Hiếm có một ngày nghỉ, Lộ Già ngủ thẳng một giấc đến mười một giờ trưa, vừa rời giường thấy Mục Ôn Nhiên mang kính mắt, ngồi trên ghế sa lon xem báo, cậu vò vò tóc tai, lên tiếng: “Mục tiên sinh.”
Mục Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, gọng kính màu bạc khiến khuôn mặt y càng thêm nhã nhặn, ánh mắt sắc bén được ẩn giấu mấy phần, nhìn trông nhu hòa hơn hẳn.
Lộ Già không hiểu sao mỉm cười: “Trông anh như tổng tài ấy.”
Mục Ôn Nhiên cũng không để tâm, “Trong bếp có cơm, em vào hâm lại ăn đi.”
Lộ Già đang ăn cơm, Mục Ôn Nhiên đi tới kéo kéo cổ áo cậu, “Em mặc áo của anh.”
“Có đúng không?” Lộ Già liếc nhìn toàn thân một lượt, “Em không chú ý….
ăn xong sẽ đi đổi.”
Ngón tay Mục Ôn Nhiên có hơi lạnh, chạm vào cổ cậu.
Lộ Già giải quyết xong một cái sandwich, ngửa đầu nhìn y: “Anh làm gì đó?”
Lộ Già chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi trắng, còn không cài khuy, cậu vừa ngồi xuống liền có thể thấy lồng ngực trắng nõn, từ xương quai xanh cho đến bụng dưới, che kín dấu hôn cùng dấu tay.
Mục Ôn Nhiên khẽ cười, cuộn lấy tóc cậu: “Không có gì, cứ mặc như vậy đi, đẹp lắm.”
Lộ Già bĩu môi.
Bởi vì hôm nay cả hai đều nghỉ phép, tối hôm qua tình hình trận chiến có hơi kịch liệt hơn thường ngày, đến cả câu thần chú ‘ca ca’ cũng không hữu dụng.
Lộ Già bò đi lại bị lôi trở lại, Mục Ôn Nhiên đặt cậu dưới thân giở đủ trò quá đáng, lại còn để lại kí hiệu giữa hai chân cậu.
Lộ Già thật sự sợ Mục Ôn Nhiên của ban đêm, sợ đến nỗi y bắt nói gì cậu đều thành thật nói theo.
Sợ thì sợ thế thôi, nhưng cậu vẫn luôn rúc vào trong lòng người ta miết, khóc đến nấc cả lên, vẫn cứ quấn lấy mãi không buông.
Ngày hôm nay Bạch mẫu gọi hai người về nhà ăn cơm, Lộ Già cùng Mục Ôn Nhiên đều chuẩn bị sớm, ngồi trong phòng khách tán gẫu.
Lộ Già tính cách hiếu động, ngồi một chỗ không được bao lâu.
Vốn ban đầu đang ngồi trên ghế đơn, một chốc sau đã chạy sang sô pha, một hồi nữa liền ngồi ngay cạnh Mục Ôn Nhiên.
Như vậy còn chưa thấy đủ, còn cầm tay y khoác lên bả vai mình.
Mục Ôn Nhiên nhìn cậu, cậu liền nghĩa chính ngôn từ nói: “Thấy anh có vẻ mệt, em cho anh dựa.”
Mục Ôn Nhiên tắt máy tính đi, “Đi ra ngoài một chút chứ?”
“Hử?”
“Anh thấy em ngồi không yên ở trong nhà được.”
Vì vậy hai người vào phòng mở tủ, lựa đồ chuẩn bị ra ngoài.
Lộ Già ngồi ở mép giường, hỏi: “Hôm nay có nóng không anh?”
“Tàm tạm, có gió.”
“Vậy em mặc quần short có được không?”
“Chiếc màu xám kia?’.
Đam Mỹ Hiện Đại
“Vâng.”
“Không được.”
Lộ Già ngước mắt nhìn y: “Tại sao?”
Mục Ôn Nhiên thản nhiên nói: “Xấu.”
Lộ Già ngã lên giường, hỏi tiếp: “Vậy em mặc gì đây?”
Một lát sau, Mục Ôn Nhiên thả lên giường hai bộ quần áo, Lộ Già liền vội vàng ôm lấy.
