Giờ Ra Chơi
Từ Hy duỗi người quay ra nói với cô.
- Xuống căn tin thôi.
Nguyệt Hạ cầm cuốn sách trên tay nói.
- Hai cậu xuống trước đi, tớ đi trả sách rồi xuống sau.
Đình Mặc và Từ Hy vẫy tay đi trước, cô đi hướng về phía thư viện trả sách rồi mới đi ra cầu thang xuống căn tin. Cô đi cầu thang ở phía cuối nên chỗ này vắng vẻ, ít khi có học sinh nào đi cầu thang này vì vốn nó ở xa căn tin. Cô dừng trước lối xuống, lấy điện thoại ra xem tin nhắn một chút. Vừa lúc này, có đôi bàn tay xuất hiện ở sau lưng Nguyệt Hạ, cô thì vừa vặn nhìn thấy từ màn hình điện thoại phản chiếu bóng hình của Bạch Liên. Nguyệt Hạ thân thủ nhanh liền né sang một bên, Bạch Liên đẩy hụt nên bị chồm về phía trước, nhưng cô đưa tay chộp lấy cánh tay của cô ta thành công giúp cố định cô ta ngửa ra sau. Bạch Liên sợ hãi nói.
- Đừng...đừng buông tay.
Nguyệt Hạ mỉm cười nói.
- Sao thế, cô đang muốn đẩy tôi mà.
Bạch Liên lắc đầu.
- Mình không có, mình chỉ định đi cùng cậu xuống căn tin thôi mà.
Nguyệt Hạ nhăn mày nói.
- Hừm, lý do không hợp lý nha. Tôi có ý này cho cô này ?
Bạch Liên nói.
- Hả.
Nguyệt Hạ nhẹ buông để tay Bạch Liên trượt xuống một chút, làm cô ta hoảng loạn nhìn cô. Cô nói.
- Giờ tôi buông tay cô, để cô thành công ngã xuống đó. Theo đó, cô chỉ định tôi là người đã đẩy cô và từ đó cô sẽ lại có thiện cảm cùng thương xót của các học sinh trong trường. Cô thấy sao?
Nghe lời từ miệng cô thốt ra, Bạch Liên bất ngờ tột độ nhìn cô, tay cô đang giữ ở cánh tay cô cũng đang từ từ nhẹ buông ra. Nguyệt Hạ nở nụ nguy hiểm nói.
- Mà suy nghĩ kĩ nha, vì từ bây giờ tôi sẽ trở thành kẻ xấu xa đấy. Thế nên, tôi sẽ luôn dùng những cách xấu xa này để đối xử với thánh nữ như cô đấy. Cố gắng đừng để bị thương đến không lết được nha, vì chơi đùa với cô thú vị lắm.
Lúc này, từ dưới cầu thang vọng lên tiếng cười nói của các học sinh, Bạch Liên nhìn cô, Nguyệt Hạ bình thản giữ nguyên nụ cười đợi cô ta buông tay. Bạch Liên nghe câu sau của cô nói, cả người cũng run rẩy vội dùng tay còn lại nắm lấy tay cô kéo bản thân đứng vững lại. Nguyệt Hạ nhìn cô ta rồi phì cười một tiếng.
- Nhàm chán.
Rồi bản thân quay đi xuống lầu, Bạch Liên đứng đó tự ôm lấy tay mình mà run rẩy.
- Cô ta thật đáng sợ.
Nguyệt Hạ đi xuống căn tin, Từ Hy vẫy vẫy tay với cô.
- Hạ Hạ.
Cô đi lại ngồi xuống, Đình Mặc đẩy dĩa đồ ăn sang cho cô nói.
- Sao lâu thế.
Nguyệt Hạ gật đầu.
- Do thuận đường đi cầu thang gần đó, nên có hơi lâu.
Từ Hy nói.
