Một ngày bình thường như bao ngày khác, Nhật An vào cửa hàng tiện lợi mua vài thứ lặt vặt.
Bỗng dưng cậu ớn lạnh sống lưng, quay người lại chẳng thấy bóng dáng ai.
Cậu lắc đầu, tiếp tục chọn đồ.
Nhật An linh cảm chắc chắn có người đang theo dõi mình, trên đường về cậu cố ý đi lòng vòng cắt đuôi hắn.
"Chết tiệt." Tên đeo kính đen không nhịn được chửi thề.
Mất dấu cũng không quan trọng lắm, bọn hắn lần ra tên trường học của nhóc rồi.
Khung cảnh thay đổi, một buổi chiều Nhật An tan học bỗng dưng có đám người lạ mặt như xã hội đen chặn đường cậu.
Cẩm Anh đang đạp xe theo sau cũng dừng lại.
Nhật An thấy không ổn nên ra hiệu cho cô đi về bằng đường khác.
Thiếu nữ vội vàng quay đầu xe, định gọi đám Gia Bảo Minh Đức.
Đám người đó lôi Nhật An vào con hẻm, tên đại ca dí sát người cậu lên tường định tẩn cậu một trận.
Đàn em phía sau hắn cảnh báo: "Đại ca, ông chủ dặn bắt sống nó."
Thiếu niên khó hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cậu bị hai người giữ hai bên không thể động đậy, chỉ còn cách lắng nghe tình hình.
Đúng lúc này Minh Đức với Gia Bảo mang bình xịt hơi cay đến xịt tứ tung, Nhật An tận dụng cơ hội thoát khỏi kìm kẹp của bọn chúng.
Cậu mau chóng kéo hai ông tướng chạy trốn, Nhật An biết đám người này vô cùng nguy hiểm không giống bọn côn đồ lần trước.
Cẩm Anh không rành mấy chuyện đánh nhau nên cô về nhà một mạch, tránh gây phiền phức.
Ba người chạy thục mạng bỏ cả xe đạp lại, vì quen địa hình nên luồn lách khắp các ngõ ngách, mỗi người một hướng chia nhau.
Nhật An dừng ở một nhà dân để nghỉ ngơi, chạy hồi lâu cậu cũng mệt bở hơi tai.
Nam sinh rút điện thoại nhắn tin bảo hai ông tướng kia về nhà.
Minh Đức: [Mày ổn không?]
Trong đầu cậu ta tưởng tượng ra vô vàn tình tiết máu chó.
Nhật An phản bội tổ chức nên bị bắt? Nhật An làm gián điệp ngầm bị phát hiện?
Gia Bảo: [Bọn tao chẳng dám quay lại chỗ đó lấy xe đâu, chắc bắt taxi về thôi.
Mày đợi xíu nữa rồi về.]
Nhật An: [Tao ổn, chúng mày cứ về trước đi.]
Cẩm Anh lo lắng nhắn tin, thấy cậu trả lời lòng cô nhẹ nhõm phần nào.
Đại khái sau đó đám người mặc đồ đen xì chuyển phương án hành động.
Nhật An thăm dò động tĩnh không thấy gì cậu mới dám về.
Ở nhà bà Hoa đã đợi cậu sẵn cùng với đống vali.
Nhật An bàng hoàng nhìn mẹ mình: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Bà vội vàng túm tay con trai: "Mẹ làm thủ tục chuyển trường cho con rồi, chúng ta mau đi thôi."
Cậu đứng yên không nhúc nhích, cau mày: "Nếu mẹ không nói con biết chuyện gì đang xảy ra con sẽ không đi."
Bà thở dài ngồi xuống ghế: "Mười một năm trước ông nội con viết trong di chúc bao giờ con đủ 18 tuổi ông sẽ giao toàn bộ công ty cho con.
Chú ruột con có năng lực nhưng tính cách tàn nhẫn nên không được lòng ông.
Chú bắt đầu nuôi ý định diệt trừ con từ khi đó."
"Mẹ đã nói dối mọi người đưa con sang nước ngoài học để đánh lạc hướng, bố mẹ cũng thuê người gây nhiễu điều tra.