Thay xong quần áo đến thay giày, Lộ Già lại hỏi: “Em có thể mang mũ không?”
“Tùy em thôi.”
“Nếu lát nữa em không muốn đội nữa, có thể đưa cho anh không?”
Mục Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt giảo khoạt kia, khá là bất đắc dĩ: “Có thể, em mang đi.”
Mục Ôn Nhiên chọn cho Lộ Già một chiếc quần chín tấc, Lộ Già xỏ giày, cổ chân nhỏ xinh trắng nõn lộ ra, mặc với một chiếc áo cộc tay màu trắng, một chàng thiếu niên xinh đẹp hoàn toàn hiện ra.
Mục Ôn Nhiên giúp cậu đội mũ, Lộ Già tuyên bố: “Đi thôi!”
Vừa ra khỏi cửa, hơi nóng phả vào mặt khiến Lộ Già có ý muốn trốn về nhà.
Đã một năm kể từ trung thu năm ngoài, mặt trời tháng tám hung hãn khiến ai ai cũng không lên nổi tinh thần.
Lộ Già ngồi trong phòng mở điều hòa dĩ nhiên không có cảm giác gì, vừa đi ra ngoài liền thấy hoa mắt chóng mặt, bị Mục Ôn Nhiên lôi cổ kéo vào trong xe.
Lúc xuống xe Lộ Già phát hiện đây là khu nhà mình rất quen thuộc, nghiêng đầu qua hỏi người bên cạnh: “Tới thăm bác gái hả anh?”
Mục Ôn Nhiên gật đầu: “Có đồ vật muốn đưa qua.”
Lộ Già chỉ vào mình: “Vậy em tính là chân khuôn đồ ạ?”
“Không.” Mục Ôn Nhiên vỗ vỗ đầu cậu, “Em là người nhà.”
“Nghe thấy hay đó.”
Hai đứa con trai đều ở trong nước phát triển, Sở Duyệt cũng rất sớm chuyển về định cư trong nước.
Tình cờ cũng sẽ đi thăm hai con, dạo này hình như còn học yoga.
Mục Ôn Thừa cũng đang ở đây, đơn giản hàn huyên hai câu, ngồi lại một hồi, hai người liền đi ra.
Lộ Già xoay xoay eo: “Giờ đi đâu tiếp?”
“Em nói xem?” Mục Ôn Nhiên hỏi ngược lại.
Lộ Già linh cơ chợt lóe, vỗ tay cái bốp, “Đi thôi!”
Hai người đi tới trường cấp ba năm xưa mình theo học.
Mặc dù là ngày nghỉ lễ, nhưng lớp vẫn còn miệt mài ôn luyện.
Không vào được bằng cửa trước, đành phải trèo tường.
Mục Ôn Nhiên thoăn thoắt đạp hai ba bước đã leo qua, trong khi Lộ Già thì kẹt ở nửa chừng, cuối cùng hết cách rồi, ỷ vào thân hình nhỏ gầy, cậu liền chui lan can.
“Sao anh lại nhảy qua được hả?” Lộ Già vừa phủi đi bụi bặm trên người vừa hỏi.
“Có lẽ vì chân dài chăng.”
“….”
Lộ Già bước nhanh về trước, dự định không thèm chờ Mục Ôn Nhiên nữa.
Trường học hiện tại hoàn toàn thay đổi, không còn giống như hồi bọn họ còn học.
Sân thể dục đã được sửa sang lại mới hẳn, khu kí túc cũng được xây mới, không còn chút bóng dáng nào của thủa xưa.
Có một thứ vẫn được ‘bảo tồn’ nguyên vẹn, đó là tường rào quá dễ trèo, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Đi dạo hai vòng quanh trường cảm thấy đã mệt bã cả người, đang muốn rời đi, từ đằng sau đột nhiên có tiếng ai đó gọi hai người.
Lộ Già cho là trèo tường bị phát hiện, cơ mà nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, vừa quay đầu nhìn liền thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Thật sự là hai người à?”
Kí ức như chợt ùa về, thật nhiều chuyện đều hiện lên rõ ràng.
Người trước mặt đã từng là bạn cùng phòng của Mục Ôn Nhiên, Hùng Nam Nhạc, bạn giường trên giường dưới với Phương Nhận, trước được biết đến với biệt danh Hùng ca.
