Trí Hoán Hung Đồ

chương 101: 101: ngoại truyện 2 người một nhà 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả mọi người đều biết rằng dưới tay Nghiêm Minh Lãng – Chi đội trưởng Cục Hình sự thành phố Thăng Châu có hai quân át chủ bài là Hà Nguy và Trình Trạch Sinh.

Hai người này bắt tay với nhau thì chẳng có vụ án nào không thể phá, không tội phạm nào là không bắt được.

Hai năm gần đây, tỷ lệ phá án của thành phố Thăng Châu đứng đầu cả nước, đả kích tội phạm vô cùng mạnh mẽ, trừ gian diệt ác không nể nang gì, nhân dân an cư lạc nghiệp, trị an thành phố vô cùng tốt.

– Tiểu Trình khách sáo thật đấy, thằng bé cũng được đấy chứ, chắc chắn bình thường cũng chu đáo với A Nguy như vậy.

Lên tin tức mấy lần, Weibo chính thức cũng biểu dương công khai, độ nổi tiếng của hai vị cảnh sát ngày một tăng cao, cộng thêm nhan sắc ưu tú, có một khoảng thời gian còn bị quần chúng nhân dân ghép CP với nhau.

Hoa khôi cảnh sát cũng chính là quản lý Weibo chính thức – Ngải Văn Văn nhìn thấy vậy cảm thán giờ thì hay rồi, phòng quan hệ xã hội còn mời hai người bọn họ cùng quay một đoạn video tuyên truyền về pháp luật, bây giờ mà tung lên, chẳng phải phía cảnh sát đang bán hủ hay sao?

“Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi không sợ đâu.”

Hà Nguy cười cười:

– Sắp tới không thể đăng đoạn video kia à? Biết được thông tin này từ đâu vậy? – Hà Nguy bưng bát lên hỏi.

Thái độ Hà Nguy vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, anh lột khoai sọ xong còn muốn bóc lựu nhưng bị Trình Trạch Sinh giành trước.

Trình Trạch Sinh toát mồ hôi, mẹ vợ tương lai còn đang ở đối diện nhìn chằm chằm qua đây, lỡ như thấy Hà Nguy cứ chăm hắn mãi lại hiểu lầm những lúc ở riêng hắn là người sai sử Hà Nguy thì sao.

Chắc điểm ấn tượng ban đầu sẽ bị trừ sạch mất.

Trình Trạch Sinh lúng túng, cảm thấy tình huống hiện tại rất kỳ diệu.

Thái độ của mẹ vợ tương lai không tệ, bố vợ tương lai cũng không nói hay hành động gì gây khó khăn, chỉ để lại bóng lưng khiến hắn nhận ra ngay đây là một kiểu từ chối, một lời chống đối không âm thanh.

– Em vừa mới ăn trưa với Tiểu Ngải mà, thông tin này chưa đủ đáng tin ạ? – Kha Đông Tỏa chống má suy tư – Tiếc thế nhỉ, sắp tới không được xem video của hai anh đẹp trai nữa rồi, tác phẩm tiêu biểu năm nay của Cục chúng ta mà lại.

– Một đồng nghiệp trong đội con.

Hết chương

Quả không ngoài dự đoán, chiều đó Ngải Văn Văn tới một chuyến nói với Hà Nguy về việc tạm thời không thể đăng video tuyên truyền kia lên được, có trách chỉ trách hai người họ quá hot, nếu như bây giờ đăng lên thì lại thành phía cảnh sát xào CP.

Bọn họ là cơ quan quốc gia, phải bảo vệ hình tượng, chú ý ảnh hưởng!

Hà Nguy đang uống canh, cười vô cùng chân thành:

Hà Nguy dở khóc dở cười:

– Rất hợp ý tôi.

Tất cả mọi người đều biết rằng dưới tay Nghiêm Minh Lãng – Chi đội trưởng Cục Hình sự thành phố Thăng Châu có hai quân át chủ bài là Hà Nguy và Trình Trạch Sinh.

Hai người này bắt tay với nhau thì chẳng có vụ án nào không thể phá, không tội phạm nào là không bắt được.

Hai năm gần đây, tỷ lệ phá án của thành phố Thăng Châu đứng đầu cả nước, đả kích tội phạm vô cùng mạnh mẽ, trừ gian diệt ác không nể nang gì, nhân dân an cư lạc nghiệp, trị an thành phố vô cùng tốt.

Ai bảo cảnh sát Hà lạnh lùng như vậy nhưng lại mặc kệ tất cả để cứu Trình Quyến Thanh một mạng.

Cuộc giải cứu truyền kỳ cùng với khoảng thời gian chăm nom trong bệnh viện lan truyền khắp Cục.

Mối quan hệ “hữu nghị” giữa Hà Nguy và Trình Quyến Thanh rất dễ khiến người ta đu CP hơn, tình hữu nghị còn lớn hơn cả tình yêu.

– Hả? – Kha Đông Tỏa cảm thấy bất ngờ – Em tưởng rằng anh Hà sẽ không vui đấy.

– Ờ, tốt nhất là nên thế.

– Hà Nguy buông lỏng tay, giọng điệu thờ ơ – Bằng không tôi lại đánh cậu nhập viện lần nữa đấy.

Hà Nguy đang bóc khoai sọ, chấm đường rồi đút vào miệng Trình Trạch Sinh:

Hà Nguy vẫy tay, không có chuyện đó, anh mong còn không được.

