Chân Tùng vẫn luôn chú ý quan sát người con lai trước mặt, tự nhiên cũng bắt được cảnh hắn đang nhìn chằm chằm đánh giá Lục Chỉ.
Bất quá, đối phương cũng không nói gì, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, chỉ là đáy mắt hắn chợt loé qua một tia sáng khó lường làm Chân Tùng cho rằng mình bị hoa mắt.
Con lai ở thành phố lớn như đế đô này không là gì hiếm lạ, hơn nữa đa phần đều xinh đẹp ưa nhìn, nhưng vị trước mặt này chính là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm.
Mỹ mạo tuấn tú tựa như tác phẩm được nghệ thuật gia điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, đôi mắt phượng câu nhân cùng đôi môi mỏng rất có hương vị phương đông, mũi cao thẳng cùng làn da trắng nõn hẳn là kế thừa huyết thống phương tây.
Khí chất hắn thần bí khó lường, cả người toả ra phong độ nhẹ nhàng, khoé mắt và đuôi lông mày luôn mang theo chút ý cười nhẹ, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã thong dong.
Hắn mặc một chiếc áo thun trắng, quần jean đơn giản, mang dép lào, kẹp chiếc kính râm đơn giản nơi cổ áo, đeo một chiếc ba lô đen, nhìn có vẻ tuỳ tiện nhàn nhã nhưng một chút cũng không che giấu được quý khí của hắn.
Có lẽ đi theo Lục Chỉ được tiếp xúc với quá nhiều người có địa vị năng lực phi phàm, Chân Tùng cũng được mở mang tầm mắt ra rất nhiều.
Hắn liếc nhìn một cái liền nhìn ra người trước mặt này nhất định sinh ra trong gia tộc hào môn, hơn nữa đó không chỉ là hào môn thông thường, mà là loại có thể so với gia tộc ông chủ hắn, đều là hào môn đỉnh cấp, bằng không tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra loại khí chất đặc biệt như này.
Tóc hắn dài hơi cong, nhìn như kiểu chải chuốt qua loa, tai phải đeo một chiếc khuyên tai kim cương loé sáng, thời thượng lại đẳng cấp, hấp dẫn không ít phái nữ dừng lại vây xem lén đánh giá hắn, không nhịn được đỏ mặt, nai nhỏ chạy loạn trong lòng.
Nhưng điều làm Chân Tùng cảm thấy thần kỳ chính là người trông thời thượng loá mắt như minh tinh này, trong tay lại cầm theo một cái lồng chim màu đen.
Nếu là người khác, sẽ chả khác gì mấy ông bác đi tập thể dục buổi sáng xách chim ra khoe, nhưng vị này cầm lồng chim trong tay lại tựa như siêu mẫu đang cầm đạo cụ chụp hình cho tạp chí lớn.
Chân Tùng cảm khái, đúng là sức mạnh của ngoại hình.
Trong lồng có một con chim anh vũ màu lam, lông toàn thân thuần một màu tím lam, thuần khiết như một đoá hồng lam sắc yêu cơ.
Đây là một con chim thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp đầy quý khí, sau đó quý chim cao ngạo này mở miệng, dùng chất giọng cao vót bén nhọn, "Thận hư, thận hư, cẩn thận thận hư." Chuyện quan trọng phải nhắc lại lần, giọng nói này của mẻ khiến người vừa đến hóng chuyện thật sư cho rằng thần côn bị thận hư, ánh mắt nhìn lão nhịn không được có chút vi diệu.
Thần côn bị một người một chim thay nhau trào phúng, lập tức đen mặt.
"Lão đạo có tâm ở chỗ này chỉ điểm, thí chủ nếu muốn đoán mệnh thì xin mời ngồi, nếu không muốn xin mời rời đi, chớ có gây rối vô cớ, nếu không ta sẽ báo cảnh sát bắt cậu tội vu khống."
"Báo cảnh sát?" Thanh niên con lai mỉm cười, "Tính đi xe cảnh sát miễn phí à, tính cũng chuẩn đấy nhỉ."
Thần côn thấy nữ sinh trước mặt lộ vẻ nghi ngờ đứng lên, có cô gái tính mệnh trước đó cũng ném danh thiếp của hắn, cả giận nói.
"Cậu đừng có càn quấy, cậu có bằng chứng gì mà nói lão đạo lừa tiền lừa sắc?"
"Đúng vậy." Cô gái mới vừa xem nhân duyên xong vẫn chưa từ bỏ ý định, cô, cô rất lo lắng không thể kết hôn được với bạn trai, cách nói của thần côn không nghi ngờ chính là cho cô hy vọng.
Thanh niên con lai nhìn cô một cái, mỉm cười, "Có thể kết hôn hay không phụ thuộc vào tình cảm hai người, chứ không phải đường ngang ngõ tắt."
Ánh mắt hắn thâm sâu khó lường, phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy nhân tâm.
Cô gái biến sắc khó chịu, mím môi, cảm thấy tình yêu của mình với bạn trai thật sự không đủ thuần tuý.
Thanh niên con lai ngồi xuống ghế trước mặt thần côn, "Ông nếu không phải lừa tiền lừa sắc, mà là đại sư hàng thật giá thật, vậy tính cho tôi thử xem?"
