Một buổi tối nào đó, tại căn phòng chủ tịch tập đoàn Cao thị.
Cao thiếu vò đầu bứt tóc ngồi trước bàn máy tính điên cuồng đập phá chửi thề:
- Con mẹ nó, lão già ngu ngốc, ngày thường huênh hoang tự đắc với cái công ty tỷ đô mà bây giờ một xu tiền mặt cũng không có, ngay cả tài khoản bí mật cũng bị đóng băng sạch sẽ, chó chết.
Thật, tập đoàn Cao thị có tổng tài sản lên tới một tỷ đô, nhưng giá trị của một công ty hầu hết được tổng kết trên các loại tài sản vô hình như cổ phiếu chứ không phải tiền mặt, hơn nữa tiền của công ty không phải hoàn toàn thuộc về Cao Tạ Phóng mà còn có rất nhiều cổ đông khác.
Ác nghiệt ở chỗ, khi giá cổ phiếu mới sụt giảm tất cả các cổ đông của Cao thị đều ý tưởng lớn gặp nhau cùng lúc thu hồi vốn, toàn bộ tiền mặt của Cao thị chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã không cánh mà bay, các tài sản cá nhân bị tịch thu khấu trừ khoản lỗ, Cao thiếu chậm chân hơn một bước không lấy được gì trở thành một tên ăn mày.
Không, nói đúng hơn qua mấy canh giờ nữa khi Cao thị từ bờ vực phá sản bước đến phá sản hắn mới chân chính trở thành một tên ăn mày.
- Cộc... cộc... cộc...
Mấy tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Cao thiếu hơi giật mình, giờ này ở đây làm gì có ai a, nhân viên đã bỏ việc hết rồi còn đâu? Là ăn trộm? Hay kẻ thù đến tìm mình tính sổ?
Không cho Cao thiếu thời gian suy nghĩ nhiều, người bên ngoài chỉ gõ cửa cho có lệ đã hiên ngang bước vào, hắn là một thanh niên trẻ hơn Cao thiếu một chút khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, mái tóc thời thượng chỉnh chu, toàn thân mặc vest đen, trên mặt đeo một cái kiếng mát đen, bên tay có vác một cái vali đen.
Cái tạo hình này... không thể không nói rất giống mafia dọa Cao thiếu sợ vỡ mật, nhưng hắn không phải mafia.
Hắn, là tiểu Hải nhân viên của Trần Mạn Dạo, tên đầy đủ là Đường Hải.
Đường Hải đặt vali lên bàn cái rầm rồi thong dong tháo kính mát ra nói:
- Ở đây là một trăm năm mươi nghìn đô, không biết anh có hứng thú bàn chuyện làm ăn không?
Một trăm năm mươi nghìn đô trước đây đối với Cao thiếu căn bản không là cái gì, nhưng hôm nay con số này lại làm cho tim Cao thiếu đập mạnh, về mặt cơ bản hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí trở thành ăn mày rồi tự nhiên có một số tiền đập vào đầu không ham sao được.
Lâm Phá Thần khai đao, ai dám cản? Không thấy Cao Tạ Phóng vô duyên vô cớ mất tích sao?
Không ngờ thật có kẻ ngu dám cản, Cao thiếu không chút do dự nói luôn:
- Anh đưa giấy tờ ra đây, tôi kí hết.
Đường Hải cười cười lấy ra một tập văn kiện đẩy tới trước mặt Cao thiếu:
- Nói chuyện với người thông minh rất sảng khoái.
- Roẹt...roẹt....
Giống như sợ Đường Hải đổi ý, Cao thiếu không thèm đọc đã vội vàng kí mấy cái văn kiện chuyển giao hết công ty cho Đường Hải rồi ôm vali chứa một trăm năm mươi nghìn đô chạy vào màn đêm trốn mất dạng, có số tiền này ít nhất hắn cũng sống được một quãng thời gian thoải mái.
