Thoáng cái ngày bấm máy khởi quay bộ phim Nữ Sát Thủ phần đầu tiên đã tới, hôm nay Trần Mạn Dao không có cảnh quay nhưng vẫn rất sốt sắng đến tham gia cùng đoàn làm phim, cô vừa đến đã được đạo diễn Đoàn Thiệu cởi mở chào hỏi:
- Tiểu Mạn, gặp cô thật khó a.
Tuy biết đây chỉ đơn thuân là Đoàn Thiệu vui tính nói đùa nhưng Trần Mạn Dao vẫn hơi ngại ngùng, ai đời có diễn viên nào nhận được kịch bản lại đến ngày bấm máy mới lần đầu tiên vác mặt tới gặp mọi người ở đoàn làm phim cơ chứ, đấy là người ta còn tăng thêm đất diễn cho cô nữa nha.
Đương nhiên đây không phải cô và Vũ Thiến Thiến không hiểu quy tắc mà là ngoài mấy ngày đầu tiên ra cô không có nhiều thời gian rảnh, từ sau khi mua tập đoàn Cao thị vào tay cô luôn ở trong bóng tối âm thầm theo dõi kì biến chứ đâu phải cô ngồi chơi xơi nước đâu.
Dù sao khoảng thời gian công ty bước đầu thành lập là thời kì khó khăn nhất, cô không cho phép có biến cố nào xảy ra.
Mãi đến hai ngày trước mọi thứ mới bắt đầu đi đúng quỹ đạo của nó, quỹ thời gian của cô trở nên thoải mái hơn có thể cắt ra một phần phân cho diễn xuất.
Trần Mạn Dao cúi đầu nói:
- Thật xin lỗi đạo diễn, thời gian qua tôi bận xử lí việc cá nhân, từ nay sẽ không như thế nữa đâu.
Nếu là người khác Đoàn Thiệu sẽ trách móc một phen như là vai diễn này rất quan trọng cô lại không lên lịch tập dợt trước với bạn diễn hay không chịu đến hỏi ý kiến của chỉ đạo diễn xuất Cố Minh Lâm, nhưng ông rất tin tưởng vào khả năng của cô nên chỉ cười cười:
- Tôi hiểu mà, cô mới vào nghề phải giải quyết hết những mối bận tâm khác mới tập trung đóng phim được chứ. Thôi, cô qua kia làm quen với mọi người đi.
- Dạ đạo diễn.
Lễ phép chào hỏi Đoàn Thiệu xong xuôi, Trần Mạn Dao đi về khu vực nghỉ ngơi dành cho diễn viên nữ.
Từ phía xa nhìn lại, cô khá bất ngờ khi nhìn thấy hai người Lương Minh Nguyệt và Ứng Sam Sam đều có mặt, xem ra một tháng qua hai người này đã xin được một vai khác trong Nữ Sát Thủ rồi, không biết bọn họ có ý ngáng chân mình hay không đây.
Nghĩ tới cái gì cái đó liền đến, Lương Minh Nguyệt sớm đã nhìn Trần Mạn Dao không vừa mắt, lúc nãy còn thấy Đoàn Thiệu cười nói vui vẻ với Trần Mạn Dao liền nổi cơn ghen tị nói vu vơ:
- Hừ, chỉ là một nữ phụ mà so với nữ chính xem ra còn có giá hơn, thật khiến người ta phải rửa mắt nhìn.
Lời của Lương Minh Nguyệt không hề che giấu âm lượng, những người khác đều quay ra nhìn Trần Mạn Dao, cả đám thầm khen “đẹp” nhưng không ai dám mở miệng nói ra, bởi nữ chính của bộ phim - Tô Tiểu Vy, tiểu công chúa đình đám trong làng giải trí đang ngồi ở đây.
Năm nay Tô Tiểu Vy mới mười chín tuổi, tính ra vào nghề mới hơn một năm đã đảm nhiệm được một vai nữ chính, vai này là vai nữ chính thứ hai, không thể không nói Tô Tiểu Vy rất xuất sắc, từ ngoại hình đến khả năng diễn xuất đều không chê vào đâu được.
Bất quá do thành công ở độ tuổi rất trẻ nên Tô Tiểu Vy có chút kiêu ngạo, cô quét mắt nhìn Trần Mạn Dao từ đầu đến chân không có nổi một món hàng hiệu hơi cong môi lên nói:
- Ồ, tôi cứ tưởng bảo bối mà đạo diễn nhắc tới phải là người tài sắc vô song thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi.
Một vài người phụ họa theo:
- Cô ta có đẹp cũng sao bằng Tiểu Vy nhà chúng ta được, lúc Tiểu Vy bắt đầu nổi tiếng không biết cô ta còn đang ở xó xỉnh nào nữa kìa.
