Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyệt Hạ xoa xoa trán bị đập vào ngực anh.
- Chỉ là trốn vài rắc rối thôi. Mau đi thôi.
Tư Khả mỉm cười, cầm lấy nón đội lên cho cô, còn giúp cô cài dây lại, anh trầm trồ.
- Chà, vừa với đầu em này. Tôi đã sợ là sẽ bị lỏng đấy.
Nguyệt Hạ nhìn anh ta.
- Tôi chỉ đi hôm nay với anh.
Tư Khả đưa ngón tay quơ trước cô.
- Không đâu, sau này mỗi buổi sáng, sẽ là tôi đón em.
Nguyệt Hạ nói.
- Tôi nhất định sẽ làm anh bỏ cuộc.
Tư Khả cúi đầu gần sát mặt cô.
- Tôi cũng cố chờ xem, em sẽ làm gì khiến tôi bỏ cuộc.
Nói rồi, anh ngồi lên xe, cô leo lên sau đó. Tư Khả luồng tay ra sau kéo tay cô ôm lấy hông anh, nói.
- Ôm chắc vào, không thì em mà té, tôi không chụp kịp đâu.
Nguyệt Hạ không đáp, chỉ quàng tay ôm lấy Tư Khả, anh mỉm cười gồ ga phóng đi. Chạy ngang qua trên con đường hoa, cô đưa mắt nhìn cảnh đẹp trước mắt, rồi lại nhìn đến Tư Khả, con tim cô khẽ nhói lên vài nhịp. Cô thầm nghĩ.
- Người này, có thật sự tốt ?
Biệt Thự Nhược Gia
Chiếc xe dừng trước cổng, cô xuống xe tháo nón đưa anh, Tư Khả chống tay lên nón, hướng mặt gần sát mặt cô.
- Tôi đã đưa em về, cũng nên đáp lễ cho tôi chứ.
Nguyệt Hạ bẻ tay răng rắc cười thân thiện.
- Được, tôi sẽ đáp lễ anh thật tốt.
Tư Khả thấy vậy cũng vội nói.
- A, tôi chợt nhớ mình có việc bận, đi trước đây.
Rồi gồ ga bỏ chạy, Nguyệt Hạ chống hông nhìn theo cười lắc đầu. Cô đi vào trong, Tiểu Thần nhìn thấy cô liền chạy ào đến ôm lấy cô.
- Cô Hạ.
Nguyệt Hạ bế lấy Tiểu Thần, mỉm cười tươi tói.
- Con ở đây đợi cô sao, dễ thương quá.
Y Nguyệt đi đến nói.
- Thằng bé nhất quyết không chịu lên phòng, mà ở đây đợi em về.
Rồi ngập ngừng lúc, Y Nguyệt lại nói.
- Thêm nữa, mẹ vừa bảo tối nay sẽ dùng bữa cùng với gia tộc Triệu Gia, bảo chị cũng phải có mặt.
Nguyệt Hạ nhăn mày.
- Mình không đi lại lấy chị ấy ra làm bia sao ?
Tiểu Thần thấy cô không phản ứng, đưa tay giữ lấy má cô nói.
- Cô Hạ, không sao chứ ạ.
Nguyệt Hạ vội quay lại thực tại mỉm cười.
- Không sao.
Cô để Tiểu Thần xuống quay qua nói với Y Nguyệt.
- Chị cùng Tiểu Thần thay đồ đi, chúng ta cùng nhau đi mua đồ.
Y Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu, nhưng cũng đưa Tiểu Thần đi thay đồ. Bản thân cô cũng lên phòng tắm rửa, rồi thay đồ.
Cô búi tóc đen lên cao như hình, rồi xuống lầu. Bên dưới, Y Nguyệt cùng Tiểu Thần cũng đã thay đồ xong.
Y Nguyệt vận chiếc váy hồng nhạt dịu dàng, đoan trang. Theo đó, Gia Linh được giao trọng trách trông chừng Tiểu Lạp của cô. Nguyệt Hạ cho tài xế đưa cô cùng mẹ con Y Nguyệt đến TTTM lớn, cô thầm chửi trong lòng.
- Do Vân Hạ vốn không biết chạy xe, nếu không thì mình đã tự thân lái rồi.
TTTM Ở Thành Phố
Cô ra khỏi xe không dặn dò tài xế.
- Ở ngoài đậu xe đợi tôi.
- Vâng, tiểu thư.