Hoặc nếu biết tiêu xài như một người bình thường thì Cao thiếu hoàn toàn có thể sống một cuộc đời an nhàn tới cuối đời.
Về phần Đường Hải không để ý Cao thiếu làm gì, hắn lấy ra một cái laptop cỡ nhỏ loại siêu mỏng hoàn thành nốt vài khâu cuối cùng, toàn bộ số cổ phiếu của Cao thị không ai dám mua bị Đường Hải mua sạch, tập đoàn Cao thị đứng trước bờ vực phá sản đã nằm trong tay công ty Wing.
Đáng ngạc nhiên ở chỗ chỉ mới mua được một giây bên trên máy tính đã hiện ra tin nhắn [Quý công ty nhận được sự “hỗ trợ mạnh”, trái phiếu một trăm triệu đô được chuyển vào ngân quỹ, người gửi - Hiểu Thiên].
Trái phiếu được hiểu là một dạng cho vay, ở đây người gửi không ghi chú lãi suất hay bất kì điều kiện nào nên có thể hiểu là người đó đang đầu tư không lấy lời, thời hạn trả cũng không cần luôn, Đường Hải chỉ có thể dùng ba từ “quá bá khí” để miêu tả cái tên Hiểu Thiên này.
Bởi không phải ai cũng có tư cách ban cái trái phiếu bá đạo đến mức vô lí này, đã gọi trái phiếu doanh nghiệp thì bình thường phải do cả hai bên đồng ý cam kết với nhau a, dù trái phiếu không kèm điều kiện thì cũng là “nợ”, có ai thích đi “nợ” người khác đâu.
Lại qua thêm mấy giây, giá trị cổ phiếu tập đoàn Cao thị bỗng tăng trở về, tuy không đạt tới mức cao nhất trước đây nhưng so với những công ty bậc trung khác vẫn được coi là nổi bật, ít nhất vẫn có tư cách làm ăn trong giới siêu cấp thượng lưu, công ty Wing không cần đi từ dưới chót lên nữa rồi.
Mà giá cổ phiếu vừa ổn định ngay lập tức đã có mấy người chia nhau mua ba mươi phần trăm cổ phiếu tự do trở thành tân cổ đông của công ty, thậm chí còn chủ động gửi tin nhắn góp vốn, chỉ thiếu mỗi họp mặt cổ đông là tiền sẽ gửi vào quỹ.
Đường Hải nhìn đám số liệu khó tin không ngừng hiện ra tặc lưỡi:
- Chậc chậc, chủ tịch quả nhiên lợi hại, chớp mắt đã thâu tóm được công ty trăm triệu đô.
Nói như Đường Hải có hơi tự luyến, dù sao cái ngân quỹ trăm triệu đô đang trong tình trạng nợ, nhưng Đường Hải tin rất nhanh công ty sẽ trả hết món nợ đó a, đây là niềm tin vào sản phẩm của công ty và là niềm tin của một người làm kinh doanh, Đường Hải rất có thiên phú trong kinh doanh.
Tiếp đó, Đường Hải xâm nhập vào mạng lưới tập đoàn Cao thị thu thập thông tin, hắn lọc ra những nhân viên có tiềm năng gọi trở về làm việc mới coi như hoàn thành xong nhiệm vụ thu mua Cao thị, bây giờ chỉ cần họp ổn định công ty và chờ tung ra sản phẩm mới thôi.
Xong xuôi đâu vào đấy, Đường Hải hưng phấn nhắn tin đại công cáo thành cho Trần Mạn Dao rồi về nghỉ ngơi chuẩn bị lên kế hoạch cho cuộc họp với nhân viên và cuộc họp với cổ đông.
…...................
Trước đó vài phút, Trần Mạn Dao nhận được một cuộc gọi từ dãy số quốc tế, người bên kia nói:
- Mạn Mạn, số tiền trăm triệu cậu muốn không đến nơi được rồi.
Nghe vậy Trần Mạn Dao hơi nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Chẳng lẽ công sức của tớ hồi ở Mỹ không đáng giá này? Hơn nữa tớ chỉ muốn mượn thôi mà.