– Không thì sao? – Trình Trạch Sinh liếc mắt nhìn – Đã gặp phụ huynh cả rồi, sau này mọi người đều là người một nhà.

– Cậu ta thiếu giáo dục, có gì mà không thể ra tay.

Vốn dĩ anh không phải kiểu người thích lộ mặt, hơn nữa, anh cũng không phải người chủ động đồng ý vụ video tuyên truyền này.

Nghe Chi đội trưởng Nghiêm nói Trình Trạch Sinh đã đồng ý từ trước, anh chỉ nhún vai, quay thì quay vậy, cũng không mất miếng thịt nào.

“Chuyện là thế này, anh về nhà còn chưa kịp thăm dò sâu hơn cho hai đứa thì đã bị mẹ gọi tới nói chuyện trước rồi.”

– Hả? – Kha Đông Tỏa cảm thấy bất ngờ – Em tưởng rằng anh Hà sẽ không vui đấy.

Kết quả về nhà hai người trao đổi thông tin với nhau, Trình Trạch Sinh nói hắn vẫn liều chết không nghe theo, bấy giờ Hà Nguy mới hiểu rằng mình đã trúng chiêu rồi.

Trình Trạch Sinh gật đầu, đóng cửa lại.

Trình Quyến Thanh khoanh tay:

“Sau đó thì sao, anh trả lời thế nào?”

Vợ đã bị thu phục, Trình Trạch Sinh cũng không thể phản kháng, chỉ có thể gia nhập vào.

Hai anh cảnh sát đẹp trai nắm tay nhau diễn xuất, thực lực và nhan sắc đều ở đó, cầm tay chỉ dạy bạn làm thế nào để phòng cháy, phòng trộm, bảo vệ cái mạng nhỏ, quả thực là một tác phẩm tuyên truyền để đời của Cục cảnh sát.

– Cậu và anh trai tôi là thật đấy à?

Quả không ngoài dự đoán, chiều đó Ngải Văn Văn tới một chuyến nói với Hà Nguy về việc tạm thời không thể đăng video tuyên truyền kia lên được, có trách chỉ trách hai người họ quá hot, nếu như bây giờ đăng lên thì lại thành phía cảnh sát xào CP.

Bọn họ là cơ quan quốc gia, phải bảo vệ hình tượng, chú ý ảnh hưởng!

Hà Nguy đang uống canh, cười vô cùng chân thành:

Hà Nguy dở khóc dở cười:

Ông Hà vẫn im lặng không nói một lời, vênh mặt, ra vẻ ngông nghênh trước mặt con trai và bạn trai của con, chết cũng không chịu nhượng bộ.

– Sợ ảnh hưởng không tốt thì thôi không đăng nữa vậy, tìm người quay lại thôi.

– … Anh thực sự có thể ra tay như vậy à? – Trình Trạch Sinh bóp má Hà Nguy – Làm hay lắm.

– Không được.

– Văn Ngải Ngải nghiêm mặt nói – Có lẽ đây chính là video tuyên truyền quay tốt nhất của Cục thành phố chúng ta từ trước đến giờ.

Em xem xong còn muốn nhanh chóng bắt được mấy phần tử tội phạm về nộp cho quốc gia, hủy đi thì tiếc quá.

Không sao, đợi qua hai tháng nữa sẽ ổn thôi.

Vốn dĩ anh không phải kiểu người thích lộ mặt, hơn nữa, anh cũng không phải người chủ động đồng ý vụ video tuyên truyền này.

Nghe Chi đội trưởng Nghiêm nói Trình Trạch Sinh đã đồng ý từ trước, anh chỉ nhún vai, quay thì quay vậy, cũng không mất miếng thịt nào.

Kết quả về nhà hai người trao đổi thông tin với nhau, Trình Trạch Sinh nói hắn vẫn liều chết không nghe theo, bấy giờ Hà Nguy mới hiểu rằng mình đã trúng chiêu rồi.

Cô đi rồi, Quách Kỳ mới bênh vực anh Hà:

Trình Quyến Thanh dùng đũa chỉ chỉ vào Trình Trạch Sinh:

– Chỉ vì lý do này mà trì hoãn không đăng video tuyên truyền, chưa nghe thấy chuyện này bao giờ! Còn xào CP… xào CP là cái gì?

– Nhìn mà xem, không cần làm gì thì tin đồn vô căn cứ của chúng ta cũng bị xóa bỏ rồi.

Hai người thủ đoạn ghê, còn tới mức khiến cho video tuyên truyền không được đăng nữa, có phải đang muốn công khai nên mua thủy quân dâng nước trước không?

Nhạc Chính Khải vuốt gáy cậu ta:

Hà Nguy im lặng, trực tiếp như vậy sao? Cũng không cho Đinh Hương thời gian một bài hát để chuẩn bị trước.

“Vậy nên hai đứa đã từ nhà bố mẹ vợ về chưa chưa? Qua đây luôn đi?”

– Bé con à, chú không nên biết thì tốt hơn.

– …Anh hiểu về chuyện này ghê quá nhỉ.

– Hà Nguy đưa mắt xem thường – Có bản lĩnh như vậy thì anh còn đi làm cố vấn cho đội phòng chống tội phạm ma túy làm gì, đi làm người đại diện ấy.

Hà Nguy cười cười:

– Ừ, không phải chuyện gì tốt cả.

Mặt Hà Lục biến sắc, dường như nhớ tới hồi ức chật vật nào đó.

Anh ta tông Trình Trạch Sinh ra, vội vàng chạy khỏi đây.