- Phải đó, mọi người nhìn bộ dáng quê mùa kia xem, thật mất mặt đoàn làm phim Hứa Nghiệp a.
- Nghe nói vai diễn kia rất khó, không biết cô ta làm cách nào lấy được a. Chẳng lẽ...
Đúng lúc này, Vũ Thiến Thiến từ trong phòng đạo cụ bước ra giải vây cho Trần Mạn Dao:
- Tiểu Mạn, em đừng để ý đến bọn họ, vạn sự khởi đầu nan, rất ít người thành công ngay từ đầu.
Không hổ là người từng làm trong ngành phóng viên, lời nói của Vũ Thiến Thiến vừa mang tính chất bảo vệ vừa mang ý tứ khen ngợi Tô Tiểu Vy là người tài giỏi làm dịu bầu không khí xuống, chỉ không biết lời đó mang bao nhiêu phần sự thật.
Trần Mạn Dao cười cười:
- Dạ, em không sao đâu chị Thiến Thiến.
- Đi theo chị, chị giới thiệu cho em vài người.
- Dạ.
Thấy Trần Mạn Dao phong khinh vân đạm như thể xem tất cả đều là không khí, nhiều người bực bội nói:
- Hừ, cái vẻ thanh thuần giả tạo kia thật đáng ghét.
- Cô thì biết gì, phụ nữ càng như vậy đàn ông càng muốn nâng niu, không thấy thái độ của đạo diễn với cô ta sao, rõ ràng là có một chân mà.
Có đề cập tới đạo diễn, Tô Tiểu Vy hơi nhíu mày:
- Đủ rồi, đừng bàn tán lung tung nữa, Đoàn đạo diễn không phải người như thế, nếu đạo diễn nghe được sẽ không hay đâu.
- Phải phải, Tiểu Vy nói phải.
- Mọi người điều chỉnh trạng thái đi, sắp phải diễn rồi đó.
…...............
Ở phòng trang điểm, Vũ Thiến Thiến tìm một góc yên tĩnh giới thiệu sơ lược về những người Trần Mạn Dao sẽ phải diễn chung cho cô dễ ứng phó, nhưng chủ yếu vẫn là nhắc nhở cô về Tô Tiểu Vy tránh gây xung đột không đáng có.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra ngày mai em sẽ diễn cảnh lần đầu tiếp xúc với Đàm Liên Hương (nữ chính), cảnh này tuy không có gì đặc sắc nhưng em sẽ bị Đàm Liên Hương “vô tình” đổ cà phê lên người, lúc đó em chú ý một chút nhé.
Trần Mạn Dao hiểu rõ “chú ý” ở đây là “coi chừng nước nóng”, có lẽ Tô Tiểu Vy lười ra tay với cô nhưng thế sự khó lường, không nói đâu xa cô đã bị một con rắn độc ngắm vào rồi.
- Dạ, em nhớ rồi.
Lại nói thêm mấy vấn đề nữa, Vũ Thiến Thiến nhìn đồng hồ đã đến giờ quay liền kéo Trần Mạn Dao đi ra ngoài, từ mấy người phía trên cô đã biết khả năng của Tiểu Mạn không tồi nhưng trăm nghe không bằng một thấy a, cô muốn tận mắt chứng kiến các phản ứng của Tiểu Mạn.
Cảnh quay đầu tiên, Đàm Liên Hương vẫn là một cô học sinh cấp ba mười sáu tuổi ngây thơ hồn nhiên, trường học cấp ba vốn là chốn thiên đường của cuộc đời học sinh nhưng vào một ngày không may trường học của cô bị một bọn khủng bố tấn công.
May mắn lúc đó lớp của Đàm Liên Hương đang có tiết thể chất nên trốn được trong phòng thể chất, nhưng mấy cô bé mười sáu tuổi biết trường học bị khủng bố thì có trốn cũng sẽ hoảng loạn, nhiều người khóc bù lu bù loa, tình huống rất loạn.
Đàm Liên Hương thở vào một hơi thật sâu đứng dậy trấn an người khác:
- Mọi người đừng sợ, theo mình được biết thông thường bọn khủng bố nhắm vào trường học không phải để thỏa mãn thú vui giết người mà là để tìm con tin sẽ rời đi ngay, chúng ta trốn ở đây thì khả năng bị bọn chúng chọn sẽ rất nhỏ. Còn nếu bị chúng bắt được chỉ cần đừng phản kháng thái quá sẽ an toàn.