Nhưng giờ chú ấy phát hiện ra con rồi, chúng ta phải đi mau."
Ánh mắt bà tràn ngập tình yêu thương nhìn cậu: "Bố mẹ luôn muốn con lớn lên bình thường như những đứa trẻ khác nhưng bố mẹ không làm được, xin lỗi con."
Nhật An xách đồ, trong thâm tâm cậu chưa từng trách bố mẹ.
Chú trợ lý đã đợi sẵn dưới cổng, bọn họ khởi hành ngay lập tức dù trời tối mịt.
Đám người mặc đồ đen đang ẩn núp cũng ra hiệu với nhau hành động, bọn chúng đã gắn định vị lên xe của Nhật An.
Tên đại ca vẫn còn tức vụ ban nãy: "Xem lần này nó định chạy thế nào."
Chú trợ lý nhìn qua gương chiếu hậu: "Không tốt, bọn chúng đang đuổi theo."
Tức thì chú tăng tốc để xe chạy nhanh hơn, đám người đằng sau thấy vậy cũng phóng sát nút.
Nhật An quan sát đường: "Chú rẽ vào lối kia được không?"
Chú trợ lý đột ngột quẹo tay lái khiến hai người ngồi sau nghiêng hẳn sang bên phải, Nhật An theo phản xạ đỡ lấy mẹ cậu.
"Không xong rồi, bọn chúng chặn hai đầu."
Chiếc xe ô tô trắng lao tới như tên lửa.
Trong giây phút sinh tử cận kề ấy, Nhật An chỉ muốn sống sót trở về, cậu muốn được trưởng thành cùng Cẩm Anh.
Rầm, tiếng động lớn vang lên, mui xe cậu bị hất văng, chiếc xe lật hẳn về một bên.
Nhật An dùng thân mình bao bọc mẹ cậu.
Chú trợ lý ngồi ghế lái bị mảnh vỡ kính đâm vào người đã sớm tắt thở.
Tên đại ca xuống xe, phá cửa ô tô, kéo hai mẹ con cậu ra ngoài.
Toàn thân thiếu niên bê bết máu nhưng vẫn cố bảo vệ mẹ mình.
Bà Hoa chưa hết sốc, cầu xin bọn chúng: "Làm ơn để con trai tôi yên."
Tên đại ca hung dữ chẳng thèm bận tâm, hắn lôi áo Nhật An ép cậu đứng dậy.
Đầu óc cậu nửa tỉnh nửa mơ tưởng chừng như mình sắp chết.
"Chúng mày canh nó kĩ cho tao."
Tức thì hai tên đàn em mỗi người một bên xách Nhật An như xách gà con quẳng vào trong xe bọn chúng.
Đường đêm tối vắng người qua lại, tên đại ca định xử lý nốt bà Hoa nhưng thấy vài xe chạy ngang qua, tuy nhiên bọn họ đều khiếp sợ đi nhanh hơn để tránh rước họa vào thân.
Hắn dùng cùi chỏ đập mạnh vào đầu bà khiến bà ngã lăn ra, đầu đập xuống đất chảy máu.
Sau đó hắn cùng vài tên đàn em tẩm xăng rồi phóng hỏa trước khi rời đi.
Có người dũng cảm trông vậy cầm điện thoại định báo cảnh sát không may bị đám côn đồ thấy.
Không còn thời gian cảnh cáo mấy người lo chuyện bao đồng, tên đại ca chửi thề: "Mẹ kiếp, nhanh lên cảnh sát sắp tới."
Bọn chúng chọn đường tắt để né cảnh sát.
Bà Hoa được người dân cứu trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Không lâu sau cảnh sát đến điều tra hiện trường.
Đội trưởng hô hào: "Các đồng chí mau dập lửa."
Hai chiếc xe cháy đen thui, một xe không có người, một xe có tài xế đã tắt thở.
Đội trưởng đau đầu: "Gọi người tới khám nghiệm tử thi."
Ông Trọng đánh tin, vội cho người lái xe chở mình đến hiện trường.
Ông cùng mọi người đưa vợ đi bệnh viện..