Trình Trạch Sinh nhìn Hà Lục hoảng hốt chạy trốn thì vô cùng tò mò:

Ông Hà không lộ mặt cả hai tiếng đồng hồ, Diệp Lan Lan gọi ông ra tiễn khách, cuối cùng thì cũng chịu hút hết điếu thuốc dài kia.

Nhạc Chính Khải ngồi vắt chân lên đong đưa ở góc bàn, thầm vạch trần: Mắt quần chúng quả thực sáng như sao, còn cần phải xào ư? Bọn họ chính là CP!

– Rảnh thì lại về, nhớ là phải gọi điện thoại trước đấy nhé, mẹ sẽ mua đồ ăn Tiểu Trình thích.

– Hà Lục.

Không sai, Hà Nguy và Trình Trạch Sinh đang trong mối quan hệ tình yêu nghiêm túc, yêu hai năm, ở chung một năm, nhưng vẫn luôn che giấu chưa từng công khai với bên ngoài.

Chỉ có mấy người bạn bè thân thiết trong Cục mới biết được chuyện này, ví dụ như Nhạc Chính Khải hay Giang Đàm.

Bọn họ rất kín miệng, sẽ không nói linh tinh, chỉ châm chọc đôi chồng chồng bọn họ mỗi khi liên hoan tụ tập riêng.

Trong mắt những đồng nghiệp khác, cảnh sát Hà tính cách lạnh lùng và hai anh em nhà họ Trình có mối quan hệ không tệ.

Nếu như có mục tiêu ghép CP, bất cứ ai cũng đều tập trung sự chú ý lên Trình Quyến Thanh.

Là anh em tốt cho nên mới sống chung, giúp đỡ lẫn nhau.

Suy nghĩ đơn thuần của Đinh Hương có lẽ do mở ngăn kéo tủ đầu giường nhìn thấy xấp áo mưa chỉnh tề khi trong một lần rảnh rỗi tới thăm.

Ai bảo cảnh sát Hà lạnh lùng như vậy nhưng lại mặc kệ tất cả để cứu Trình Quyến Thanh một mạng.

Cuộc giải cứu truyền kỳ cùng với khoảng thời gian chăm nom trong bệnh viện lan truyền khắp Cục.

Mối quan hệ “hữu nghị” giữa Hà Nguy và Trình Quyến Thanh rất dễ khiến người ta đu CP hơn, tình hữu nghị còn lớn hơn cả tình yêu.

Hà Lục đứng sau bố mẹ, sắc mặt xanh mét.

Anh ta tức giận trừng chồng của anh trai mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

“Đi đâu?” Trình Trạch Sinh hoang mang, “Về nhà á?”

Về điểm này, Trình Quyến Thanh và Hà Nguy đã sớm đã làm rõ: Không thể nào, đời này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó được, có mù mới nhìn trúng người kia.

– Ồ ồ, hóa ra cũng là cảnh sát hả? – Diệp Lan Lan cười gượng gạo – Vậy cũng tốt, có tiếng nói chung, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Anh ta hạ giọng nói:

– Ừ, hồi học cấp ba anh đã từng đánh gãy xương cậu ta, phải nằm viện một tháng.

Tin đồn truyền tới tai Trình Trạch Sinh, hắn như không nghe thấy, nội tâm chẳng mảy may gợn sóng.

Cả năm nay, hắn đã dần dần nhớ ra rất nhiều chuyện, nhớ lại những quá khứ của hắn và Hà Nguy khi ở trong vòng tuần hoàn, nhớ Hà Nguy và anh trai đã liều mạng thế nào để cứu hắn, cùng với chuyện Hà Nguy đã một mình vượt qua khoảng thời gian đau khổ sau khi hắn chết thế nào.

Mặc dù câu chuyện này ly kỳ khó tin, song Trình Trạch Sinh chưa từng nghi ngờ tính chân thực của nó, ngược lại còn dễ dàng chấp nhận những ký ức tìm về với cơ thể mình.

– … Không.

– Cái khỉ! Ai là người nhà với cậu.

Mặc dù anh trai tôi là đồng tính, nhưng ở với anh cũng không bền được đâu!

Từ đó có thể thấy, nếu như Hà Nguy và anh trai hắn muốn ở bên nhau thì thực sự có quá nhiều cơ hội, đâu còn đến lượt hắn ư? Nhưng Hà Nguy đã chỉ nhận định một mình Trình Trạch Sinh, cố chấp muốn cùng hắn thoát khỏi vận mệnh, vì thế mới có bọn họ của ngày hôm nay.

Còn chuyện hẹn hò, số lần hẹn hò theo lịch chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trình Trạch Sinh và Hà Nguy yêu nhau hai năm, đếm qua qua số lần đi dạo phố hay xem phim chưa quá năm lần, phần lớn đều là có được một buổi cuối tuần nhàn rỗi thì nằm ì trên giường dính lấy nhau, đến lúc xuống giường thì mặt trời đã lặn.

– Em tôi “hiền huệ” như vậy, cậu dự định bao giờ dẫn em tôi về gặp mặt bố mẹ đây?

Tối đến, Trình Quyến Thanh tới nhà em trai và em dâu ăn chực, còn cười khi người khác gặp họa:

– Nhìn mà xem, không cần làm gì thì tin đồn vô căn cứ của chúng ta cũng bị xóa bỏ rồi.

Hai người thủ đoạn ghê, còn tới mức khiến cho video tuyên truyền không được đăng nữa, có phải đang muốn công khai nên mua thủy quân dâng nước trước không?

