Nhật An bị mang tới căn phòng nhỏ, bên trong tối đen một màu.
Đám người đó vứt cậu trên nền nhà, cung kính chào ông chủ rồi lui xuống.
"Đứng đấy." Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Tên đại ca sợ toát mồ hôi hột.
Nhật An cố gượng người dậy nhìn cho rõ khuôn mặt người chú lâu năm không gặp.
Ông ta vẫn bi3n thái b3nh hoạn như ngày nào.
Cậu nhớ hồi mình sinh nhật 8 tuổi ông ta đã tặng cậu một hộp quà to, trong đó có con gấu bông bị cắt hai nửa dính máu be bét.
Tuy bố cậu phát hiện đây chỉ là nước màu nhưng kể từ lần đó mỗi lần ông ta tặng quà sinh nhật mẹ đều không cho cậu động vào.
Người đàn ông cầm con dao vừa mới mài trên tay ngắm nguốt, sau đó xoẹt một đường trên mặt tên đại ca mà chẳng hề báo trước.
Hắn ta không dám phản kháng, đứng im chịu trận.
"Chúng mày đối xử với cháu trai tao như vậy hả? Vậy là không tôn trọng tao rồi."
Ông ta bước xuống, xem kĩ bộ dạng thảm hại của Nhật An, sai người giúp việc chăm sóc cậu.
Thiếu niên được đem đi băng bó vết thương, cậu chắc chắn đầu mình chưa bị hỏng mà?
Ngô Ân Vũ liếc đám thuộc hạ: "Bên cảnh sát xử lý xong xuôi chưa?"
Đàn em cung kính cúi người: "Thưa ông chủ, tôi đã cho người mua chuộc rồi."
Điều khiến Nhật An hoang mang hơn nữa là hôm sau Ngô Ân Vũ kêu tài xế dẫn cậu đi học tại trường mới, tuy nhiên cậu vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Cậu cảm thấy mỗi ngày sống trong biệt thự của ông ta giống như bị kìm kẹp, ngột ngạt không lối thoát.
Bên kia ông Trọng đang nghe điện thoại, vợ ông vẫn chưa tỉnh lại.
"Ngô Ân Trọng, em cần anh chuẩn bị giấy tờ cần thiết, còn mọi chuyện để em lo."
Ông tức đến mức tay nắm chặt thành quyền.
Hiện tại hắn đang giam giữ con trai ông nên ông đành phải nghe theo.
Phía cảnh sát không tra ra manh mối gì, nhân chứng còn hôn mê.
Video do người dân quay cũng không rõ nét bởi bọn họ chẳng dám tới gần.
Vụ án cứ thế đi vào ngõ cụt, bọn đầu gấu không hề để lại chút vân tay.
___________
Cẩm Anh sang gọi Nhật An đi học giống mọi ngày, kết quả hàng xóm nói rằng cậu mới chuyển đi từ hôm qua.
Cô mở messenger nhắn tin cho cậu cũng không thấy phản hồi.
Thực ra Ngô Ân Vũ đã tịch thu điện thoại của cậu.
Thiếu nữ buồn bã đạp xe tới lớp, kết quả giáo viên thông báo cậu đã chuyển trường.
Hội năm người sững sờ, Nhật An không hề báo trước với bọn họ.
Cẩm Anh im lặng, trong lòng dấy lên sự căng thẳng.
Hải Yến an ủi cô: "Để tớ nói giáo viên cho tớ ngồi cạnh cậu, Minh Đức ngồi cạnh Gia Bảo."
Mọi người ở lớp dường như không quan tâm lắm, ai nấy đều bận học hành.
Cứ thế thời gian trôi qua, hàng tin nhắn gửi Nhật An của Cẩm Anh ngày một dài.
Cô kể cho cậu nghe một ngày của mình, bạn bè ra sao, chuyện học tập thế nào.
Thi thử trung học phổ thông lần này cô đứng nhất lớp.
Mỗi lần nhìn vào màn hình điện thoại cô lại thở dài, không có tin nhắn từ cậu.
Nhật An sống trong biệt thự không khác gì trong tù, camera giám sát cậu 24/24, lúc nào cậu đi đâu cũng bị vệ sĩ theo đuôi.
Nhật An đang dạo quanh siêu thị, cậu liếc hai người đeo kính đen đứng nghiêm chỉnh đằng sau.
"Hai chú không thấy như này quá nổi bật à? Tôi sợ nhỡ người ta quay video đăng lên mạng thì sao?"
"Chúng tôi nghe lệnh của ông chủ."
Đúng là người xấu mặt chỉ có cậu.
Nhật An đem chuyện đó nói với ông chú, không ngờ ông ta đồng ý ngay lập tức.
Tự nhiên Ngô Ân Vũ dễ dãi quá cậu không quen.
Hôm sau hai tên vệ sĩ mặc đồ bình thường, cả kính râm màu đen cũng đổi thành vàng.
