"Bé dễ thương, cưng không phải cũng tới xem bói đấy chứ?"
Chân Tùng cứ cảm thấy ánh mắt thanh niên con lai này nhìn Lục Chỉ có chút quái quái.
Tuy nói rằng, ngay cả nhân trung long phượng như Nam tổng hay Cửu gia gặp phải Lục Chỉ đều nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, không thể nói không cảm động trời đất.
Nhưng Chân Tùng cảm giác được, hứng thú của thanh niên con lai này không cùng thể loại với Nam tổng và Cửu gia, cụ thể thế nào, người này quá thần bí, hắn còn chưa đủ năng lực suy đoán ra.
Lục Chỉ hơi mỉm cười với thanh niên con lai, "Xem náo nhiệt."
Thanh niên con lai đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới đánh giá, nụ cười lúc này không phải mị hoặc hay khó lường, mà chân thành tha thiết hơn nhiều, kiểu muốn cười dỗ cậu vui.
"Cưng ăn gì lớn lên mà đáng yêu nhường này?
Đối mặt vấn đề nhàm chán này, Lục Chỉ còn thật nể tình trả lời một chữ, "Cơm."
"Ha ha." Thanh niên con lai cong cong mắt phượng xinh đẹp, "Xin chào, xin tự giới thiệu tôi tên là Alston, tên tiếng Trung là Ninh Tước."
"Tôi tên Lục Chỉ."
"Lục Chỉ, đến tên cũng thật đáng yêu." Ninh Tước hứng thú dào dạt nói.
Chân Tùng bị thái độ nửa địch nửa bạn của Ninh Tước cùng ánh mắt thần bí khó lường của hắn doạ sợ, nhưng thấy Lục Chỉ vẫn vân đạm phong khinh, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Cưng nói cưng đến xem náo nhiệt?" Ninh Tước mỉm cười, "Hình như không phải à nha."
"Cưng là thiên sư?" Hắn nhìn lá bùa trên trán thần côn.
"Đúng vậy." Lục Chỉ cười, "Vừa đúng anh không tin thiên sư."
Ninh Tước nhướng mày, đôi mắt hơi hơi nheo lại nhìn Lục Chỉ.
"Anh không phải thiên sư? Vậy sao anh biết được thần côn này nghĩ gì?" Chân Tùng tò mò nhìn Ninh Tước.
"Tôi là nhà tâm lý học, hỗ trợ FBI phá án, loại người như hắn tôi thấy nhiều rồi, tự nhiên đoán được."
Ninh Tước dứt lời, nhìn chằm chằm Lục Chỉ hỏi "Cưng cũng là nhà tâm lý học?"
Lục Chỉ mỉm cười lắc đầu.
Ninh Tước hơi ngưng trọng, hắn có thể đoán được suy nghĩ của người khác, ngoại trừ tên kia hắn chưa từng gặp người thứ hai.
Chẳng lẽ người này cũng là kỳ tài tâm lý học bẩm sinh?
"Tôi là thiên sư." Lục Chỉ lặp lại lần nữa.
Ninh Tước nhíu mày, lại bị cậu ta nhìn ra? Thiên sư......!"Thiên sư thật sự có năng lực như vậy?"
Hắn là nhà tâm lý học, thông qua những biểu tình, ngôn ngữ, hành vi rất nhỏ để phán đoán hoạt động tâm lý của người khác, mà đa số những người xưng là phong thuỷ sư hắn từng gặp bất quá cũng chỉ dựa vào những kỹ xảo tâm lý học này đó để lừa người.
Đứng trên góc độ khoa học, hắn cũng không tin tưởng việc phong thuỷ sư có loại năng lực mơ hồ này, nhưng hắn cũng từng nghe đồng nghiệp trong FBI nhắc đến chuyện tìm kiếm những người đặc biệt này giải quyết một số chuyện, cho nên vẫn luôn bán tín bán nghi.
"Vừa rồi anh mới hỏi thần côn kia anh đang nghĩ gì đúng không?" Lục Chỉ cười cười, bỗng nhiên chuyển đề tài.