Không ngờ mẹ em bắt trend như vậy đấy.

Hà Nguy nhỏ giọng nói bên tai Trình Trạch Sinh.

“Anh bảo mẹ đừng tin vào mấy tin vịt ấy, toàn hàng giả cả.” Trình Quyến Thanh dừng một lát, bổ sung thêm, “Muốn xem thì xem người thật, con sẽ gọi hai đứa nó tới.”

– …Anh hiểu về chuyện này ghê quá nhỉ.

– Hà Nguy đưa mắt xem thường – Có bản lĩnh như vậy thì anh còn đi làm cố vấn cho đội phòng chống tội phạm ma túy làm gì, đi làm người đại diện ấy.

Trình Trạch Sinh mở cửa phòng bếp, ló đầu ra:

– Vậy ở với ai mới bền lâu? Với anh hả? – Trình Trạch Sinh cảm thấy thật buồn cười – Làm sao, anh cũng muốn thành đôi với anh trai mình ư?

Trình Quyến Thanh vội vàng giơ tay, không dám làm không dám làm, anh ta chỉ dám nói đùa mà thôi.

Trình Trạch Sinh mở cửa phòng bếp, ló đầu ra:

– Dầu hào ở đâu vậy?

Sớm muộn gì thì cũng phải bước qua ải người nhà, sớm một chút hay muộn một chút cũng chẳng có gì khác biệt.

Kết cục chỉ có chấp nhận và không chấp nhận, thản nhiên chấp nhận thì mọi người đều vui.

Còn nếu kiên quyết phản đối thì trường kỳ kháng chiến.

Cũng không có tình huống thứ ba nào khác, bảo anh và Trình Trạch Sinh chia tay là chuyện không thể nào xảy ra.

– Trên tủ.

Nhạc Chính Khải vuốt gáy cậu ta:

Trình Trạch Sinh gật đầu, đóng cửa lại.

Trình Quyến Thanh khoanh tay:

Chương

– Lại?

– Được đấy, huấn luyện em trai tôi lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, khi còn ở nhà mẹ tôi còn không bắt nó rót bình nước ấy chứ.

– Hai người ở chung thì phải phân chia công việc.

– Hà Nguy chỉ chỉ vào tấm bảng phân công dán trên cửa phòng bếp – Dán ở đó kìa, anh chưa từng thấy hả?

Biểu cảm của Hà Nguy khá thản nhiên:

Trình Quyến Thanh vội vàng giơ tay, không dám làm không dám làm, anh ta chỉ dám nói đùa mà thôi.

– Ai chú ý tới thứ ấy kia chứ, trông chẳng khác nào thời khóa biểu cả.

Bảng dán trên cửa phòng bếp là bảng quy hoặc thời gian phân chia công việc của đôi chồng chồng.

Hai bốn sáu Hà Nguy nấu cơm, Trình Trạch Sinh làm việc nhà.

Ba năm bảy Trình Trạch Sinh nấu cơm, Hà Nguy làm việc nhà, cuối tuần nghỉ ngơi, thuận tiện hẹn hò.

Trình Trạch Sinh cau mày, không biết anh trai hắn định nói chuyện gì mà giọng điệu đứng đắn nghiêm túc như vậy? Hà Nguy còn đang dựa nửa người lên vai Trình Trạch Sinh, nói qua điện thoại:

Không hổ là con trai cả, làm việc lúc nào cũng quyết đoán dứt khoát như vậy.

Nhưng cho tới nay, số lần chính thức thực hiện theo bảng này ít tới đáng thương.

Công việc của bọn họ bận rộn, hễ có vụ án thì lại bận mười ngày nửa tháng, nếu tăng ca hay công tác thì phải mấy ngày không về nhà, về nhà rồi ai còn muốn làm việc nhà nữa?

– Trên tủ.

Còn chuyện hẹn hò, số lần hẹn hò theo lịch chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trình Trạch Sinh và Hà Nguy yêu nhau hai năm, đếm qua qua số lần đi dạo phố hay xem phim chưa quá năm lần, phần lớn đều là có được một buổi cuối tuần nhàn rỗi thì nằm ì trên giường dính lấy nhau, đến lúc xuống giường thì mặt trời đã lặn.

Trình Quyến Thanh nhìn điện thoại, hắng giọng nói:

Đôi khi nhắc tới chuyện này, hai người lại hoài niệm khoảng thời gian không phải đi làm trong vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên.

Bố anh không nói lấy một lời, đứng dậy tới chỗ hút thuốc châm một điếu.

Trình Trạch Sinh nấu xong ba món mặn một món canh, bày cả đồ ăn chín mua về ra, gọi bọn họ ngồi xuống ăn cơm.

Mỗi tháng Trình Quyến Thanh cứ phải tới đây ăn chực một hai bữa.

Anh ta trơ mắt nhìn tay nghề nấu nướng của em trai mình không ngừng tiến bộ, ban đầu thức ăn được bưng lên dáng vẻ thê thảm, bây giờ cũng khá ra dáng.

Chuyện này không thể thiếu phần công lao của Hà Nguy.

Cô đi rồi, Quách Kỳ mới bênh vực anh Hà:

Không phải Hà Nguy nghiêm khắc hay soi mói cỡ nào mà bởi vì thể chất của anh trời sinh mẫn cảm, không thể chạm vào rất nhiều loại thực phẩm, những món ăn được vô cùng hạn chế.

Trình Trạch Sinh xót vợ, lúc rảnh rỗi thì cố gắng nghiên cứu thực đơn, cố gắng nâng cao khẩu vị dưới điều kiện nguyên liệu có hạn.

