Chuyển ngữ: Minh Minh
Biên tập: Iris
Đêm khuya, Nghiêm Thanh không ngủ được, mở Weibo ra phát trực tiếp, cho dù không báo trước nhưng vẫn có rất nhiều người theo dõi, mấy cú đêm phấn khích bày tỏ muốn nghe bà cô mắng người.
Nghiêm Thanh nói: "Hôm nay không trả lời câu hỏi, tôi chỉ muốn nói chuyện của mình thôi."
Khung bình luận nhảy ra mấy bình luận:
"Gì đó cô Mao, cô muốn cầu hôn qua mạng à? (Lợi hại lợi hại)"
"Ai dám ghi danh? Muốn mỗi ngày hết nghe mắng lại nghe chửi ư!"
"Mao Mao, cô vẫn FA à? Ha ha ha ha vậy tôi yên tâm rồi!"
Nghiêm Thanh thở dài: "Tôi thuộc nhóm người đầu tiên dùng Weibo, khi đó chưa hiểu biết gì cả, tùy ý vui chơi chút thôi, sau đó quen một người bạn trên mạng, anh ta thật ngốc quá cơ, không biết cách theo đuổi con gái. Mà tôi khi đó căn bản không muốn nói đến chuyện yêu đương, nhưng vẫn tự coi mình là quân sư tình yêu, vừa tìm kiếm cách theo đuổi con gái trên mạng vừa dạy anh ta."
"Hắc Hắc nhà tôi thật lợi hại."
"Nhìn Weibo có chứng nhận của cô mới thấy, đúng là thông minh, chào mẹ thiên hạ!"
Nghiêm Thanh ngẫm nghĩ thêm: "Mấy ngày trước bạn tôi nói tôi không phải mẹ thiên hạ lo chuyện bao đồng mà gọi là bạn tâm tình. Sau này mấy người coi trọng tôi, trở về tôi nên đi nhận giấy chứng nhận mới được."
"Tâm tình cái lông, làm gì có bạn tâm tình lại đi mắng chửi người ta như cô?"
Nghiêm Thanh: "Anh bạn này, cẩn thận tôi bôi đen bạn đó! Có muốn nghe chuyện của tôi nữa hay không hả, không nghe thì tôi tắt."
Một chữ "Muốn" chạy khắp màn hình.
"Nói tiếp chuyện trước đó. Sau đó tôi lỡ quên mất mật khẩu đăng nhập, vứt bỏ anh ta. Mãi sau này tôi không chơi Weibo nữa, sau khi tốt nghiệp đại học tôi mới mở một tài khoản mới. ID thì không thể trùng lặp, chỉ có thể thêm phía sau số "
"Đã hiểu Hắc Diện Mao Hài là từ đâu rồi."
"Tôi nói chứ, anh chàng trên mạng đó thật là đần, lá gan cũng quá nhỏ, chỉ là một cô gái mà cũng không dám tán. Tôi cười đùa trêu, anh ta cũng giận mấy ngày không lên mạng, không để ý tới tôi, vậy mà quay đầu một cái đã xin lỗi rồi, nói thái độ của bản thân không tốt mong tôi tha thứ cho anh ta. Tất nhiên nhân cơ hội đó tôi làm sư tử ngoạm, bắt anh ta làm hội phí một năm trên QQ cho tôi."
Để tôi cười cái đã, sư tử ngoạm một cái liền hao phí một năm QQ há? Tới đây tới đây, lão gia có tiền, tôi cho cô sung sướng!
Nghiêm Thanh hết sức thản nhiên: "Khi đó tôi rất nghèo, mấy người không hiểu đâu."
"Người đó vô cùng thú vị, sau này khi là một con người sống sung túc tôi mới nghĩ lúc đấy không nên như vậy. Tôi kể với anh ấy về mọi thứ, anh ấy bảo, tôi là con gái, nói chuyện cần giữ kẽ. Từ nhỏ tôi là đứa nghịch ngợm, người ta muốn tôi làm gì tôi sẽ làm điều ngược lại, sau đó tôi luôn nói chuyện không đàng hoàng với anh. Chắc hẳn anh ấy là một rất người kiên nhẫn, chưa từng ồn ào với tôi, tôi nói gì anh cũng chịu đựng, cho nên tính xấu của tôi chỉ tăng chứ không giảm. Nếu anh ấy biết bây giờ tôi vẫn dùng Weibo như cũ, mỗi ngày còn mắng chửi mấy triệu fan trên mạng, hẳn sẽ rất tức giận."
Cầu người đừng dừng! Cháu thất tình rồi, muốn cô mắng cho tỉnh.
"Đây là phong cách của cô, không giống những người khác luôn tỏ vẻ đáng yêu nhưng lại đê tiện, không muốn cô đổi, cô mà đổi tôi sẽ bỏ cô!"
"Đừng đổi, chúng tôi thích cô như bây giờ!"
"+"
"Đồng ý với lầu trên."
