Tại Bệnh Viện Lớn Của Nhược Gia
Trực thăng đậu trên tầng thượng của bệnh viện, Tư Khả bế cô đặt lên băng ca, các bác sĩ, y tá nhanh chóng đưa cô đến phòng cấp cứu. Ông bà nội cô, Ngữ Yên, Y Nguyệt cùng Tiểu Thần, cậu hai và các chú của cô đã có mặt tại bệnh viện. Họ di chuyển bước chân thật nhanh đến phòng cấp cứu, vừa lúc các y tá đẩy Nguyệt Hạ đến. Ngữ Yên nhìn thấy liền hốt hoảng, bà xúc động nói.
- Vân Hạ, trời ơi, con gái tôi. Đừng làm mẹ sợ, mở mắt ra nhìn mẹ đi con. Con à.
Bà nắm lấy tay cô, Thiên Vỹ không nói gì chỉ dùng đôi mắt nhìn cô nhưng trong đôi mắt đó, tia sợ hãi hỗn độn đang dao động đôi mắt đó. Vô tới phòng cấp cứu, tay cô vụt ra khỏi tay Ngữ Yên mà vô lực rơi xuống, cánh cửa cấp cứu được đóng lại. Không khí xung quanh chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Ngữ Yên. Bà hướng mắt lạnh túm lấy Y Nguyệt mà chửi bới.
- Chính do cô, từ khi cô vào Nhược Gia tôi, không có ngày nào được yên. Tôi nói cho cô biết, con gái tôi mà có chuyện gì, tôi quyết không tha cho cô đâu. Đồ sao chổi.
Y Nguyệt không dám nói gì, chỉ có thể im lặng chịu trận. Vân Trạch vội đẩy bà ra trấn an.
- Mẹ, đây là chuyện ngoài ý muốn. Y Nguyệt không làm gì cả. Mẹ không thể nói vậy được.
Ngữ Yên tức giận đáp.
- Là nó, tất cả là do nó.
Vân Huyền giữ lấy mẹ mình lại, ông nội Vân Hạ - Vân Thiên nghiêm giọng.
- Im lặng, đây là bệnh viện. Con bé còn đang phải phẫu thuật ở bên trong, la hét ở đây còn ra thể thống gì.
Ngữ Yên nghe vậy mới kìm cảm xúc lại, Vân Huyền giúp bà đi qua ghế ngồi xuống nghỉ ngơi. Bác sĩ ở trong đi ra, Vân Triệt liền đi đến trao đổi. Bác sĩ kia nói.
- Viện trưởng, tiểu thư Vân Hạ mất máu quá nhiều, vết thương còn bị nhiễm trùng. Tôi đã lấy viên đạn ra, nhưng hiện tại máu của tiểu thư lại là loại máu AB- hiếm, mà bệnh viện chúng ta vừa đúng lúc lại hết loại máu này. Không biết trong gia đình ai có dòng máu giống với cô ấy.
Vân Triệt nhăn mày.
- Sao lại hết nhóm máu đó vào ngay lúc này chứ.
Tư Khả đang thất thần trước cửa phòng cấp cứu, nghe vậy liền vội vã đi tới trước vị bác sĩ kia nói.
- Tôi cùng nhóm máu với em ấy.
Tất cả mọi người liền nhìn Tư Khả, vị bác sĩ kia đáp.
- Vậy phiền cậu đi theo y tá lấy máu ngay.
Tư Khả gật đầu rồi vội vàng di chuyển theo sau cô y tá kia. Từ Hy quay sang nói với Vân Triệt.
- Thưa chú, cháu xin phép đi xem tình hình anh hai ạ.
Vân Triệt gật đầu nói.
- Cháu cùng với cậu này cũng bị thương. Đi cùng chú băng bó vết thương đã, rồi hãy đi.
Nói rồi, Từ Hy và Lam Ly đi cùng Vân Triệt đến phòng xử lý vết thương. Đình Mặc đi ra quầy bán nước tự động mua cho một lon cà phê, cậu ngồi bên ghế chờ ngả đầu tựa ra sau mệt mỏi. Vân Mạc xuất hiện ở trước nói.
- Nhìn em không sao, tôi cũng thấy yên tâm hơn.
Đình Mặc nhìn Vân Mạc, không đáp. Vân Mạc đi đến ngồi xuống cạnh cậu, thở dài nói.
- Xin lỗi. Là lỗi của tôi.
Đình Mặc thở dài, nói.
- Chuyện làm cũng đã làm, bây giờ xin lỗi. Thứ cho tôi không thể nhận.
Vân Mạc không thể phản bác lại điều gì, sau cậu lại nói.
- Ngủ cũng đã ngủ rồi, sau này tôi mong anh phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm.
Vân Mạc nghe vậy, ngước đầu nhìn cậu.
- Vậy là, em tha thứ cho tôi sao.
Đình Mặc nhìn Vân Mạc nhún vai rồi đứng dậy bỏ đi, làm Vân Mạc phải lủi thủi đuổi theo. Tư Khả sau khi lấy mấy bịch máu, liền chạy vội đến đứng ở cửa nhìn vào trong cửa phòng cấp cứu. Vân Huyền nhìn thấy vậy, cũng quay qua ông bà nội cất lời.
- Mẹ, ông bà nội và chị dâu cùng với Tiểu Thần về nghỉ ngơi đi ạ. Khi Vân Hạ tỉnh, cháu sẽ báo cho mọi người lên.
Vân Thiên mặc dù rất lo nhưng nếu đứng chờ thì cũng không phải là cách, ông đáp.
- Được rồi, ai nấy cũng đều mệt rồi. Ở đây có Vân Huyền và Vân Triệt rồi, ở lại nhiều quá cũng không làm được gì. Chúng ta về thôi, mai rồi hãy lại vào thăm con bé.
Thanh Lan gật đầu, rồi hướng Tư Khả cười dịu dàng.
- Vân Hạ nhà bà, nhờ cháu nhé.
Tư Khả cũng cúi người, rồi mọi người ra về hết, Vân Huyền thở dài nhìn Tư Khả.
- Anh về nghỉ đi, ở đây có tôi lo cho em ấy rồi.
Tư Khả vẫn đứng trước cửa nhìn vào trong.
- Tôi sẽ ở đây, bên cạnh em ấy.
Vân Huyền gật đầu.
- Được rồi, vậy để tôi đi mua chút đồ ăn cho anh. Đừng để em ấy khi tỉnh dậy, lại thấy mặt anh tái nhợt vì thiếu máu.
Rồi Vân Huyền rời đi trước, Tư Khả vẫn đứng trước cửa, lát sau y tá đi ra. Anh vội hỏi.
- Khi...khi nào tôi có thể vào thăm em ấy.
Y tá đáp.
- À vâng, hiện tại cô ấy vẫn đang vô máu, và còn tác dụng của thuốc mê. Tối nay chúng tôi sẽ chuyển cô ấy về phòng chăm sóc đặc biệt, lúc đó anh mới có thể vào thăm cô ấy.
Tư Khả nhận được câu trả lời liền đáp.
- Cảm ơn.