– Còn em nữa Trạch Sinh, định bao giờ ngả bài với bố mẹ đây? Mẹ vẫn luôn cho rằng hai người là anh em tốt kết nghĩa huynh đệ đấy.

– Em tôi “hiền huệ” như vậy, cậu dự định bao giờ dẫn em tôi về gặp mặt bố mẹ đây?

Lên tin tức mấy lần, Weibo chính thức cũng biểu dương công khai, độ nổi tiếng của hai vị cảnh sát ngày một tăng cao, cộng thêm nhan sắc ưu tú, có một khoảng thời gian còn bị quần chúng nhân dân ghép CP với nhau.

Hoa khôi cảnh sát cũng chính là quản lý Weibo chính thức – Ngải Văn Văn nhìn thấy vậy cảm thán giờ thì hay rồi, phòng quan hệ xã hội còn mời hai người bọn họ cùng quay một đoạn video tuyên truyền về pháp luật, bây giờ mà tung lên, chẳng phải phía cảnh sát đang bán hủ hay sao?

– Rất hợp ý tôi.

Hà Nguy cầm đũa sững người, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Từ khi tốt nghiệp và chuyển ra ngoài, người nhà đã biết xu hướng tính dục của anh, cũng chưa bao giờ hỏi tới chuyện này.

Hà Lục biết chuyện anh và Trình Trạch Sinh ở chung, anh ta cũng muốn xía mũi vào chuyện này nhưng nhìn thấy nắm đấm sắt của anh trai mình thì lập tức co vòi, cằn nhằm nấy câu thôi chứ chẳng dám nhiều lời.

Hà Nguy kéo tay áo Trình Trạch Sinh, Trình Trạch Sinh vội vàng lên tiếng:

Trình Quyến Thanh dùng đũa chỉ chỉ vào Trình Trạch Sinh:

– Bé con à, chú không nên biết thì tốt hơn.

Không phải Hà Nguy nghiêm khắc hay soi mói cỡ nào mà bởi vì thể chất của anh trời sinh mẫn cảm, không thể chạm vào rất nhiều loại thực phẩm, những món ăn được vô cùng hạn chế.

Trình Trạch Sinh xót vợ, lúc rảnh rỗi thì cố gắng nghiên cứu thực đơn, cố gắng nâng cao khẩu vị dưới điều kiện nguyên liệu có hạn.

– Còn em nữa Trạch Sinh, định bao giờ ngả bài với bố mẹ đây? Mẹ vẫn luôn cho rằng hai người là anh em tốt kết nghĩa huynh đệ đấy.

Về điểm này, Trình Quyến Thanh và Hà Nguy đã sớm đã làm rõ: Không thể nào, đời này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó được, có mù mới nhìn trúng người kia.

Là anh em tốt cho nên mới sống chung, giúp đỡ lẫn nhau.

Suy nghĩ đơn thuần của Đinh Hương có lẽ do mở ngăn kéo tủ đầu giường nhìn thấy xấp áo mưa chỉnh tề khi trong một lần rảnh rỗi tới thăm.

– Em sợ bọn họ không chịu nổi, đặc biệt là bố.

– Trình Trạch Sinh cau mày, liếc nhìn Hà Nguy – Khi ấy phải nhờ mối quan hệ của ông mới điều được Hà Nguy về đây, lỡ như…

– Cho nên anh mới nhắc nhở em, để bị lộ không bằng chủ động thừa nhận trước, hiệu quả của quyền chủ động khác với quyền bị động.

Trình Trạch Sinh rất ngạc nhiên:

Biểu cảm của Hà Nguy khá thản nhiên:

Vì thế Trình Trạch Sinh bóc hạt lựu, lấy chiếc bát nhỏ cạy những hạt lựu sáng bóng đỏ tươi ra đầy một bát đưa cho Hà Nguy, còn lấy cả thìa cẩn thận.

Diệp Lan Lan mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu:

Nhạc Chính Khải ngồi vắt chân lên đong đưa ở góc bàn, thầm vạch trần: Mắt quần chúng quả thực sáng như sao, còn cần phải xào ư? Bọn họ chính là CP!

– Sợ ảnh hưởng không tốt thì thôi không đăng nữa vậy, tìm người quay lại thôi.

– Vậy anh về thăm dò ý kiến bọn họ thử xem, nếu được thì thừa nhận thôi.

Chín giờ tối, hai người vừa về đến nhà thì Trình Quyến Thanh gọi điện thoại tới.

Sớm muộn gì thì cũng phải bước qua ải người nhà, sớm một chút hay muộn một chút cũng chẳng có gì khác biệt.

Kết cục chỉ có chấp nhận và không chấp nhận, thản nhiên chấp nhận thì mọi người đều vui.

Còn nếu kiên quyết phản đối thì trường kỳ kháng chiến.

Cũng không có tình huống thứ ba nào khác, bảo anh và Trình Trạch Sinh chia tay là chuyện không thể nào xảy ra.

– Ai chú ý tới thứ ấy kia chứ, trông chẳng khác nào thời khóa biểu cả.

Trình Quyến Thanh há miệng rồi lại khép vào, hậm hực đồng ý.

Cuối cùng thì anh ta cũng nhìn ra, trong mắt Hà Nguy anh ta chỉ là thứ công cụ, lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy!

Trình Trạch Sinh khoanh chân ngồi trên giường, ôm Hà Nguy vào lòng, hỏi tiếp:

Trong mắt Hà Nguy, hành động ra mắt phụ huynh ngày hôm nay rất thành công.

