Không biết bắt đầu từ khi nào, Bạch mẫu càng ngày càng ít nhắc tới ‘người yêu’ của Lộ Già, bà cũng không sốt sắng thúc giục Lộ Già dẫn người về ra mắt nữa, có thời điểm trầm mặc cực kì.
Hôm ấy thời tiết khá tốt, gió ấm men theo hai ô cửa nhỏ thổi vào phòng.
Bên ngoài có lẽ nóng nực lắm, nhưng trong lòng lại mát mẻ vô cùng, gió thổi lướt qua, giá quần áo phơi bên ngoài va vào nhau kêu loảng xoảng.
Buổi trưa Lộ Già gọi điện nói sẽ mang chút trái cây qua, bảo rằng công ty phát cho nhân viên, nhiều lắm ăn không hết.
Bạch mẫu đang lật xem một cuốn album ảnh, nghe thấy tiếng cửa mở liền tiện tay thả xuống.
“Mợ, cậu đâu rồi ạ?”
Bạch mẫu phẩy tay: “Chắc ra ngoài đi dạo chơi với mấy ông già kia rồi.”
Bạch mẫu kêu cậu ngồi xuống, chỉ vào bức ảnh: “Con có nhớ tấm hình này không?”
“Con nhớ.” Lộ Già ngồi xuống cạnh bà, đáp, “Là con mà đúng không?”
“Chụp hồi con tuổi, còn có cả Bạch Dịch nữa.” Bạch mẫu vừa nói vừa chỉ vào một tấm hình khác, “Cái này đây, vẫn còn đang mặc tã.”
Lộ Già rút ra xem cẩn thận, phát hiện tấm ảnh được bảo quản tương đối tốt, chỉ có mặt sau hơi chút ố vàng hiện ra tháng năm.
harry potter fanfic
“Thời tiết hôm nay tốt thật.” Bạch mẫu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thán.
Lộ Già không hiểu lắm, nhưng vẫn phụ họa, “Mợ muốn ra ngoài đi tản bộ à?”
Bạch mẫu lắc đầu: “Bên ngoài oi nóng, ở trong nhà là được rồi, có gió thổi vào thoải mái.”
“Con có bận việc gì không, giờ về luôn hay sao?” Bà dò hỏi, Lộ Già không vội đáp, liền nghe bà nói tiếp, “Thế ngồi đây trò chuyện cùng mợ một lát đi.”
Hai người ngồi song song, Lộ Già không biết đang suy nghĩ gì mà xuất thần, Bạch mẫu nghiêng đầu qua nhìn cậu, thấy bờ vai thon gọn hơn mình, thấy sống lưng thẳng tắp, nhìn thấy khóe môi không hiểu sao khẽ nhếch lên cong cong.
“Từ nhỏ con đã hay cười, lúc cười nhìn cực kì đáng yêu, mợ thích nhìn con cười lắm.” Bạch mẫu dường như đang nhớ lại những kỉ niệm đẹp nào đó, mỉm cười ôn nhu, “Khi còn bé con hiểu chuyện lắm, chẳng bao giờ thêm phiền cho ai cả….
Có lúc mợ sợ con nghe lời quá, không thấy đòi hỏi cái gì, liền không nhịn được càng đối tốt với con hơn…”
“Mợ.”
“Lộ Già à.” Bạch mẫu đột nhiên hỏi một câu, “Con có thích ai chưa?”
Lộ Già trầm mặc.
Đến thời điểm này, cả hai đều hiểu câu này có ý nghĩa gì.
Mà có vẻ như Bạch mẫu không muốn Lộ Già trả lời câu hỏi đó, bà hít một hơi thật dài, chậm rãi thở ra.
Bà nắm lấy bàn tay cậu, đặt lên đùi vỗ về, “Con trai lớn của mợ dáng vẻ ưa nhìn, tính cách tốt, mợ vẫn luôn suy nghĩ không biết con gái nhà ai may mắn như vậy, có thể được con trai lớn của mợ yêu thích.”
“Con dẫn y đến quá nhiều lần.
Cậu con trì độn thật đáy, nhưng con nghĩ mợ cũng dốt theo ư.” Bạch mẫu nhẹ nhàng vỗ về bàn tay ấy, ngón tay Lộ Già thon dài thẳng tắp, bà giơ tay ra, so sánh hai bàn tay, “Con xem, tay mợ nhiều nhăn nheo a.”
Lộ Già vẫn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay đầy nếp nhăn ấy.
“Thằng nhóc thối Bạch Dịch chắc biết từ lâu rồi nhỉ? Hôm ấy mợ hỏi nó, nó ấp úng không nói ra lời mợ liền đoán việc này không sai rồi.” Bạch mẫu tựa hồ ghét bỏ khi nhắc tới thằng út nhà mình.