Người bên kia trả lời:
- Ý tớ không phải như vậy, chẳng qua cái tài khoản công ty cậu muốn tớ gửi vào đã có người nhanh tay hơn tên là Hiểu Thiên đầu tư một trăm triệu, cùng lúc có hai nguồn gửi cùng một con số lớn nên bên tớ có trục trặc phải làm thủ tục kiểm tra lại.
- Bất quá công ty đã có người đầu tư là thật nên tớ gọi để hỏi cậu có cần số tiền đó nữa không, nếu không cũng đỡ được một nhân tình a.
Trần Mạn Dao hơi suy tư một chút, mình có quen ai tên Hiểu Thiên đâu?
Chẳng lẽ là tên giả? Nói vậy Lâm Phá Thần sẽ là “ứng cử viên” sáng giá nhất cho cái tên Hiểu Thiên này, nhưng hắn dùng tên giả nên có hỏi chưa chắc hắn đã trả lời thật, đợi có dịp phải điều tra một phen, nếu là thật thì lại nợ hắn nữa rồi, hic.
Trong lòng nghĩ thế, nhưng Trần Mạn Dao lại rất vui, ít nhất nợ Lâm Phá Thần dễ trả hơn nợ mấy tên cuồng nghiên cứu bên Mỹ kia nhiều, người ta có lòng thì cô mặt dày nhận lấy vậy, dẫu sao trong khoảng thời gian tới cô rất cần tiền để ổn định tập đoàn Cao thị sắp thu về được.
Cô nói:
- Số tiền đó tạm thời mình không cần nữa, cho mình gửi lời cám ơn mấy người kia nhé.
Người bên kia cười khúc khích:
- Cậu quyết định đúng đắn đó, mấy tên kia mà có cơ hội chắc chắn sẽ vắt kiệt sức lao động của cậu cho xem. Mà cậu có tính về Mỹ không?
Trần Mạn Dao thở dài:
- Tớ chưa biết nữa, có lẽ có, cũng có lẽ không.
Biết Trần Mạn Dao có tâm sự, người bên kia không hỏi nữa.
- Thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, có dịp tớ qua đó thăm cậu, tớ lại bị điều đi làm việc rồi, bye bye.
- Bye bye.
Cúp máy, Trần Mạn Dao tiếp tục thở dài, vốn định không liên quan tới anh nữa rồi, hết lần này tới lần khác anh lại khiến tôi không quyết tâm được, hu hu.
Kì thực, cô không phải không nghĩ tới dựa vào mối quan hệ làm ăn với Lâm Phá Thần để nhờ hắn điều tra chuyện xưa, dù sao mạng lưới quan hệ của người có danh hiệu đệ nhất thương giới chắc chắn sẽ rất rộng lớn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn quyết định không làm thế.
Thứ nhất Lâm Phá Thần chưa hoàn toàn được xếp vào danh sách an toàn, trong những người có thể áp chế được thương nghiệp Bách Hợp thì Lâm Phá Thần là một người, Cao gia không phải ví dụ cụ thể nhất sao?
Thứ hai, nếu Lâm Phá Thần không liên quan cô càng không thể kéo hắn vào vũng bùn này, trực giác nói cho cô biết đằng sau chuyện cha mẹ cô tự vẫn là một âm mưu rất to lớn, hắn tốt với cô như thế cô làm sao nỡ để hắn rơi vào nguy hiểm được.
Tóm lại chuyện của mình vẫn nên tự mình giải quyết thì hơn.
- Ding....
- [Chủ tịch, nhiệm vụ hoàn thành.]
Trần Mạn Dao nhận được tin của tiểu Hải cũng hào hứng đáp lại:
- [Anh làm tốt lắm, sau này tôi sẽ thưởng.]
Sau đó, cô hơi do dự một chút vẫn nhắn cho Đại Phiền Toái tin nhắn đầu tiên tính từ sự cố ngủ chung.
- [Ngủ ngon.]