Lại nghĩ tới Phương Nhận, Lộ Già cảm thấy rất lâu rồi cậu chưa nhìn thấy người này, hiện tại đến cái tên cũng trở lên quá đỗi xa lạ.
“Anh làm giáo viên thể dục ở trường này, từ xa đã nhìn thấy hai người.” Hùng Nam Nhạc tựa hồ rất vui vẻ, “Lộ Già thay đổi nhiều a, vừa cao lên lại còn đẹp trai nữa.
Nếu chỉ nhìn thấy một trong hai người chắc anh cũng chẳng thể nhận ra nổi.”
Đứng cạnh bên nhau liền nhận ra được.
Hai người kia vẫn như cũ, trước đây đi chung với nhau, hiện tại vẫn còn đi chung với nhau.
“Phương Nhận cũng làm việc ở gần đây, hôm nay là cuối tuần, tám phần mười còn đang ngủ nướng rồi.” Hùng Nam Nhạc nhắc tới Phương Nhận, nói rất quen thuộc, tựa hồ cả hai rất thân thiết.
Hùng Nam Nhạc trước đây rất sợ Mục Ôn Nhiên, hiện tại lại có thể chủ động chào hỏi.
Thật giống như thời gian có thể tô điểm cho hồi ức thêm xinh đẹp, trải qua quá trình gia công xử lý, nó trở lên thay đổi theo chiều hướng khiến người ta dễ dàng tiếp thu hơn.
Chia tay Hùng Nam Nhạc, Lộ Già cố ý hỏi Mục Ôn Nhiên: “Chuyện trò lâu như vậy, anh còn nhớ anh ấy sao?”
Mục Ôn Nhiên liếc nhìn cậu, không trả lời.
Một lát sau lại lên tiếng: “Anh nhớ tới Phương Nhận.”
Lộ Già nhất thời chưa hiểu ra sao, nói theo bản năng: “Em cũng nhớ tới á, hồi đi học anh ấy hay cho em kẹo.”
“Lại còn từng yêu thích em nữa.”
Lộ Già: “….” Cậu không nhớ gì điều này luôn á.
Lộ Già: “Đều là chuyện trước kia rồi.”
Mục Ôn Nhiên nhếch mép lên cái liền hạ, giả cười quá hoàn hảo.
Lộ Già bỏ mũ xuống đưa cho y cầm, nỗ lực lảng sang chuyện khác: “Trời nóng ghê, mà em lại thương anh cực, nào, cho anh đội nè.”
Mục Ôn Nhiên giữ chặt cổ tay cậu, vành mũ ép lên trán Lộ Già.
Hai người mặt đối mặt, Lộ Già khó giải thích được thấy căng thẳng, nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Anh muốn hôn em à? Vậy anh phải lấy mũ xuống….”
Còn chưa dứt lời, Mục Ôn Nhiên đẩy chiếc mũ lên, y hôn lên vành tai Lộ Già, hôn sang đôi môi, sau đó cấp tốc bứt ra, đội mũ nghiêm chỉnh, “Đi thôi.”
“Anh vừa làm gì đấy?” Lộ Già sửng sốt.
“Bồi thường.”
“Bồi thường cái gì cơ?”
Một đêm trăng thanh gió mắt, nơi lề đường ấy ngày, Mục Ôn Nhiên từng hôn lên vành tai cậu thiếu niên, mang theo cường liệt dục vọng chiếm hữu, lại ẩn chứa đầy sự khiêu khích với kẻ ở đứng bên kia đường.
Khi đó y hoàn toàn không hiểu rõ tình cảm ẩn giấu trong lòng mình, chỉ dựa vào trực giác đặt xuống dấu ấn của mình.
“Chỉ là có chút hối hận.” Mục Ôn Nhiên chà xát đôi môi Lộ Già, “Hôm ấy hôn môi em có phải xong rồi không.”
“Cái gì? Hôm nào cơ?” Lộ Già vẫn nghe không hiểu.
Mục Ôn Nhiên búng lên trán cậu một cái: “Ngốc.”
Lộ Già che lại cái trán: “Anh vừa đánh em.”
“Không có.” Mục Ôn Nhiên híp mắt, đường hoàng nói, “Đây là đang thương em.”