- Tuần sau cũng đến đám cưới của anh cả cậu mà. Lát ra về hẹn nhau đi mua đồ không.
Đình Mặc chống cằm nói.
- Đám cưới này ắt hẳn là đám cưới buồn nhất mà tớ từng dự.
Nguyệt Hạ gật đầu.
- Ừm, nếu không phải vì bất đắc dĩ, tớ cũng không muốn dự.
Rồi cô lại mỉm cười.
- Nhưng mà, cũng sớm thôi. Để chị ta hưởng thụ cuộc sống nhị phu nhân một chút rồi hãy tiễn đi vậy. Như vậy, cũng để cho Triệu Gia chút mặt mũi rồi.
Ăn xong, lại bắt đầu vào học kéo dài cho đến trưa ra về. Cô tạm biệt Từ Hy và Đình Mặc, bản thân cũng định quay đi về thì liền chạm mặt với Triệu Lam Phong. Anh vẫn vậy trong bộ đồ vest mỉm cười dịu dàng nhìn cô, Nguyệt Hạ nói.
- Anh đến đón Bạch Liên.
Lam Phong nhẹ cười.
- Anh đến tìm em.
Nguyệt Hạ không nhanh không chậm từ chối.
- Nay tôi có việc bận. Lúc khác đi.
Lam Phong vội nói.
- Chỉ một lúc thôi. Sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu.
Cô im lặng một lúc, rồi mở cửa xe ngồi vào trong. Lam Phong cũng đi vòng qua bên cửa kia ngồi vào cạnh cô, để tài xế lái xe đi. Cùng lúc, Tư Khả và đám đàn em từ ở trong góc khuất trường bước ra nhìn theo chiếc xe đang dần khuất. Đám đàn em vội nói.
- Đại ca, vậy chúng ta làm gì ?
Tư Khả nói.
- Đương nhiên là đi lấy xe để đi đón cô ấy rồi.
Đám đàn em liền vui vẻ đáp.
- Rõ.
Hiện tại, cô được Lam Phong đưa đến cánh đồng hoa tulip đỏ. Cô xuống xe đứng trước cánh đồng đó, cánh đồng nơi mà ngày xưa cô và anh từng hay chơi đùa ở đây. Đúng là những kí ức đẹp khi còn nhỏ, Lam Phong nói.
- Nếu có thể được trở về quá khứ. Anh nhất định sẽ không rời đi.
Nguyệt Hạ đáp.
- Đó chỉ là nếu như.
Lam Phong quay qua đối diện cô.
- Anh thật sự với em, không có cơ hội sao ?
Nguyệt Hạ nhìn anh, cô nói.
- Anh có biết vì sao tôi luôn tránh mặt anh không ?
Lam Phong im lặng, cô nói tiếp.
- Vì nếu tôi đồng ý gặp anh, nhất định sẽ mang cho anh cái gọi là hi vọng. Khi con người đã có hi vọng, anh có biết họ thường điên cuồng cố gắng níu kéo nó như thế nào không ?
Lam Phong nghe cô nói vậy, chỉ có thể im bặt trước câu hỏi của cô. Đôi mắt đau khổ nhìn cô, cô thở dài nói tiếp.
- Thật lòng tôi luôn coi anh như anh trai vậy, thế nên tôi không thể để anh lún quá sâu được. Với tình cảm của anh, tôi xin lỗi tôi không nhận được. Anh nên dành cho người khác hợp với mình hơn.
Rồi cô đi lướt qua bên cạnh anh, Lam Phong đứng tại đó, chỉ có thể ngửa mặt lên trời để mặc hai hàng nước mắt chảy dài. Cô ra đến ngoài đường, liền thấy Tư Khả dựa người vào xe đợi mình, cô đi đến. Tư Khả nói.
- Anh đưa em về nhà.
Cô gật đầu mỉm cười, để anh đội nón lên cho mình rồi leo lên xe quàng tay ôm chặt lấy Tư Khả.