôi đã gây ra điều đó.” Cô nói, dằn từng từ. “Cả hai đứa trẻ đều không đáng phải chết. Myris không đáng phải chết.” Cô ngẩng lên, nhìn Howl, sống mũi đỏ ửng. “Anh không nghĩ thế à?”
Cậu hơi bối rối lúc đầu, nhưng rồi cậu gật đầu đồng ý. “Họ không đáng phải chết. Nhưng tự trách mình lúc này cũng không làm ai sống lại được.”
Angeline lại cúi gằm xuống. Cô không ý thức được rằng móng tay mình đang cào lên mu bàn tay, tạo ra những vết xước dài ửng đỏ. Bằng mọi nỗ lực có thể, Angeline cố gắng ngăn mình bật khóc. Thật kỳ quặc nếu cô tự dưng khóc lúc này. Cô đã khóc ở đám tang. Cô đã khóc ở trong phòng. Cô khóc khi đi ngủ và khi đi tắm. Viền mắt cô sưng lên và chuyển sang màu tím nhạt.
“Anh sẽ không bao giờ biết được cảm giác khi sống ở một nơi mình không thuộc về là thế nào đâu.” Cô buột miệng, một phần nào đó thấy sự ngớ ngẩn buồn cười của mình khi nói to ra điều ấy. Nhưng mặt khác, cô thấy nhẹ nhõm. “Tôi không còn là chính mình nữa. Tôi thậm chí không thể nhận ra mình, tại sao mọi người quanh tôi đều chết, và tại sao tôi có thể làm nhiều việc sai trái đến thế.”
“Sai trái ấy à?” Trông Howl như đang ngạc nhiên. “Em không làm sai gì cả, Moldark đáng phải chết và ông ta là người đã giết Myris cùng cặp sinh đôi, không phải em. Tôi biết chẳng có gì tốt đẹp, nhưng Angeline, đây là vùng Bóng tối. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận.”
“Tại sao tất cả mọi người đều nói thế?” Angeline không nhận ra mình bỗng dưng cáu kỉnh. Cô to tiếng hơn, gần như làm cho Howl giật mình. Cậu không hiểu cô đang tức giận vì cái gì. “Tôi không thể chấp nhận được, Howl, tôi đang mục rữa. Tại sao họ không nói, đây là vùng Bóng tối nhưng không nhất thiết ai đó phải chết? Đây là vùng Bóng tối nhưng chúng ta vẫn có thể không phải chịu đựng?...”
“Tôi không biết...” Howl tỏ ra ngạc nhiên. Bấy giờ, Angeline không thể ngăn nổi mình bật khóc, một cách vô dụng và yếu đuối như cô vẫn thường căm ghét. Cô quay mặt đi, ôm gối và vai run lên.
“Angeline...”
Cô ngẩng nhìn Howl qua dòng nước mắt, như một con chim gãy cánh đang cầu cứu giúp đỡ. Cô tuyệt vọng. Lúc ấy, Angeline thoáng nghĩ đến cái chết như một sự giải thoát - có lẽ đó là lý do mà hầu hết những người sống ở vùng đất này không mấy sợ hãi trước cái chết.
Và cô thì đang trở thành một trong số họ.
Cô đã chết, một phần nào đấy trong mình. Nhưng cô cũng không muốn chết, cô không muốn chấp nhận, cô muốn chống đối dù mọi thứ đều tuyệt vọng. Cô không biết liệu mình còn có thể cứu rỗi được.
Howl hơi nhổm dậy, nhích sang chỗ cô. Ban đầu cậu trông lúng túng - cái vẻ mặt lạ lẫm chưa từng xuất hiện ở cậu. Cậu đặt một tay lên vai cô như cố thể hiện điều gì đó, có lẽ là sự đồng cảm hoặc cũng có thể là chút an ủi, những điều tưởng chừng như chẳng hề có.
Nhưng cậu đã mạnh dạn hơn thế.
Cậu làm điều mà chẳng ai trong số cả hai từng thoáng nghĩ đến.
Howl vén tóc cô lên, đẩy nhẹ đầu cô ngẩng lên và cúi xuống để hôn cô. Cậu chạm tay lên cổ và tóc cô,
nhẹ nhàng mà quả quyết,
bồng bột và run rẩy,
mặn và ấm.
Angeline kinh ngạc, như thể có điện truyền qua người cô, nhưng cô không phản đối. Cô cứng trơ ra như đá, nhưng đồng thời những giác quan cũng trở nên sắc bén hơn để cảm nhận.
Đây là vùng Bóng tối,
nhưng chúng ta vẫn có thể yêu.