Ít ra thì không có những tình huống máu cún như trong phim truyền hình, bố mẹ Hà Nguy cũng không cầm chổi quét bọn họ ra khỏi nhà.

Mở một mắt nhắm một mắt đã là chuyện khó khăn lắm rồi.

Mong bố mẹ đột ngột chấp nhận Trình Trạch Sinh chẳng thực tế chút nào, ngày rộng tháng dài, mấy năm sau nhìn lại, chắc chắn mối quan hệ sẽ khác.

Liên quan tới chuyện phụ huynh, bên chỗ Hà Nguy tương đối dễ giải quyết, chọn ngày không bằng gặp ngày, anh sẽ dẫn Trình Trạch Sinh về nhà vào dịp Trung thu.

– Em sợ bọn họ không chịu nổi, đặc biệt là bố.

– Trình Trạch Sinh cau mày, liếc nhìn Hà Nguy – Khi ấy phải nhờ mối quan hệ của ông mới điều được Hà Nguy về đây, lỡ như…

Vào ngày ca gia đình đoàn viên, vừa mở cửa ra đã thấy con trai mình dắt theo một người đàn ông về nhà.

Hai vị phụ huynh liếc mắt nhìn nhau, làm vậy có quá trực tiếp không? Chẳng lẽ thể cho bọn họ chút thời gian bằng một bài hát để chuẩn bị trước à?

Không hổ là con trai cả, làm việc lúc nào cũng quyết đoán dứt khoát như vậy.

Từ đó có thể thấy, nếu như Hà Nguy và anh trai hắn muốn ở bên nhau thì thực sự có quá nhiều cơ hội, đâu còn đến lượt hắn ư? Nhưng Hà Nguy đã chỉ nhận định một mình Trình Trạch Sinh, cố chấp muốn cùng hắn thoát khỏi vận mệnh, vì thế mới có bọn họ của ngày hôm nay.

Trình Trạch Sinh nấu xong ba món mặn một món canh, bày cả đồ ăn chín mua về ra, gọi bọn họ ngồi xuống ăn cơm.

Mỗi tháng Trình Quyến Thanh cứ phải tới đây ăn chực một hai bữa.

Anh ta trơ mắt nhìn tay nghề nấu nướng của em trai mình không ngừng tiến bộ, ban đầu thức ăn được bưng lên dáng vẻ thê thảm, bây giờ cũng khá ra dáng.

Chuyện này không thể thiếu phần công lao của Hà Nguy.

Hà Lục đứng sau bố mẹ, sắc mặt xanh mét.

Anh ta tức giận trừng chồng của anh trai mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

– À… đây là Tiểu Trình đúng không? Cháu làm nghề gì thế? – Diệp Lan Lan hỏi.

Không sai, Hà Nguy và Trình Trạch Sinh đang trong mối quan hệ tình yêu nghiêm túc, yêu hai năm, ở chung một năm, nhưng vẫn luôn che giấu chưa từng công khai với bên ngoài.

Chỉ có mấy người bạn bè thân thiết trong Cục mới biết được chuyện này, ví dụ như Nhạc Chính Khải hay Giang Đàm.

Bọn họ rất kín miệng, sẽ không nói linh tinh, chỉ châm chọc đôi chồng chồng bọn họ mỗi khi liên hoan tụ tập riêng.

Trong mắt những đồng nghiệp khác, cảnh sát Hà tính cách lạnh lùng và hai anh em nhà họ Trình có mối quan hệ không tệ.

Nếu như có mục tiêu ghép CP, bất cứ ai cũng đều tập trung sự chú ý lên Trình Quyến Thanh.

Hà Nguy đang bóc khoai sọ, chấm đường rồi đút vào miệng Trình Trạch Sinh:

Hết chương

– Một đồng nghiệp trong đội con.

– Ồ ồ, hóa ra cũng là cảnh sát hả? – Diệp Lan Lan cười gượng gạo – Vậy cũng tốt, có tiếng nói chung, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Bố anh không nói lấy một lời, đứng dậy tới chỗ hút thuốc châm một điếu.

– Cậu ở đây làm gì? Nhân lúc tôi không có mặt định bắt nạt người của tôi à?

Trình Trạch Sinh lúng túng, cảm thấy tình huống hiện tại rất kỳ diệu.

Thái độ của mẹ vợ tương lai không tệ, bố vợ tương lai cũng không nói hay hành động gì gây khó khăn, chỉ để lại bóng lưng khiến hắn nhận ra ngay đây là một kiểu từ chối, một lời chống đối không âm thanh.

Còn Hà Lục, anh ta có phản ứng ra sao thì cũng chẳng nằm trong phạm vi suy nghĩ của hai người Hà Nguy và Trình Trạch Sinh.

Không được thì cho một trận, Hà Nguy đau tay thì để Trình Trạch Sinh.

Thái độ Hà Nguy vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, anh lột khoai sọ xong còn muốn bóc lựu nhưng bị Trình Trạch Sinh giành trước.

Trình Trạch Sinh toát mồ hôi, mẹ vợ tương lai còn đang ở đối diện nhìn chằm chằm qua đây, lỡ như thấy Hà Nguy cứ chăm hắn mãi lại hiểu lầm những lúc ở riêng hắn là người sai sử Hà Nguy thì sao.

Chắc điểm ấn tượng ban đầu sẽ bị trừ sạch mất.