"Đúng vậy." Ninh Tước nói.
"Anh nghĩ tôi rõ ràng là tới vạch trần hắn ta, vì sao lại không có làm gì." Lục Chỉ cười cười, "Bởi vì tôi biết anh sẽ vạch trần hắn nha."
Ninh Tước hơi nhíu mày, đây không còn thuộc phạm trù tâm lý học nữa rồi, "Thuật đọc tâm?"
"Tôi là thiên sư." Lục Chỉ tiếp tục sửa cho đúng.
Ninh Tước thu liễm vẻ tươi cười trước đó, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt ngày càng thâm sâu, "Cậu nói mình là thiên sư, vậy còn tính được những gì?"
Lục Chỉ dùng đầu ngón tay gõ gõ cằm, giống như nhìn thấy chuyện gì buồn cười.
"Anh là miêu nô (quan hốt kít), thích nhất xoa bụng mèo."
Hô hấp Ninh Tước cứng lại, nghe thấy Lục Chỉ tiếp tục cười nói, "Tôi có một người bạn cũng là miêu nô, nhưng tôi thấy anh ấy càng giống miêu vương (vua mèo) hơn." Cả ngày kéo nguyên một nhà mèo chạy tới chạy lui, trừng mắt sai mèo làm này làm kia, đó không phải miêu vương thì còn là gì.
Lục Chỉ nói xong, tự nở nụ cười.
Nhưng Ninh Tước lại thu lại hết ý cười, thiên sư? Thế nhưng trên đời thật sự có thiên sư có thể biết được hết thảy mọi chuyện? Rất nhanh, đáy mắt hắn chậm rãi dâng lên một sự hứng thú dạt dào.
"Được, tôi tin cưng." Ninh Tước mỉm cười, "Thật không nghĩ tới cưng thế mà là kho báu nha." Chờ hắn từng bước một khai quật.
Chân Tùng thấy ánh mắt khi hắn nhìn chằm chằm Lục Chỉ, giống như một học giả điên cuồng gặp được nan đề muốn phá giải nhất, lập tức hoảng sợ, đi lên chắn trước mặt Lục Chỉ.
Ninh Tước nhướng mày cười cười với Chân Tùng, Chân Tùng lập tức đỏ mặt.
Người thanh niên này rõ ràng là một đại soái ca anh tuấn tiêu sái, sao cười rộ lên lại câu tâm đoạt phách hơn cả phái nữ thế này.
Hắn nhanh chóng dời mắt đi, tuy rằng bên cạnh hắn không có nhiều người thẳng cho lắm, lại còn toàn là các quý tộc tinh anh, nhưng bản thân hắn không định làm nhang muỗi đâu.
"Yên tâm, nào dễ cong như vậy." Ninh Tước cười cười.
Tim Chân Tùng run lên, nhìn một cái có thể thấu hết thảy không khác gì Lục Chỉ, thật đáng sợ.
Ninh Tước này quả thật không kém chút nào, Chân Tùng liền nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.
"Tên này bị sao thế?" Rốt cuộc Ninh Tước vân khá tò mò về Lục Chỉ, nên chia cho tên thần côn đang cứng đờ trên mặt đất một chút.
"Vì sao sau khi bị cậu dán bùa, cả người hắn lại không động đậy được, cứ như tượng đá vậy?"
"Như anh nói, hắn giết rất nhiều người, oan hồn vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, chỉ là do hắn lệ khí quá nặng, bọn họ không thể tới gần mà thôi." Lục Chỉ nhìn cũng không thèm nhìn tên thần côn trên đất.
"Giết người liền có nợ máu, lại thêm một phần lệ khí, lệ khí càng nhiều càng thay đổi đến không còn là con người, nếu không sẽ không bị lá bùa trấn ác này chế phục."
"Thiện ác đều có báo, những oan hồn đó đang gặm cắn sạch sẽ hồn phách hắn ta." Lục Chỉ nói một câu nhẹ như gió lại làm những người khác nghe được rợn cả người nổi cả da gà da vịt.
"Cậu nói những oan hồn đó đang gặm cắn hắn? Ở đâu?" Ninh Tước cái gì cũng không nhìn thấy.