Rồi cô cùng Y Nguyệt đưa Tiểu Thần vào trong lựa đồ. Cô dẫn Y Nguyệt đến cửa hàng đồ hiệu, cô không hỏi liền đi vào lựa gian hàng đem đống đó hướng đến nhân viên nói.
- Lấy tất cả những chiếc váy này theo size của chị ấy giúp tôi.
Nhân viên liền theo ý, ôm lấy đồ nói.
- Vâng, phiền quý khách đợi lát ạ.
Y Nguyệt vội kéo tay cô nói.
- Nhiều quá rồi, chị không thể mặc hết đâu.
Nguyệt Hạ vỗ vỗ tay chị ấy.
- Chị nên chăm chút cho bản thân nhiều hơn. Đừng có mãi chạy theo anh cả, không có lợi cho chị đâu.
Rồi Nguyệt Hạ đi qua bên kệ giày cao gót, rồi hỏi Tiểu Thần đứng ở bên cạnh cũng đang chăm chú chọn lựa cho mẹ mình.
- Sao, con thấy cái nào thì hợp với mẹ con.
Tiểu Thần lắc đầu.
- Cái nào cũng đẹp hết ạ. Cô Hạ thấy cái nào đẹp ạ.
Nguyệt Hạ gật đầu, rồi gọi nhân viên tới.
- Lấy tôi từ đôi này, kéo dài đến kia theo size của chị ấy.
Nhân viên hào hứng gật đầu.
- Tôi sẽ đi chuẩn bị cho quí khách.
Y Nguyệt vội nói.
- Vân Hạ, này là quá nhiều rồi.
Nguyệt Hạ nói.
- Nhiều gì chứ, chị là phu nhân Nhược Gia, nhiêu đây thì có là gì.
Bỗng từ sau, có thân ảnh phụ nữ chạy đến ôm lấy Y Nguyệt.
- Nguyệt Nguyệt, tốt quá lại được gặp cậu ở đây.
Y Nguyệt vội quay qua thì vội nói.
- Huệ Di.
Huệ Di cười tươi nhìn cô bạn lâu rồi không gặp.
- Tớ lo cho cậu lắm, dạo này cậu thế nào rồi ? Anh ta còn gây khó dễ cho cậu không ? Còn cô em gái đó của anh ta có còn gây khó dễ cho cậu nữa không ?
Y Nguyệt nghe thế vội bịch miệng Huệ Di, lúc này Huệ Di mới để ý thấy Nguyệt Hạ và Tiểu Thần ở bên cạnh. Nhất là khi thấy Nguyệt Hạ, mặt Huệ Di liền trở nên kỳ thị thấy rõ.
- Nhược Tiểu Thư, sao cô lại ở đây.
Nguyệt Hạ không khách khí nói.
- Đi mua sắm, không thấy sao còn hỏi.
Huệ Di nói.
- Cô đi mua sắm, còn dẫn bạn tôi theo ý muốn bạn tôi xách đồ giùm à.
Nguyệt Hạ khoanh tay cười khinh.
- Tiểu Thư Lạc hiểu lầm rồi, tôi có tay chứ không tàn phế.
Huệ Di cứng họng.
- Cô.
Y Nguyệt vội nói.
- Di Di, hiểu lầm rồi. Em ấy đang dẫn tớ đi mua đồ mà.
Huệ Di nhăn mày nói.
- Nguyệt Nguyệt à, tớ đã nghe cậu kể về sự thay đổi đột ngột của con bé này, nhưng thật sự làm sao có thể được chứ. Bản chất con người vốn đã là thói quen rồi.
Nguyệt Hạ nhún vai.
- Haizz, chị tin hay không thì tuỳ. Tôi không có nghĩa vụ phải chứng minh cho chị.
Rồi cô bỏ đi qua chỗ quầy tính tiền, đặt thẻ đen lên quầy.
- Thanh toán cho tôi, rồi gửi đống này đến biệt thự Nhược Gia ngay bây giờ giúp tôi.
Nhân viên lịch sự đáp.
- Vâng, xin quý cô chờ một lát.
Sau đợi người nhân viên đó thanh toán xong, Cô nhận lại thẻ nắm lấy tay Tiểu Thần.
- Đi thôi, cô dẫn con đi sang mua trang sức.
Huệ Di vẫn còn nghi hoặc, kề môi hỏi Y Nguyệt.
- Con bé đó thay đổi thật à.
Y Nguyệt gật đầu cười nhẹ.
- Lúc đầu, tớ còn hơi lo nhưng giờ thì con bé thay đổi thật rồi. Tính cách cũng trở nên độc lập, tự cường hơn rồi.