“Em ứ thèm tin.”
Buổi tối dùng cơm tại Bạch gia xong, Bạch Dịch đầy mặt không nhẫn nổi đi cùng hai người ra về, đi thẳng tới trạm xe.
Lộ Già hiếu kì: “Sao em không gọi taxi?”
Bạch Dịch hùng hổ: “Anh cho em tiền đón xe hả? Hôm nào cũng đòi đi taxi! Không có tiền! Không gọi!”
“Em ăn phải thuốc súng đấy hả?”
“Phải đấy, em muốn nổ bùm anh tan xác luôn.”
Lộ Già ‘ha hả’ một tiếng, Bạch Dịch liền co rúm về phía ngược lại.
Lộ Già vỗ vai nó: “Không muốn đánh em đâu, em sợ cái gì?”
Bạch Dịch: “… Anh phiền muốn chết, mau dẫn tên mặt than chết bầm kia đi mau.”
Lộ Già không chịu đi, đứng ở trạm xe quyết ăn thua đến cùng: “Ai nói? Anh ấy vẫn cười đó.”
“Anh thấy anh ta cười với em bao giờ chưa?”
“Từng cười rồi mà.”
“Đấy là cười uy hiếp.”
“Thì cũng là cười còn gì, làm sao không tính?” Lộ Già quay ra tìm sự đồng tình từ Mục Ôn Nhiên, “Đúng không anh?”
Mục Ôn Nhiên đội mũ lên cho cậu, đáp, “Ừ.”
Bạch Dịch tức muốn nổ phổi.
Mãi đến khi xe bus tới, Bạch Dịch lên xe, Lộ Già vẫy tay chào tạm biệt, nó lại giơ ngón tay với cậu.
Lộ Già: “Giờ lôi nó xuống xe đánh cho một trận có còn kịp không anh?”
Trước khi về nhà hai người ghé qua siêu thị một chuyến, vừa vặn gặp Phùng Vũ Sầm, Lộ Già chào hỏi: “Cậu ăn ngủ trong siêu thị luôn hả?”
“… cái miệng này là thế nào đấy hả?” Phùng Vũ Sầm lườm cậu một cái rõ dài, “Cẩu độc thân không thể nấu nướng tại nhà như ai kia, chỉ có thể ra siêu thị mua đồ ăn chín, cậu làm sao mà biết chứ?”
“Á à, hóa ra cậu không biết làm cơm.”
“….” Phùng Vũ Sầm quay sang nhìn Mục Ôn Nhiên, “Quản nhãi con nhà anh cho chặt vào.”
Mục Ôn Nhiên xoa xoa đầu Lộ Già, đáp: “Dạo này mải chơi quá, có chút quản không nổi.”
Lộ Già lập tức cos con ngoan, “Đâu có, em cực kì nghe lời luôn.”
Phùng Vũ Sầm nhìn không nổi nữa, quay người bỏ chạy.
Nhưng đến khi tính tiền, cô vẫn chờ hai người, cả ba xách theo túi đồ đi ra ngoài.
Đi tới ngã ba, Lộ Già chào tạm biêt ‘Mai gặp nhé’, liền dúi hết đồ cho Mục Ôn Nhiên cầm, một mình chạy trước.
Cỡ nào có sức sống, tựa mặt trời bé thơ.
Phùng Vũ Sầm tò mò không hiểu cảm xúc lúc này của Mục Ôn Nhiên ra sao, Lộ Già chạy đi rồi lại chạy về chỗ cũ, xách lấy một túi đồ.
Mục Ôn Nhiên nghiêng đầu, quá đỗi dịu dàng, thậm chí có điểm dung túng, vỗ vỗ lên đầu Lộ Già: “Em chạy cái gì?”
“Nô dịch anh đó.”
“Tên nhóc xấu xa.”
Lộ Già nhỏen miệng cười toe.
Dường như tất cả không hề biến hóa, dường như cái gì cũng đều thay đổi.
Những năm tháng xưa cũ ấy vẫn còn, người của năm ấy nay vẫn còn bên.
Cùng nhau trải qua mười mấy xuân thu, sau này cũng sẽ cùng bước.
Ta biết đến em, em là nhân vật đặc biệt trong lòng ta.
—END—.