– Cho nên anh mới nhắc nhở em, để bị lộ không bằng chủ động thừa nhận trước, hiệu quả của quyền chủ động khác với quyền bị động.

Vì thế Trình Trạch Sinh bóc hạt lựu, lấy chiếc bát nhỏ cạy những hạt lựu sáng bóng đỏ tươi ra đầy một bát đưa cho Hà Nguy, còn lấy cả thìa cẩn thận.

Diệp Lan Lan mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu:

– Hai người ở chung thì phải phân chia công việc.

– Hà Nguy chỉ chỉ vào tấm bảng phân công dán trên cửa phòng bếp – Dán ở đó kìa, anh chưa từng thấy hả?

Liên quan tới chuyện phụ huynh, bên chỗ Hà Nguy tương đối dễ giải quyết, chọn ngày không bằng gặp ngày, anh sẽ dẫn Trình Trạch Sinh về nhà vào dịp Trung thu.

– Tiểu Trình khách sáo thật đấy, thằng bé cũng được đấy chứ, chắc chắn bình thường cũng chu đáo với A Nguy như vậy.

– Sắp tới không thể đăng đoạn video kia à? Biết được thông tin này từ đâu vậy? – Hà Nguy bưng bát lên hỏi.

Hà Lục trợn mắt xem thường, ánh mắt nhìn Trình Trạch Sinh từ đầu tới chân càng thêm khác thường.

Nhân lúc Trình Trạch Sinh đi vệ sinh, Hà Lục chạy tới chặn đường hắn, cắn răng hỏi:

– Em vừa mới ăn trưa với Tiểu Ngải mà, thông tin này chưa đủ đáng tin ạ? – Kha Đông Tỏa chống má suy tư – Tiếc thế nhỉ, sắp tới không được xem video của hai anh đẹp trai nữa rồi, tác phẩm tiêu biểu năm nay của Cục chúng ta mà lại.

– Cậu và anh trai tôi là thật đấy à?

– Không thì sao? – Trình Trạch Sinh liếc mắt nhìn – Đã gặp phụ huynh cả rồi, sau này mọi người đều là người một nhà.

– Cái khỉ! Ai là người nhà với cậu.

Mặc dù anh trai tôi là đồng tính, nhưng ở với anh cũng không bền được đâu!

– Cậu! – Mặt Hà Lục lập tức đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ nữa.

– Vậy ở với ai mới bền lâu? Với anh hả? – Trình Trạch Sinh cảm thấy thật buồn cười – Làm sao, anh cũng muốn thành đôi với anh trai mình ư?

“Mẹ chúng ta vừa bắt trend vừa thông minh, nghe xong thì huyết áp tăng cao, gọi tới đưa đi rồi.”

– Cậu! – Mặt Hà Lục lập tức đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ nữa.

Toàn thân Hà Lục cứng đờ, cơn tức tắt ngúm, gáy bị nắm lấy.

Hà Nguy nhéo anh ta như nhéo con mèo:

Anh ta nổi giận đùng đùng, đúng lúc này phía sau truyền tới giọng của Hà Nguy:

– Hà Lục.

Toàn thân Hà Lục cứng đờ, cơn tức tắt ngúm, gáy bị nắm lấy.

Hà Nguy nhéo anh ta như nhéo con mèo:

Vào ngày ca gia đình đoàn viên, vừa mở cửa ra đã thấy con trai mình dắt theo một người đàn ông về nhà.

Hai vị phụ huynh liếc mắt nhìn nhau, làm vậy có quá trực tiếp không? Chẳng lẽ thể cho bọn họ chút thời gian bằng một bài hát để chuẩn bị trước à?

– Cậu ở đây làm gì? Nhân lúc tôi không có mặt định bắt nạt người của tôi à?

– … Không.

– Ờ, tốt nhất là nên thế.

– Hà Nguy buông lỏng tay, giọng điệu thờ ơ – Bằng không tôi lại đánh cậu nhập viện lần nữa đấy.

Mặt Hà Lục biến sắc, dường như nhớ tới hồi ức chật vật nào đó.

Anh ta tông Trình Trạch Sinh ra, vội vàng chạy khỏi đây.

Trình Trạch Sinh nhìn Hà Lục hoảng hốt chạy trốn thì vô cùng tò mò:

– Lại?

– Ừ, hồi học cấp ba anh đã từng đánh gãy xương cậu ta, phải nằm viện một tháng.

– … Anh thực sự có thể ra tay như vậy à? – Trình Trạch Sinh bóp má Hà Nguy – Làm hay lắm.

Anh ta nổi giận đùng đùng, đúng lúc này phía sau truyền tới giọng của Hà Nguy:

– Cậu ta thiếu giáo dục, có gì mà không thể ra tay.

Trong mắt Hà Nguy, hành động ra mắt phụ huynh ngày hôm nay rất thành công.

Ít ra thì không có những tình huống máu cún như trong phim truyền hình, bố mẹ Hà Nguy cũng không cầm chổi quét bọn họ ra khỏi nhà.

Mở một mắt nhắm một mắt đã là chuyện khó khăn lắm rồi.

Mong bố mẹ đột ngột chấp nhận Trình Trạch Sinh chẳng thực tế chút nào, ngày rộng tháng dài, mấy năm sau nhìn lại, chắc chắn mối quan hệ sẽ khác.

– Vậy anh về thăm dò ý kiến bọn họ thử xem, nếu được thì thừa nhận thôi.

Ông Hà không lộ mặt cả hai tiếng đồng hồ, Diệp Lan Lan gọi ông ra tiễn khách, cuối cùng thì cũng chịu hút hết điếu thuốc dài kia.