Lục Chỉ hơi hơi mỉm cười, chỉ chỉ xung quanh, "Anh không phát hiện, nơi này so với trước đó, thiếu rất nhiều người sao?"
Chân Tùng sợ tới mức khuôn mặt trắng chạch, lạnh cả sống lưng, ngay cả đầu cũng không dám quay lung tung.
Ninh Tước ngẩn ra, ánh mắt hắn quét nhìn bốn phía, phát hiện mấy cô gái cầm danh thiếp trước đó thế nhưng đều biến mất, chỉ còn lại mình cô gái chờ mong kết hôn cùng bạn trai, còn có tên thần côn đang sợ hãi nhìn chằm chằm.
Hắn lướt qua những chỗ dễ lưu lại dấu chân, xác nhận lời Lục Chỉ.
Hắn quay sang nhìn, lại thấy Lục Chỉ đưa cho hắn một lá bùa.
Ninh Tước không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nhận, đôi mắt đột nhiên cứng đờ, hắn nhìn thấy những cô gái trước đó mặt mày xanh lét đang quỳ rạp trên mặt đất, giống như zombie đang gặm cắn linh hồn thần côn muốn xé rách linh hồn hắn, mà linh hồn hắn dù giãy dụa xin tha mấy cũng không được, không cách nào thoát khỏi số lượng nữ quỷ đông đảo.
Thần sắc Ninh Tước bất động, chỉ có ánh mắt hơi hiện lên một chút kinh dị, không hề giống Chân Tùng sợ tới mức thét chói tai trốn đến sau lưng Lục Chỉ, nhưng cũng vẫn không dám liếc mắt nhìn lại.
Lục Chỉ nhìn hắn một cái, gặp chuyện trấn định, gặp hiểm không sợ, không chỉ là một người tàn nhẫn, hơn nữa còn là một người cực kỳ khó đối phó.
Nhìn thì có vẻ ưu nhã dí dỏm dễ gần, nhưng sau khi biết cậu có thể nhìn thấu tâm lý mình, hắn lập tức vận dụng kỹ xảo tâm lý ẩn đi suy nghĩ của bản thân.
Khống chế suy nghĩ là một chuyện cực kỳ gian nan, người bình thường rất khó có thể khống chế được hoạt động tâm lý của mình, mà hắn lại có thể ẩn giấu đi hoàn toàn sạch sẽ, một chút cũng nhìn không ra, thật đáng sợ.
Lục Chỉ hơi hơi rũ mắt, người này đáng để chú ý.
"Cưng đúng là giúp tôi mở mang kiến thức mà." Ninh Tước cười cười, "Thiện ác đều có báo, đối với những cô gái bị hại đó, đây là báo ứng mà hắn phải chịu."
Chân Tùng gật gật đầu.
"Hình như anh biết tôi là ai." Lục Chỉ không trả lời hắn mà nhìn sang nói với Ninh Tước.
Cậu có thể thấy được khi Ninh Tước nói với mình, trong lòng hắn nghĩ "Cậu ta chính là người người nọ coi trọng?" Nhưng cậu lại không biết người nọ là chỉ ai.
Năng lực thích ứng của Ninh Tước rất mạnh, cười cười, "Biết cưng là thiên sư, chỉ thế thôi."
"Cho nên vừa rồi anh cố ý gây rối với tên thần côn, ngoại trừ phòng ngừa cô gái khác mắc mưu bị hại, mặt khác cũng muốn tôi chú ý đến anh." Lục Chỉ nói, trần thuật sự thật.
"Đúng là như vậy." Ninh Tước không phủ nhận, cười cười, "Nhưng mà, trong này còn có nguyên nhân sâu xa, từ từ rồi tôi nói với cưng sau."
Hắn cười càng thêm khó lường, ánh mắt nhìn Lục Chỉ càng lúc càng thâm thuý.
Hắn mở môi mỏng, từ từ nói, "Ánh mắt hắn ta quả không tồi, bé dễ thương, tôi ngày càng có hứng thú với cưng.".