Nguyệt Hạ đến cửa hàng trang sức nổi tiếng thuộc quyền của gia tộc Mộ Dung Gia. Đương nhiên vừa nhìn thấy cô các nhân viên đều theo phép cúi chào cô. Cô nói.
- Mang cho tôi vài bộ trang sức mới ra đi.
Nhân viên nhận lệnh liền đi vào trong mang vào bộ giới hạn và bộ chuẩn bị ra mắt trên thị trường đặt trước mặt Nguyệt Hạ. Cô nhìn loạt, gật gù đôi chút, cầm lấy thẻ đen hướng đến quản lý cửa hàng ở đó.
- Đóng gói và thanh toán hết cho tôi.
Quản lý vội nhận lấy thẻ, mỉm cười lịch sự rồi vào trong thanh toán. Huệ Di cười châm chọc.
- Hay thật đấy, đúng là tiểu thư Nhược Gia. Tiêu sài đúng thật mạnh tay.
Nguyệt Hạ cười nói.
- Đương nhiên, những trang sức phiên bản giới hạn đó, chỉ có thể phù hợp với chị dâu. Tôi không ngại bỏ ra khoản tiền lớn để mua những thứ đó đâu.
Y Nguyệt cười khổ nói.
- Đống trang sức đó, chị không dùng hết đâu.
Cô nói.
- Sẽ có lúc phải dùng thôi, chị yên tâm đi.
Huệ Di nói.
- Cô bé thay đổi như vậy, khiến cho tôi không thể làm quen được. Xin lỗi vì đã nói những lời không hay.
Nguyệt Hạ lắc đầu.
- Không sao.
Rồi cô đứng dậy xách đồ, nhìn xuống Tiểu Thần cười nói.
- Con có muốn ăn gì không.
Tiểu Thần sáng mắt nói.
- Con muốn ăn gà.
Nguyệt Hạ đáp.
- Được, cô dẫn con đi ăn.
Vào bàn, Nguyệt Hạ đi gọi món cùng Tiểu Thần, để lại cho chị kia nói chuyện với nhau. Huệ Di đưa tay nắm lấy tay Y Nguyệt nói.
- Có Vân Hạ ở đó, tớ yên tâm hơn. Cậu thật là, sống ở đó cực khổ tới nỗi không thể có câu gọi điện hay nhắn tin cho tớ sao. Dì chú ở nhà rất lo lắng cho cậu, cậu có biết không.
Y Nguyệt gật đầu.
- Tớ biết, thật xin lỗi làm mọi người lo lắng rồi. Cứ tưởng ông trời đã bước tước đi sự sống của tớ, nhưng may thay Vân Hạ lại xuất hiện kéo tớ ra khỏi đó. Tớ lại cảm thấy mình thật may mắn.
Huệ Di thở dài, cầm tay cô bạn mình vỗ vỗ trấn an.
- Cậu không sao là tốt rồi, nhưng nhớ phải báo tin cho anh Y Vũ, cậu đã lây rồi không liên lạc cho an hấy rồi.
Y Nguyệt gật đầu.
- Tớ biết.
Nguyệt Hạ đặt khay gà lên bàn, kèm theo lời nói.
- Chị cũng có thể đưa Tiểu Thần về đó thăm ba mẹ của chị mà.
Y Nguyệt lo lắng.
- Nhưng mẹ sẽ.
Cô đáp.
- Sẽ không sao đâu, chị cứ đi đi. Về phần mẹ, em sẽ lo liệu.
Y Nguyệt chỉ gật đầu, rồi cả cùng nhau trò chuyện cho tới chiều, Nguyệt Hạ cùng Y Nguyệt và Tiểu Thần lên xe về biệt thự Nhược Gia. Để chuẩn bị cho buổi tối dùng bữa cùng Triệu Gia.
Biệt Thự Nhược Gia
Vừa vào tới nhà, Ngữ Yên đã ngồi yên vị ở phòng khách. Mặt cọc cằn như vừa bị ai đó chọc tức, quay qua thấy Y Nguyệt liền bật dậy nói.
- Cô đi đâu từ trưa đến giờ, mà bỏ bê công việc không lo hả.
Y Nguyệt sợ sệt nói.
- Con ra ngoài để mua sắm chuẩn bị dùng bữa tối nay.
Ngữ Yên cười khinh thường.
- Ha, mua sắm. Cô cũng có tiền mà mua sắm sao. Cho dù cô có vận bao nhiêu đồ hiệu lên, cũng không thể che giấu được thân phận hạ lưu của cô đâu.
Nguyệt Hạ đi đến nói.
- Là con dẫn chị ấy đi mua sắm, mẹ cần gì mà phải làm khó chị ấy.
Ngữ Yên đi đến nắm tay cô.
- Con gái của mẹ, mẹ chỉ là lo lắng cho con thôi.
Nguyệt Hạ nói.
- Con đã lớn rồi, mẹ đừng hở ra là lo lắng lung tung nữa. Và con cũng muốn xác nhận với mẹ trước điều.
Ngữ Yên nói.
- Sao thế con.
Nguyệt Hạ giương đôi mắt hồng ngọc nhìn mẹ mình.
- Chị ấy là đại thiếu phu nhân của Nhược Gia, chứ không phải là người hầu của nhà này. Xin mẹ, đừng lầm.
Ngữ Yên nhăn mày.
- Con. Mẹ không đồng ý với lời nói của con.
Nguyệt Hạ dõng dạc đối chiếu với mẹ mình.
- Con không cần mẹ đồng ý, cái con cần là khẳng định vị trí của chị dâu trong nhà này là gì. Tránh để vài người lại không biết hoặc cố tình ngó lơ nó, nếu để con biết được. Thì sẽ không đơn giản là bị đuổi việc đâu.
Vừa nói cô vừa đá mắt sang bà quản gia cùng những người hầu trong Nhược Gia, ai ai khi bị ánh mắt cô lướt qua cũng đều ớn lạnh xương sống, cúi đầu im lặng. Ngữ Yên nổi giận.
- Vân Hạ, con muốn khiến mẹ tức chết có phải không ?
Nguyệt Hạ nói.
- Mẹ tự ý gán ghép hôn ước, cũng đã hỏi ý kiến con chưa. Cảm xúc mẹ nhận được bây giờ, cũng giống y như cảm xúc lúc con bị bắt buộc phải làm theo lời của mẹ vậy.
Ngữ Yên nhăn nhó.
- Mẹ làm vậy là vì muốn con sau này không phải chịu khổ thôi.
Nguyệt Hạ cười nhẹ.
- Đó là do mẹ nghĩ thôi, hiện tại con thấy rất hài lòng với cuộc sống của mình. Nên xin mẹ, đừng ép con. Việc dùng bữa cùng Triệu Gia, con vẫn sẽ nghe lời đi cùng mẹ, nhưng nếu mẹ mở lời về hôn ước, thì con sẽ làm ra những gì thì mẹ không đoán được đâu.
Rồi cô nắm lấy tay Y Nguyệt cùng Tiểu Thần lên phòng, quay sang dặn dò người hầu.
- Mang tất cả lên phòng đại phu nhân đi.
- Vâng.