Tô Tiểu Vy lúc nói câu này thần thái rất tốt, ánh mắt đầy kiên nghị nhưng sâu bên trong ẩn chứa một vẻ bất an, giọng nói cũng có chút run run chứng tỏ trong lòng không hoàn toàn bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Đột nhiên...
- Ầm, ầm, ầm....
Cánh cửa phòng thể chất mở ra, hai người đàn ông lực lưỡng bịt mặt cầm súng máy hùng hổ lao vào nhìn ngó xung quanh, một kẻ thấy Đàm Liên Hương đứng trước mặt những người khác đầy hiên ngang liền cười phá lên thích thú:
- Chậc chậc, không ngờ ở cái trường này cũng có cô bé gan dạ, ta thích. Cô bé, lại đây, nếu không anh sẽ bắn sạch bạn bè của cô bé đó.
Lúc hoạn nạn gặp chân tình, hoặc... vạch mặt, mấy người bạn của Đàm Liên Hương nghe sẽ bị bắn la ó lên:
- Liên Hương, cậu mau đi đi.
- Liên Hương, cứu chúng mình đi.
- Liên Hương, đừng liên lụy chúng mình.
Mặc dù Đàm Liên Hương biết mình không có lựa chọn khác nhưng ngay vào giờ phút sinh tử lại không ai đứng dậy bảo vệ mình vẫn cảm thấy mất mát, cô chậm chạp nhấc lên đôi chân nhỏ bé đang run rẩy bước đến gần người đàn ông bịt mặt.
Trong đôi mắt của cô đã nhiều hơn một tầng nước mắt rất đáng thương, nhưng cô vẫn cố gắng không bật khóc, bởi cô biết khóc chỉ làm cho mấy tên kia khoái trá hơn thôi chứ không giải quyết được vấn đề gì.
Người đàn ông bịt mặt hít một hơi đầy hương thơm nữ tính của Đàm Liên Hương tặc lưỡi cảm thán:
- Chậc chậc, cô bé thật thơm, anh không nhịn nổi nữa rồi nè.
Người đàn ông bịt mặt thứ hai hơi bực mình nói:
- Mày thôi đi, mau áp giải con bé lên xe làm con tin, đừng để lỡ việc, cảnh sát bắt được thì tù mọt gông đấy.
- Aizz, tao biết rồi. Cô bé, lát nữa anh với em sẽ tâm sự sau, hắc hắc.
Sau đó người đàn ông bịt mặt vác luôn Đàm Liên Hương thẫn thờ vô lực phản kháng lên vai như ôm một bao gạo đi ra ngoài nhốt cô lên một cái xe bọc thép, trên xe ngoài cô ra còn có thêm mấy bạn nữ sinh khác cùng chung cảnh ngộ bị bắt làm con tin.
- Cắt.
Đoàn Thiệu vỗ tay khen ngợi:
- Tốt, diễn tốt lắm, một lần đã qua, không hổ là tiểu công chúa của chúng ta.
Vừa rồi Tô Tiểu Vy bị đàn ông ôm lên vai có hơi bất mãn, nhưng nghe khen một cái cô liền dịu xuống mỉm cười nói ra:
- Đạo diễn quá khen, những người khác cũng không kém mà.
Có lẽ cảm giác được Tô Tiểu Vy bất mãn, người đàn ông đóng vai kẻ bịt mặt số một hạ thấp giọng nói:
- Xin lỗi, tôi không làm cô đau chứ?
Có câu nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, Tô Tiểu Vy độ lượng nói:
- Không có gì, chúng ta đều là diễn viên cả.
Người đàn ông đóng vai kẻ bịt mặt số một thở phào:
- Tôi sao dám so sánh với cô Tiểu Vy chứ, tôi vào nghề mấy năm rồi vẫn chỉ đóng những vai nhỏ lẻ thế này, hy vọng cô Tiểu Vy đừng ghét bỏ tôi là tôi vui lắm rồi.
Tô Tiểu Vy lần nữa độ lượng đáp:
- Anh đừng khách sáo. Thôi, tôi nghỉ ngơi chút đây, chào anh.
Một bên khác, Vũ Thiến Thiến hỏi Trần Mạn Dao:
- Em thấy Tiểu Vy diễn thế nào?
Trần Mạn Dao ra dáng chuyên môn phân tích:
- Tất cả đều ổn, ngoại trừ ánh mắt cuối cùng lúc lên xe cần bỏ bớt vẻ trấn định đi, thay vào đó nên toát ra vẻ tuyệt vọng như thể thế giới đã sụp đổ nhiều hơn, lúc này Đàm Liên Hương vẫn chưa phải sát thủ, cô ấy chỉ là một nữ sinh bình thường biết sợ cái chết.