Thiếu niên thầm khen ngợi gu ăn mặc của bọn họ.
Nhật An học ở một trong những trường điểm của thủ đô, lần đầu đến trường mới cậu không hề bỡ ngỡ.
Vì vết thương chân chưa lành hẳn nên cậu đi còn tập tễnh, thấy vậy mọi người thi nhau giúp đỡ cậu.
Nhật An được chào đón nồng nhiệt, đám nữ sinh vây quanh cậu đông như kiến.
"..." Có thể để cậu yên được không? Đám vệ sĩ kia là quá đủ rồi.
Sợ Nhật An bỏ trốn, Ngô Ân Vũ nhờ tai mắt trong trường để ý cậu.
Nhật An nghĩ cậu đang sống sung sướng, tội gì mà phải bỏ trốn.
Thực tế cậu biết ông ta là người thích kiểm soát, cậu chẳng biết mình sẽ ra sao khi làm trái ý ông ta.
Trải qua cửa tử một lần cậu không dám manh động.
Nhật An cố ý gợi chuyện trong những bữa ăn để thăm dò ông ta.
Cậu cảm thấy mình giống thú cưng bị ông ta chơi đùa trong tay.
Thiếu niên sống cuộc sống không điện thoại máy tính.
Mỗi lần cậu mua đ ĩa game về chơi đám vệ sĩ cũng kiểm tra 7749 bước.
Nhật An đang chơi Resident Evil, cậu rủ đám vệ sĩ chơi cùng mình.
"Tôi làm theo lệnh..."
Hắn chưa kịp nói hết đã bị cậu kéo phải ngồi xuống sofa.
Nhật An vỗ vai hắn: "Thoải mái đi, tôi dạy chú chơi."
Cậu không quên làm thân với mấy tên vệ sĩ.
Ngô Ân Vũ quan sát camera, nhếch khóe môi: "Xem chừng thằng bé này vô lo vô nghĩ nhỉ."
Được, càng ngoan ngoãn ông ta càng thích.
"Chú, cháu có kết quả đánh giá tư duy rồi, chú dùng điện thoại tra giúp cháu nhé."
Tên vệ sĩ bất đắc dĩ làm theo lời cậu.
Nhật An ngó điểm, cậu được 85.46, cũng không tệ, chủ yếu bị đọc hiểu kéo xuống.
"Nhóc học giỏi phết đấy."
Cậu ngượng ngùng xoa tóc: "Có gì đâu chú."
Đám vệ sĩ này khác hẳn với bọn đầu gấu hôm trước nên dễ làm quen hơn.
Cậu đoán bọn họ chỉ có trách nhiệm trông chừng cậu chứ không phải đi thực hiện nhiệm vụ ông ta đưa ra.
Sau vài ngày Nhật An đã thu hẹp đáng kể khoảng cách giữa cậu và bọn họ.
"Chú, chiều nay cháu muốn đi siêu thị."
Nhật An quan sát khóc khuất camera, cố ý đi vào điểm chết.
Cậu thì thầm: "Chú cho cháu mượn điện thoại một chút được không?"
Hai tên vệ sĩ chần chừ nhìn nhau.
"Cháu không báo cảnh sát đâu, các chú có thể giám sát."
Một trong hai người mủi lòng đưa điện thoại cho cậu.
Nhật An bấm số Cẩm Anh gọi đi.
Đầu dây bên kia thấy số lạ nhưng vẫn thử bắt máy.
"Alo, tớ đây, Nhật An đây."
Nghe giọng nói quen thuộc của cậu Cẩm Anh cứ ngỡ mình đang mơ.
Giọng cô vang lên đầy trách móc: "Tớ nhắn tin mãi sao cậu không trả lời?"
Nam sinh không muốn cô lo lắng đành nói dối: "Sắp thi đại học bố mẹ tớ thu hết điện thoại máy tính của tớ rồi.
Tớ phải lén mượn máy dùng đấy."
Giọng Cẩm Anh nghẹn lại như sắp khóc: "Tại sao cậu chuyển trường mà không nói trước?"
Nhật An vô cùng gấp gáp: "Cái này tớ sẽ nói với cậu sau.
Tớ muốn nhờ cậu một việc, cậu nhận giấy báo điểm đánh giá tư duy giúp tớ, gửi lên bưu điện theo địa chỉ..."
"Tớ cúp nhé, bố mẹ tớ sắp về rồi.
Đừng khóc, đợi tớ quay về."
Cẩm Anh chưa kịp phản ứng cậu đã tắt máy.
Cô gọi lại nhưng chỉ nhận được tiếng tút tút.
Nữ sinh vứt điện thoại trên bàn học, thầm mắng cậu là đồ vô tâm.
Chung quy sau đó Cẩm Anh vẫn làm theo lời Nhật An.
Cậu đến bưu điện nhận đồ, dùng chứng chỉ này để xét vào Bách Khoa..