Lộ Già nhếch nhếch môi, miễn cưỡng mỉm cười.
“Không thể là một cô gái sao con?” Âm thanh ấy run rẩy vô cùng, cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình siết chặt hơn, bà liền nói, “Thằng bé kia cũng không kém cỏi gì, hai đứa đều là con ngoan….
Nhưng con đường này khó đi lắm con ơi, khó khăn lắm.”
“Con xưa nay đều rất nghe lời, không như Bạch Dịch, đòi này đòi nọ….” Bạch mẫu lại hít sâu một hơi, “Nếu như lần này mợ yêu cầu con cùng thằng bé đó chia tay, con cũng sẽ nghe theo chứ?”
Hồi lâu không hề trả lời.
Ngoài cửa sổ gió thật to, thổi vù vù khiến lòng người hỗn loạn.
Lộ Già lắc đầu, càng nắm chặt tay bạch mẫu hơn, “Sẽ không, con không muốn phải xa anh ấy… Mợ….”
“Con xem con đi.” Trong mắt dần lấp lánh ánh nước, chậm chạp mãi không rơi ra, chỉ là một tầng mờ ảo bao phủ trong mắt, “Con gọi mợ, là đang cầu mợ, cầu mợ chấp nhận hai đứa sao?”
Lộ Già nhìn bà, nhìn ngắm người phụ nữ đã nuôi dưỡng mình hơn hai mươi năm qua, một người mẹ vừa nghiêm khắc lại vô cùng nhân từ.
Cậu gật đầu, mạnh mẽ siết lấy bàn tay ấm áp đó.
Bạch mẫu xoa xoa mặt cậu, đây là đứa con mà nàng thương yêu a, “Như vậy không được sao? Con van cầu mợ, e rằng mợ sẽ nhẹ dạ đáp ứng đó.
Trước đây con làm gì nghĩ gì cũng chẳng chịu nói ra, mọi người nói gì con cũng nghe nấy, có phải là ngốc không hả?” Bạch mẫu nắm lấy tay cậu, há miệng mấy lầy mới nói, “….
Đây là lần đầu tiên con xin mợ, mợ làm sao có thể không đồng ý được chứ?”
Nhưng trong lòng bà vẫn đau lắm, đứa nhóc năm xưa còn chưa tập nói nay đã trưởng thành thành một chàng trai tuấn tú rồi.
Nó yêu một người, một người nam nhân cùng chung giới tính.
Bạch mẫu không biết lựa chọn của bà có chính xác hay không, ngầm đồng ý cho con trai mình chung sống với một người đàn ông khác, thật sự được sao?
Đến tận bây giờ bà vẫn chưa dám xác định.
Nhưng mà bà biết Lộ Già yêu thích người kia, bà biết ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cậu từ đâu mà tới….
Bạch mẫu ôm lấy Lộ Già, tự mình bật khóc trước, không khóc ra thành tiếng, bàn tay không ngừng vỗ lưng Lộ Già, như đang ủi cậu mà cũng tựa an ủi lòng mình.
Lộ Già vùi đầu vào hõm vai bà, tựa như đứa trẻ con, nghẹn ngào mấy hồi, cố bao dũng khí, để rồi run rẩy kêu một tiếng “Mẹ”.
Bạch mẫu thoáng dừng lại, nước mắt rốt cục không ngừng mãnh liệt trào ra, nghẹn ngào đáp lại.
Nếu như ngay đến bà cũng ngăn cản cậu, không chấp nhận hai người.
Thì cậu nào có dũng khí đối mặt với ánh mắt người đời, nào có dũng khí nghe người khác chỉ trò bàn tán.
Đây là con trai bà, là đứa con trai mà bà yêu thương.
Bà không có lý do gì ngăn cản cậu được hưởng hạnh phúc, không có lí do gì không đáp ứng cậu.
Chạng vạng Mục Ôn Nhiên về nhà, thấy Lộ Già ngồi trong phòng khác, tay bám lấy lưng ghế, thừ người.
Mục Ôn Nhiên đi tới chọt chọt lên trán cậu, Lộ Già hồi thần, nắm lấy tay y, ngửa đầu nói: “Mẹ em biết rồi.”
Mục Ôn Nhiên thoáng nhướn mi, mới hơn nửa ngày không gặp, xưng hô đã thay đổi rồi?
Lộ Già ngốc hề hề cười, “Mẹ đồng ý chuyện hai đứa mình.”
“Ừm.” Mục Ôn Nhiên xoa xoa mái tóc đầu, nói, “Trẻ nhỏ biết khóc lóc làm nũng sẽ có kẹo ăn, nào, khóc cho anh coi.”
Lộ Già mặt đầy khó hiểu nhìn y, nhìn một hồi liền không kiềm được cúi đầu, tay vẫn nắm chặt tay, hỏi: “Anh làm gì thế hả?”