"Thật ra thì, he he, tôi thấy cũng nên dịu dàng một chút, vác dép chạy!"
Thật hiếm khi có thể tâm tình đêm khuya hiền hòa nhã nhặn với mấy người trên mạng như bây giờ, Nghiêm Thanh cười cười nói tiếp: "Không biết anh ấy có thay đổi gì không? Thật ra tôi lập lại ID này rồi duy trì nó đến bây giờ chính là muốn có thể liên lạc lại được với anh ấy, có đều trước đây tôi chưa từng đề cập đến... Tôi đây cũng muốn giữ chút mặt mũi chứ! Nếu anh ấy cũng tìm tôi thì hẳn có thể nhận ra tôi từ đây... nhưng lâu vậy rồi... tôi cảm thấy có lẽ là anh ấy quên mất tôi rồi."
"Nhưng mà gần đây chuyện của bạn tôi ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của tôi, nên tôi quyết định phải tìm lại anh ấy. Sau khi tìm được sẽ hỏi anh ấy một câu: Này, anh có nhớ Hắc Diện Mao Hài trước đây toàn bắt nạt anh không ha ha ha haa."
Nghiêm Thanh cười cười, chậm rãi bình tĩnh nói tiếp, đổi giọng nghiêm túc: "Này, Tôn Ngộ Không, xuất hiện đi, đổi lại tôi cho anh một thẻ thành viên QQ khác."
Bùng nổ...
"Mẹ nó, tôi không biết phải nói gì, thương thay cho bà cô của tôi."
"Biển người mênh mông, nếu anh ta quên cô rồi thì làm sao?"
Sau khi truyền trực tiếp kết thúc Nghiêm Thanh viết một bài trên weibo...
Khi còn bé ta đã từng nói lời thân thiết, người là ánh dương duy nhất trong cuộc đời đen tối của tôi, người không biết, người quan trọng với tôi biết nhường nào.
Có một ID tên Máy dọn nhà màu xanh bình luận: Bỗng nhiên ngoảnh lại đèn đã cạn.
Đây là một người quen, thường xuyên tương tác, theo thói quen Nghiêm Thanh oán anh: Đàn ông nói chuyện như bà già chíp chíp.
Đằng sau còn thêm một mặt mèo.
Cố Thanh Châu ở phòng thể dục xem toàn bộ truyền trực tiếp của Nghiêm Thanh, sau đó một tay lướt trên màn hình đánh chữ, rất nhanh nhận được câu trả lời. Anh nhìn mặt mèo cười một lát, mồ hôi từ trên trán rơi xuống, nương theo độ cong nụ cười của anh rơi xuống mặt đất.
Anh nhìn mình trong gương, quyết định một tuần hai lần vào phòng tập đổi thành bốn lần, không thể biến thành bà già chíp chíp được.
Có đều anh nảy sinh ý mới, phát hiện, mặc dù bị giận nhưng cô gái cho anh một điểm đáng khen ngợi.
Huấn luyện viên cơ bắp đầy mình cực kỳ không hiểu, nhắc anh đừng phân tâm.
Cố Thanh Châu trịnh trọng lắc đầu nói không được: "Là chuyện quan trọng."
Huấn luyện viên os trong lòng: Anh khinh tôi không biết đó là âm báo nhắc nhở Weibo đấy à? Lão già yêu qua mạng.
Cô bạn Giả Vân của Nghiêm Thanh là nhân viên trong cục đăng kí thường trú, mấy năm nay vẫn luôn giúp cô nghe ngóng tin tức người mất tích. Người gọi lần trước là Trần Kỳ đó cũng là một trong số những người mà cô tìm kiếm, mặc dù kết quả vẫn không phải nhưng cô với Nghiêm Thanh vẫn tiếp tục, cho đến bây giờ chưa từng có ý nghĩ từ bỏ. Lần này phía nam có tin tức, cô nàng để Nghiêm Thanh đi một chuyến xem thử.
Mỗi tuần Nghiêm Thanh đều cố đinh truyền trực tiếp Hạt đậu thần vào thứ tư khi được nghỉ ngơi. Cô mua vé xe tối thứ ba chạy tới chỗ mà Giả Vân nói, mở Weibo ra đăng lên một bài viết, đại ý là xin nghỉ Hạt đậu thần vào ngày mai. Người hâm mộ ở bên dưới mất bình tĩnh, có người đe dọa, cũng có người tỏ ra không sao. Nghiêm Thanh nhìn vào màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, có người gọi đến.
Cố Thanh Châu: "Em bị bệnh à?"
Trừ lý do này anh không nghĩ ra được tại sao Nghiêm Thanh phải xin nghỉ phép.
Nghiêm Thanh: "..."
Cô vô cùng vô cùng tin răng thầy Cố rất quan tâm cô, còn là quan tâm đặc biệt.
Lúc này mới đăng được bao lâu chứ...
"Tôi không bị bệnh." Nghiêm Thanh trả lời.