Sắc mặt thần côn khó coi, cô gái đứng bên cũng muốn xem thử, "Đúng vậy đại sư, ngài cứ tính cho hắn đi, làm hắn phục không phải là được rồi sao." Kỳ thật cô gái này cũng hoài nghi, chỉ muốn tìm cái cớ làm mình tin tưởng mà thôi.
"Được." Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, thần côn chỉ có thể đồng ý.
"Cậu muốn tính cái gì? Hắn không kiên nhẫn trừng mắt nhìn thanh niên con lai.
Thanh niên con lai hơi cong khoé miệng, "Tính đi, tính xem hiện giờ trong lòng tôi đang nghĩ gì?"
"Nếu ông là đại sư thật, vậy hẳn có thể tính được chứ."
Thần côn nhăn mày, "Chuyện này......"
"Khó xử?" Thanh niên con lai nhướng mày, cười cười, "Ha, tôi còn tưởng đại sư thì không gì không biết chứ."
Thần côn sắc mặt trầm trầm, thấy mấy cô gái nhỏ xung quanh đều hai mắt sáng quắc đầy nghi ngờ nhìn hắn, hắn liền cứng người.
"Cậu nghĩ......" Hắn mím môi, cúi đầu như chau mày.
"Không tính được?" Thanh niên con lai cười cười, "Vậy để tôi nói ông đang suy nghĩ gì nhé?"
Thần côn đột nhiên cả kinh, cô gái bên cạnh cũng hỏi, "Anh biết đoán mệnh?"
Thanh niên con lai chỉ cười, không giải thích, "Ông đang nghĩ, ngàn vạn lần không được để tôi nhìn ra ông là tội phạm cưỡng gian giết người liên hoàn."
Từng câu từng chữ hắn nói ra, vẻ tươi cười cũng càng lúc càng nhạt, thần sắc càng ngày càng lạnh, sau khi dứt lời, những cô gái xung quanh không khỏi kinh sợ hét lên.
Sắc mặt thần côn đại biến, con ngươi trừng lớn lên, thân thể bắt đầu run rẩy, "Cậu nói bậy!"
Thanh niên con lai đứng lên, tương phản với nụ cười nhẹ mị hoặc trước đó, thần sắc hắn bây giờ lạnh lẽo như băng, chiều cao m đứng lên giống như một ngọn núi lớn uy nghiêm, khí thế bừng bừng, làm thần côn lộ vẻ hoảng sợ, tái mặt.
"Lúc ngươi nhìn những cô gái trước đó, đôi mắt đều toát ra sắc dục cùng sát ý nồng đậm, loại điên cuồng này không phải loại một tên háo sắc có được, hơn nữa trên cổ tay ngươi có vết thương vị móng tay cào, sâu cạn khác nhau, không phải xuất hiện trong cùng một lần, nếu giao ngươi cho cảnh sát, có lẽ còn có thể tra ra nhiều manh mối hơn."
Hắn nói đều đều hữu lực, làm người không cách nào phản bác, thần côn nghe xong liền biến sắc, nhìn thấy mấy cô gái quanh đó đã lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, lập tức hất tung cái sạp, chạy trốn.
Hắn đột nhiên đẩy ngã một cô gái ra đất, nhìn thấy có một thiếu niên đứng trước cản đường, lập tức quát, "Cút ngay, tránh đường cho tao!"
Lục Chỉ chớp chớp mắt.
Thấy tên thần côn hung thần ác sát muốn hất tung cậu, thanh niên con lai lập tức chạy qua hét lên, "Cẩn thận!"
Ánh mắt hắn ngưng trọng, cảm giác được tốc độ chạy của thần côn đã vượt quá lẽ thường.
"A ——!"
"Mau bắt người! Tội phạm giết người!"
Mấy cô gái xung quanh liên tục né tránh, không ngừng thét chói tai, tình huống lúc này nhất thời hỗn loạn mất kiểm soát.
Thần côn thấy Lục Chỉ không tránh ra, để không bị bắt lại vẫn tiếp tục chạy thục mạng, quyết định tông thẳng vào cậu.
Lục Chỉ đưa tay lên, từ từ duỗi ra phía trước, "Bang" một tiếng.
Tên thần côn cao m đang chạy thục mạng đến, thế nhưng bị phanh gấp dừng lại.
Một động tác nhẹ nhàng là thế, nhưng lại làm cơ thể hắn bỗng nhiên đứng sựng lại, cả người cứng đờ, bỗng nhiên ngã ngửa ra sau, đập xuống mặt đất, thế mà đập vỡ luôn phần gạch lót bằng đá cẩm thạch.
Xung quanh lập tức một mảnh yên lặng, mọi người giống như bị điểm huyệt, nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào thiếu niên xinh đẹp đáng yêu như tiên đứng trong góc kia.
"Bắt được." Lục Chỉ cười cười.
"Phốc ——!" Bên cạnh có người chảy máu mũi, mặt đỏ bừng nhìn cậu, đây là thần tiên nơi nào tới, thật đáng yêu!
"Quỷ thần thiên địa ơi, một chưởng mà có thể đánh người nằm bò trên đất! Đây là ma huyễn hiện thực?!"
"V~, trên trán thần côn sao có dán lá bùa thế này? Đứa nhỏ này có thân phận gì?"
Thanh niên con lai hít một hơi thật sâu, nhếch khoé miệng, ra vẻ hứng thú nhìn chằm chằm cậu, "Bé dễ thương, rất lợi hại nha.".