Mục Ôn Nhiên không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu cậu.
“Anh là tên xấu xa hả?” Lộ Già tựa đầu vào lưng ghế, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
“Ừm.”
Lộ Già lắc lắc bàn tay đang nắm lấy nhau, “Em vốn đã tính toán kĩ lắm rồi, hôm nay chỉ nên vui vẻ thôi không được khóc….”
“Xin lỗi em.” Nghe vào tai không chút thành ý nào, Mục Ôn Nhiên bắt lấy một lọn tóc quấn quanh ngón tay, như kẻ mộng du cúi đầu hôn lên ngọn tóc ấy.
Y ngồi thẳng dậy, Lộ Già ngẩng đầu hai tay vòng quanh cổ y, đôi mắt tựa sóng nước long lanh nhìn thẳng vào y.
“Em vui lắm ấy.” Lộ Già nói, “Mọi chuyện đều đi theo chiều hướng tốt đẹp, anh nhỉ?”
“Ừm.”
“Thế tại sao anh lại khóc?”
“Em hỏi ai?”
Lộ Già cà cà hõm vai Mục Ôn Nhiên: “Hỏi anh á.”
Rõ ràng người khóc là cậu, lại đi hỏi anh tại sao mình khóc.
Mục Ôn Nhiên thật sự nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau trả lời: “Bởi vì muốn ăn kẹo?”
“Hừ.” Lộ Già tỏ vẻ ghét bỏ đáp án này, “Bởi vì vui vẻ á, đây là nước mắt của hạnh phúc.”
“Ồ.” Mục Ôn Nhiên giơ tay thay cậu lau đi nước mắt, đôi mắt được thấm nước càng trong vắt sáng ngời, chiếu rọi ra chính y trong đó, “Em muốn nói gì cứ nói đi, anh nghe đây.”
Lộ Già: “Anh cứ nhìn thấu trái tim em miết.”
“Không được sao?” Mục Ôn Nhiên hỏi, “Chỉ nhìn mỗi trái tim em mà thôi.”
“Có thể, em phê chuẩn.” Đại khái cũng cảm thấy lời này ấu trĩ quá, Lộ Già le lưỡi cười trộm.
“Hôm nay về nhà thấy album ảnh hồi nhỏ, ảnh được bảo tồn tốt lắm.
Mợ nói với em nhiều chuyện lắm….
Trước mợ có hỏi Bạch Dịch chuyện hai ta, thằng bé tuy ngoài miệng nói không giúp em, nhưng thực tế vẫn nói lời tốt hết, còn bị mợ đánh hai lần nữa.” Lộ Già nói một hồi lại toét miệng cười, “Anh đừng mãi có địch ý với thằng bé nhá, em trai em đã đủ thảm rồi.”
Mục Ôn Nhiên khẽ xoa xoa tóc cậu, “Không đánh nó là nhân nhượng lắm rồi.”
“Sao lúc nào anh cũng đòi đánh em trai em thế hả?”
“Vì nó thèm đòn.”
Lộ Già níu lưỡi, nghĩ một hồi liền đồng ý: “Ừm, quả thật thèm đòn.”
Mục Ôn Nhiên thích ngắm Lộ Già tươi cười, y ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cậu, ánh mắt dịu dàng vô cùng.
“Mợ đồng ý rồi.” Lộ Già lặp lại thêm một lần nữa, nước mắt lại có dấu hiệu trào ra, cậu ôm cổ Mục Ôn Nhiên, khe khẽ thở dài một tiếng, ung dung an nhàn, “Em thương họ lắm.”
“Ừ, bọn họ cũng yêu em.” Mục Ôn Nhiên nâng Lộ Già ngồi thẳng dậy, kéo chân cậu đặt lên eo mình, ôm lấy cục cưng vào lòng, “Anh cũng yêu em.”
Lộ Già tựa trán lên trán y, nhẹ nhàng đáp lời: “Buồn nôn thấy ghét.”
“Thế à, vậy sau này không nói nữa.”
Lộ Già bị nghẹn, lập tức cứu vãn tình thế: “Em lừa anh thôi, em thích nghe lắm, van cầu anh nói nhiều nhiều một chút đi, van anh đó.”
Mục Ôn Nhiên mím môi nhẫn cười.
Lộ Già ra chiêu nịnh nọt một hồi, thấy Mục Ôn Nhiên thờ ơ không mủi lòng, tự mình an ủi mình: “Không nói thì thôi, ít nhất cũng được nghe một lần.
Vậy sau này em nói gì cũng được đúng không? Anh không nói thì để em nói.”
Tự mình cổ vũ mình xong, Lộ Già mười phần tích cực nhảy nhót kêu lên: “Mục Ôn Nhiên!” Lập tức ghé vào bên tai y, thì thầm, “Em yêu anh.”.