Đêm đã khuya, xe buýt đã tắt đèn, hành khách cũng đang ngủ, cô thấp giọng: "Tôi đi tìm em trai."
Cô xưa nay vẫn không giống những cô gái xinh đẹp bình thường, âm giọng hơi trầm xuống, bởi vì biết mình muốn gì, cho nên giọng nói ổn định mà chắc chắn.
Cô ngồi ở đuôi xe, phía sau có tài xế xe khác muốn vượt lên, ấn còi inh ỏi, tài xế xe buýt chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, chạy đi đầu thai chắc!"
Cố Thanh Châu nghe được, hỏi cô: "Bây giờ em ở đâu?"
"Ở trên xe, mới lên xe thôi."
Anh đang soạn bài ở trong thư phòng, ngày mai định vào thành phố để nghiên cứu Sở Từ, bây giờ buông sách xuống, giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Nghiêm Thanh cầm điện thoại nói: "Hy vọng lần này là tin tốt, tìm được nó đầu tiên tôi phải đánh nó một trận. Nhiều năm rồi mà không ra hiệu cho tôi một chút cảm ứng tâm linh nào, hại tôi chạy khắp nơi, đến lúc đó tôi sẽ..."
"Nghiêm Thanh!" Cố Thanh Châu gọi cô: "Em cho tôi địa chỉ, bây giờ tôi lập tức qua đó."
Nghiêm Thanh im lặng không lên tiếng, lúc sau ngậm lại nửa câu vừa rồi định nói ra, – đến lúc đó tôi sẽ được giải thoát.
"Không, không cần." Cô cự tuyệt.
Suy nghĩ một chút, bổ sung: "Tự tôi có thể tìm được, anh yên tâm."
Mấy năm nay, bất kể là nơi nào, cô đều đi một mình.
Một người trong biển người mệnh mông tìm một người khác có biết bao khó khăn, Nghiêm Thanh là người hiểu rõ hơn ai hết, con đường này rất khó đi, không tìm thấy chút ánh sáng le lói nào, nhưng cô vẫn không từ bỏ. Từ bé cô đã khác những đứa trẻ khác, lúc người ta còn núp trong ngực mẹ nũng nịu thì cô đã hiểu chuyện độc lập, thậm chí cô thấy như thế rất tốt, cô không cần người khác bầu bạn.
Cố Thanh Châu mở loa ngoài điện thoại, từ thư phòng quay về phòng ngủ, đặt điện thoại ở mép giường, một tay anh cởi cúc áo, mở từ cổ áo đi xuống, thay quần áo.
"Em cứ gửi địa chỉ cho tôi." Anh nói lại lần nữa: "Tôi đưa em đi."
"Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."
Nghiêm Thanh nhìn màn đêm đen ngoài cửa sổ, hỏi anh: "Ngày mai anh không cần lên lớp à?"
"Không."
Thịnh tình khó từ chối, Nghiêm Thanh đành phải nhắn địa chỉ cho anh, sau đó tựa vào cửa kính xe suy nghĩ, cảm thấy hình như bản thân cô không tài cưỡng lại nổi Cố Thanh Châu.
Lên xe là buổi tối, khi xuống xe trời đã sáng, Nghiêm Thanh nhảy xuống xe cúi đầu gửi tin nhắn: Tôi đến rồi, anh cứ đi từ từ, đến thì gọi cho tôi.
Giây sau Cố Thanh Châu đã gửi tin nhắn lại: Tôi đang ở ngay cửa bến xe chờ em, em đến sẽ nhìn thấy tôi ngay.
Nghiêm Thanh bước nhanh ra ngoài, quả nhiên liếc mắt một cái là có thể thấy người đàn ông mặc áo trắng dáng vẻ ngăn cách với thế giới vẫy tay với cô. Cô chạy lại, hỏi: "Cố Thanh Châu, sao anh còn tới trước cả tôi thế? Tôi tưởng..."
Cố Thanh Châu lẳng lặng nhìn cô, nói: "Tôi đi đường tắt."
Xe buýt này của Nghiêm Thanh không phải là đi thẳng một đường đến bến xe, còn phải đi qua nhiều điểm dừng khác nữa, vì thế mới có thể khiến cho Cố Thanh Châu đi sau mà vẫn đến cùng lúc với cô. May mắn là như vậy, anh mới có thể thấy được người đó vào sớm mai, khi anh thấy cô ở đây dường như rất vui.
Đây là một huyện nhỏ, lúc này trên đường đã có mấy sạp hàng bán đồ ăn sáng, Nghiêm Thanh ngồi sau xe yên lặng một đoạn, sau đó nói với Cố Thanh Châu: "Cảm giác này thật kỳ lạ."
Cô không nói rõ rốt cuộc là có ý gì, nhưng trong buồng lái có người hình như có thể hiểu: "Em quen là tốt."
Quen cái gì? Sau này anh cũng cùng tìm em trai với tôi sao?
Nghiêm Thanh cười, không để ý.
Còn tiếp...