– Bố, mẹ, lần sau có thời gian bọn con sẽ về.

Hà Nguy kéo tay áo Trình Trạch Sinh, Trình Trạch Sinh vội vàng lên tiếng:

– Ừ, không phải chuyện gì tốt cả.

– Thưa chú, thưa cô, hôm nay cháu đã làm phiền rồi, lần sau chúng cháu lại tới chơi.

– Về nhà mình còn nói làm phiền cái gì.

– Hà Nguy cười với Diệp Lan Lan – Đúng không mẹ.

Diệp Lan Lan gật đầu, nhiệt tình hơn lúc vừa gặp mặt nhiều:

– Rảnh thì lại về, nhớ là phải gọi điện thoại trước đấy nhé, mẹ sẽ mua đồ ăn Tiểu Trình thích.

Ông Hà vẫn im lặng không nói một lời, vênh mặt, ra vẻ ngông nghênh trước mặt con trai và bạn trai của con, chết cũng không chịu nhượng bộ.

Còn Hà Lục, anh ta có phản ứng ra sao thì cũng chẳng nằm trong phạm vi suy nghĩ của hai người Hà Nguy và Trình Trạch Sinh.

Không được thì cho một trận, Hà Nguy đau tay thì để Trình Trạch Sinh.

– Chỉ vì lý do này mà trì hoãn không đăng video tuyên truyền, chưa nghe thấy chuyện này bao giờ! Còn xào CP… xào CP là cái gì?

Chín giờ tối, hai người vừa về đến nhà thì Trình Quyến Thanh gọi điện thoại tới.

Vợ đã bị thu phục, Trình Trạch Sinh cũng không thể phản kháng, chỉ có thể gia nhập vào.

Hai anh cảnh sát đẹp trai nắm tay nhau diễn xuất, thực lực và nhan sắc đều ở đó, cầm tay chỉ dạy bạn làm thế nào để phòng cháy, phòng trộm, bảo vệ cái mạng nhỏ, quả thực là một tác phẩm tuyên truyền để đời của Cục cảnh sát.

“Anh có chuyện muốn nói, hai đứa đừng có sợ đấy nhé.”

Đôi khi nhắc tới chuyện này, hai người lại hoài niệm khoảng thời gian không phải đi làm trong vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên.

Trình Trạch Sinh cau mày, không biết anh trai hắn định nói chuyện gì mà giọng điệu đứng đắn nghiêm túc như vậy? Hà Nguy còn đang dựa nửa người lên vai Trình Trạch Sinh, nói qua điện thoại:

Nhưng cho tới nay, số lần chính thức thực hiện theo bảng này ít tới đáng thương.

Công việc của bọn họ bận rộn, hễ có vụ án thì lại bận mười ngày nửa tháng, nếu tăng ca hay công tác thì phải mấy ngày không về nhà, về nhà rồi ai còn muốn làm việc nhà nữa?

“Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi không sợ đâu.”

Trình Quyến Thanh nhìn điện thoại, hắng giọng nói:

“Chuyện là thế này, anh về nhà còn chưa kịp thăm dò sâu hơn cho hai đứa thì đã bị mẹ gọi tới nói chuyện trước rồi.”

Anh ta hạ giọng nói:

“Mẹ hỏi anh chuyện của Trạch Sinh và Tiểu Hà là sao? Tại sao mấy cô gái trên mạng lại nói đến sức quyến rũ của tình yêu đồng phục giữa cặp chồng chồng cảnh sát?”

Không ngờ mẹ em bắt trend như vậy đấy.

Hà Nguy nhỏ giọng nói bên tai Trình Trạch Sinh.

Trình Trạch Sinh khoanh chân ngồi trên giường, ôm Hà Nguy vào lòng, hỏi tiếp:

“Sau đó thì sao, anh trả lời thế nào?”

“Bệnh viện số thành phố.”

“Anh bảo mẹ đừng tin vào mấy tin vịt ấy, toàn hàng giả cả.” Trình Quyến Thanh dừng một lát, bổ sung thêm, “Muốn xem thì xem người thật, con sẽ gọi hai đứa nó tới.”

Hà Lục trợn mắt xem thường, ánh mắt nhìn Trình Trạch Sinh từ đầu tới chân càng thêm khác thường.

Nhân lúc Trình Trạch Sinh đi vệ sinh, Hà Lục chạy tới chặn đường hắn, cắn răng hỏi:

Hà Nguy im lặng, trực tiếp như vậy sao? Cũng không cho Đinh Hương thời gian một bài hát để chuẩn bị trước.

“Vậy nên hai đứa đã từ nhà bố mẹ vợ về chưa chưa? Qua đây luôn đi?”

“Đi đâu?” Trình Trạch Sinh hoang mang, “Về nhà á?”

“Mẹ hỏi anh chuyện của Trạch Sinh và Tiểu Hà là sao? Tại sao mấy cô gái trên mạng lại nói đến sức quyến rũ của tình yêu đồng phục giữa cặp chồng chồng cảnh sát?”

“Bệnh viện số thành phố.”

Trình Trạch Sinh rất ngạc nhiên:

“Tại sao lại ở trong bệnh viện?”

– Thưa chú, thưa cô, hôm nay cháu đã làm phiền rồi, lần sau chúng cháu lại tới chơi.

“Mẹ chúng ta vừa bắt trend vừa thông minh, nghe xong thì huyết áp tăng cao, gọi tới đưa đi rồi.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio