Đinh Hương nhập viện rồi, Hà Nguy và Trình Trạch Sinh không dám chậm trễ, nửa tiếng sau đã có mặt tại trung tâm chẩn đoán điều trị khẩn cấp Bệnh viện số thành phố.
Trình Quyến Thanh đang dựa vào tường ung dung nghịch điện thoại, Trình Trạch Sinh vội bước tới hỏi:
– Nghiệp chướng gì thế này, em trai tôi thực sự bị cậu dạy hư rồi!
– Haiz… – Đinh Hương thở dài – Nếu sợ chọc tức mẹ thì hai đứa nó đã không làm ra chuyện thế kia.
– Vô tâm cái gì? Đâu phải tôi không muốn về, bố mẹ không cho tôi về đấy cứ?
– Anh, mẹ đâu rồi?
– Bố, bố vào trước đi ạ.
– Ồ, hóa ra là vậy.
– Ánh mắt ông Trình chuyển sang Trình Trạch Sinh – Con nhìn con mà xem, Trung thu người ta cũng về nhà, con bận gì thế không biết?
Hôm nay Trình Trạch Sinh bất chấp tất cả, hắn đứng đó muốn đấu tranh với hai ông bà tới cùng, nhìn bố mình với ánh mắt quật cường bất khuất.
Hà Nguy cảm thấy không ổn, kéo cánh tay Trình Trạch Sinh, hai người về trước, bàn bạc kỹ hơn.
Chuyện này đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn có thể nhét trở về?
Trình Quyến Thanh chỉ vào phòng bệnh, Hà Nguy bước tới từ phía sau:
– Chính là như vậy đấy.
Con và Hà Nguy sẽ ở bên nhau cả đời.
– Tại sao anh còn ở bên ngoài, tình huống của cô có nghiêm trọng không?
– Không sao, huyết áp cũng hạ xuống rồi, đang xem phim ở bên trong ấy.
– Trình Quyến Thanh nhắc nhở – Khuyên hai người đừng có vào lúc này.
Tập này người thứ ba chen chân lên vị trí chính thức, chọc đúng chỗ tức của mẹ, bà đang tức nghiến răng nghiến lợi kia kìa, cẩn thận lại giận cá chém thớt lên hai người.
– Cậu nói đi, có phải cậu đã giở trò sau lưng không? Em trai tôi nghe lời như vậy, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra chiêu hiểm này.
… Chẳng trách anh ta phải đứng bên ngoài.
Trình Trạch Sinh len lén nhìn qua khe cửa, quay đầu nói với Hà Nguy:
– Ừ, em đoán đúng rồi đấy, anh cũng không cản được.
– Anh em nói đúng đấy, biểu cảm của mẹ em như thể muốn ăn thịt người tới nơi.
– Đợi anh rửa bát xong đã, nhanh thôi mà.
– Hà Nguy huých khuỷu tay vào cánh tay hắn – Em làm sao vậy, sao hôm nay dính người thế.
Hà Nguy nhìn quanh hành lang:
Trình Trạch Sinh chỉ Hà Nguy, giọng điệu vô cùng thản nhiên:
– Bố em đâu rồi?
Hà Nguy nhìn quanh hành lang:
Trình Trạch Sinh nhìn về phía anh trai mình, Trình Quyến Thanh nhún vai:
– Bố chúng ta đi thăm ông nội, đang trên đường tới đây rồi.
– Em định làm gì hả?
Ba người đàn ông đứng bên ngoài phòng bệnh, cô y tá bưng khay thuốc đi qua đi lại, liếc ánh mắt tò mò qua đây.
Một lát sau, Tổng Tham mưu trưởng Trình vội vàng chạy tới, còn chưa kịp thay quân phục.
Trình Quyến Thanh lên đón trước, xưa nay chuyện này đều là anh ta đi đầu nên đã rất quen thuộc.
Ông Trình nháy mắt trở nên hoang mang, ánh mắt đảo quanh hai người bọn họ, nhưng cũng không hiểu chuyện này mang hàm ý gì:
– Bố, mẹ không sao, huyết áp giảm xuống rồi.
– Trình Quyến Thanh chỉ vào phòng bệnh – Mẹ đang xem phim bên trong, cảm xúc rất tốt.
Đinh Hương nhập viện rồi, Hà Nguy và Trình Trạch Sinh không dám chậm trễ, nửa tiếng sau đã có mặt tại trung tâm chẩn đoán điều trị khẩn cấp Bệnh viện số thành phố.
Trình Quyến Thanh đang dựa vào tường ung dung nghịch điện thoại, Trình Trạch Sinh vội bước tới hỏi:
Cô nàng tới hóng hớt thuận tiện ăn chực vội vàng chuồn mất, chỉ sợ đôi chồng chồng không phải người này tiếp tục show tình cảm trước mặt mình.
Cô vừa đi, Hà Nguy vào bếp rửa bát, chợt một đôi tay vòng từ phía sau qua, với vào trong tạp dề ôm lấy eo anh.
Ông Trình gật đầu, Trình Trạch Sinh tới bệnh viện cũng không có gì lạ, tại sao Tiểu Hà cũng tới đây? Nhưng ông lại nghĩ, quan hệ của Hà Nguy và hai anh em đều rất tốt, còn sống chung với Trình Trạch Sinh, Đinh Hương cũng rất thích anh, từng gọi anh tới nhà ăn cơm mấy lần liền.
Quan hệ thân cận như vậy có tới bệnh viện thăm bệnh cũng không có gì lạ.
Ông Trình cũng là người có kinh nghiệm, nhìn qua khe cửa nhưng không định bước vào trong.
Chỉ thấy người bạn già của mình nằm nghiêng trên giường bệnh dán mắt vào chiếc điện thoại, xem tới say mê.
Ông Trình thở phào một hơi, quay sang hỏi:
Trình Trạch Sinh lắc đầu, làm tư thế “mời”:
– Có chuyện gì vậy? Bố vừa mới ra khỏi nhà một chút, tại sao mẹ con lại nhập viện thế này?
Ông Trình càng ngày càng nghi ngờ, mở cửa bước vào, nghe thấy cuộc đối thoại của người bạn già và con trai cả là thế này:
Trình Quyến Thanh giơ ngón cái chỉ chỉ phía sau.
Bấy giờ ông Trình mới nhìn thấy con trai thứ của mình cũng tới, bên cạnh là Hà Nguy mà gia đình bọn họ mang ơn lớn.
Hai người cùng mở miệng chào:
Trình Trạch Sinh ra vẻ vô tội:
– Bố/Chú ạ.
Trình Quyến Thanh thở dài:
Trình Quyến Thanh xua tay, thôi bỏ đi, xem mắt giống như mua rau! Hắn thích tự do yêu đương hơn!
Ông Trình gật đầu, Trình Trạch Sinh tới bệnh viện cũng không có gì lạ, tại sao Tiểu Hà cũng tới đây? Nhưng ông lại nghĩ, quan hệ của Hà Nguy và hai anh em đều rất tốt, còn sống chung với Trình Trạch Sinh, Đinh Hương cũng rất thích anh, từng gọi anh tới nhà ăn cơm mấy lần liền.
Quan hệ thân cận như vậy có tới bệnh viện thăm bệnh cũng không có gì lạ.
– Không ngờ anh cũng có sức hút như vậy.
Trình Trạch Sinh gác cằm lên hõm vai anh, cắn mấy cái lên cổ, ỡm ờ nói:
Trong mắt ông Trình với những tư tưởng cũ kỹ, động tác bọn họ có thân mật đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là chiến hữu, không có khả năng nào khác.
Thái độ của ông Trình với Hà Nguy rất tốt, giọng điệu thân thiết:
Nhìn tình hình trước mắt, Trình Quyến Thanh vuốt cằm: Cửa này khó, khó thật.
Mình không nên dâng nước thì hơn, khéo lại dẫn lửa vào người.
– Tiểu Hà có lòng quá, hôm nay Trung thu mà cháu không về nhà hả?
Ông Trình lại bị chọc tức.
Trình Quyến Thanh kịp thời mở cửa gọi bố mình vào trong, đừng so đo với hai thằng nhóc kia nữa, tức quá ảnh hưởng tới sức khỏe thì không đáng.
Anh ta bĩu môi với Trình Trạch Sinh, đi đi, đi nhanh lên, nhân lúc núi lửa còn chưa phun trào thì chạy nhanh giữ mệnh.
– Cháu về rồi, tối nay vừa về đến nhà đã hay tin cô bị ốm, cháu mới theo Trạch Sinh tới đây thăm.
Trình Quyến Thanh ở sau đóng cửa lại:
– Ồ, hóa ra là vậy.
– Ánh mắt ông Trình chuyển sang Trình Trạch Sinh – Con nhìn con mà xem, Trung thu người ta cũng về nhà, con bận gì thế không biết?
Còn hắn tiếp tục bận rộn với Hà Nguy.
Hà Nguy đau đầu, khóe môi khẽ giật giật nở nụ cười gượng với ông Trình.
Trình Trạch Sinh ra vẻ vô tội:
Đối với người khác mà nói, come out cũng là một chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận tính toán kỹ càng, còn đối với Trình Trạch Sinh mà nói, come out chỉ bằng một câu nói ra khỏi miệng là xong.
Nói xong thì như mây khói trôi qua.
Sau đó vẫn tiếp tục đi làm.
– Con cũng về mà.
Trình Quyến Thanh trao đổi ánh mắt với em trai, hỏi hắn có vào không.
Trình Trạch Sinh lắc đầu, hất hàm bảo anh trai mình vào trước thăm dò thông tin tiền phương.
Trình Quyến Thanh vẫn còn đang ở trong phòng bệnh giải thích cho mẹ hiểu, bên ngoài phòng bệnh đã truyền tới tiếng quát giận giữ.
Tiếng “cút” rền vang như sấm nổ bên ngoài hành lang.
m vọng văng vẳng không ngớt, khiến không ít bệnh nhân và y tá ló đầu ra nhìn, thì thầm to nhỏ.
– Con về đâu? Trong nhà chỉ có mỗi anh trai con thôi.
Một tay anh chống lên bồn rửa bát, một tay che miệng, thỉnh thoảng cổ họng lại phát ra một vài tiếng rên khe khẽ, cũng do không nhịn nổi nữa.
Trình Trạch Sinh đổ thêm dầu vào lửa bên tai anh:
Có người đánh giá, nếu nói theo hướng tích cực thì do hắn có tâm thái tốt, nói thật thì hắn là dạng vô tâm.
Trình Trạch Sinh bất mãn:
Trình Trạch Sinh chỉ Hà Nguy, giọng điệu vô cùng thản nhiên:
Ông Trình khó hiểu, ba người trẻ tuổi này đang làm cái trò gì thế không biết? Trong mắt ông, chuyện không liên quan thì làm sao liên hệ được?
– Về nhà anh ấy.
– Hai đứa nó tới rồi à? Đang ở bên ngoài đúng không?
“…?”
– Quyến Thanh! Mẹ muốn uống nước.
Ông Trình nháy mắt trở nên hoang mang, ánh mắt đảo quanh hai người bọn họ, nhưng cũng không hiểu chuyện này mang hàm ý gì:
“…?”
– Trung thu con tới nhà Tiểu Hà à? Nhà người ta đoàn viên con tới góp vui làm gì.
– Lần này chú Trình làm thật đấy, hôm qua tôi đã nhìn thấy cái gậy ấy rồi, tốt nhất ông đừng về.
– Tạ Văn Hề chống má – Hai người cũng thật là, tốt nhất cũng phải cho cô chú một thời gian để từ từ chấp nhật.
Chắc chắn là do ông bốc đồng gây chuyện.
Anh A Nguy sẽ không xốc nổi như vậy đâu.
– Thực ra cũng không thể trách cô chú được, đừng nói bọn họ không thể chấp nhận, chuyện hai người ở bên nhau khiến biết bao cô gái cũng buồn đấy.
– Tạ Văn Hề chỉ chỉ phòng bếp – Chẳng phải lần trước đồng nghiệp trong tòa soạn tôi phỏng vấn anh A Nguy hay sao? Cô bạn ấy vừa trắng trẻo, sạch sẽ, vừa xinh đẹp, hoạt bát, về rồi cứ tương tư anh A Nguy, còn bắt tôi làm mối.
Trình Quyến Thanh thở dài:
– Bố em đâu rồi?
– Bố, so với mẹ thì khả năng điều tra của bố kém quá.
– Ngón tay anh ta chỉ qua lại giữa hai người Hà Nguy và Trình Trạch Sinh – Đây chính là nguyên nhân mẹ con nhập viện, bố còn chưa phân tích được ra sao?
Trình Trạch Sinh nhìn về phía anh trai mình, Trình Quyến Thanh nhún vai:
– Nhưng cũng không thể làm chuyện bất đắc dĩ chứ! Sau khi về hưu thì mẹ tôi không ra ngoài nữa, bà ấy tìm đâu ra mấy cô gái này? Đủ ngành nghề khác nhau từ y tá, giáo viên dạy nhạc tới nhân viên ngân hàng, ôi thôi nghe mà đau cả đầu!
Ông Trình khó hiểu, ba người trẻ tuổi này đang làm cái trò gì thế không biết? Trong mắt ông, chuyện không liên quan thì làm sao liên hệ được?
Không chờ ông nghĩ nhiều, cuối cùng Đinh Hương cũng xem xong bộ phim, hắng giọng dõng dạc gọi người:
– Quyến Thanh! Mẹ muốn uống nước.
Hết chương
– Vâng, con tới đây!
Hà Nguy bưng đồ ăn đã hâm nóng lên:
Trình Quyến Thanh trao đổi ánh mắt với em trai, hỏi hắn có vào không.
Trình Trạch Sinh lắc đầu, hất hàm bảo anh trai mình vào trước thăm dò thông tin tiền phương.
– Anh cứ rửa của anh đi…
Trình Quyến Thanh bước vào, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy vẫn đứng bên ngoài hành lang.
Ông Trình hỏi:
Mấy ngày sau, Trình Quyến Thanh tìm tới Hà Nguy trút bầu tâm sự.
– Tại sao hai đứa không vào cùng?
Ba người đàn ông đứng bên ngoài phòng bệnh, cô y tá bưng khay thuốc đi qua đi lại, liếc ánh mắt tò mò qua đây.
Một lát sau, Tổng Tham mưu trưởng Trình vội vàng chạy tới, còn chưa kịp thay quân phục.
Trình Quyến Thanh lên đón trước, xưa nay chuyện này đều là anh ta đi đầu nên đã rất quen thuộc.
Trình Trạch Sinh lắc đầu, làm tư thế “mời”:
– Bố, con biết bố không muốn thừa nhận, nhưng hai đứa nó rất chân thành.
– Có chuyện gì vậy? Bố vừa mới ra khỏi nhà một chút, tại sao mẹ con lại nhập viện thế này?
– Bố, bố vào trước đi ạ.
Hết chương
Có lẽ qua một lát nữa ông sẽ không muốn bọn họ vào mà muốn tống khứ bọn họ ra ngoài cũng nên.
– Vâng, con tới đây!
Ông Trình càng ngày càng nghi ngờ, mở cửa bước vào, nghe thấy cuộc đối thoại của người bạn già và con trai cả là thế này:
– Anh trai em còn chưa có đối tượng.
– Hà Nguy đâm trúng chỗ ngứa.
– Hai đứa, hai đứa… – Sắc mặt ông Trình tái mét, ngón tay chỉ vào bọn họ run rẩy – Làm cái trò gì vậy?
Hà Nguy nín cười, cố gắng thể hiện rằng mình rất thờ ơ:
– Hai đứa nó tới rồi à? Đang ở bên ngoài đúng không?
– Đừng nghịch, anh đang rửa bát.
– Hà Nguy huých vai.
– Vâng, hai đứa nó sợ mẹ giận cho nên bảo con vào xem trước.
Chương
– Haiz… – Đinh Hương thở dài – Nếu sợ chọc tức mẹ thì hai đứa nó đã không làm ra chuyện thế kia.
– Còn thế nào được nữa, cứ chịu vậy thôi.
– Trình Trạch Sinh ôm cả người cả chăn vào lòng – Anh yên tâm, bố mẹ sẽ không giằng co được qua chúng ta đâu.
Chắc chắn cuối cùng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện.
– Chuyện tình cảm mà, làm sao có thể ngăn cản được.
– Trình Quyến Thanh dừng một lát – Huống hồ hai đứa ở bên nhau cũng không dễ dàng gì, giờ chẳng tách khỏi nhau được đâu, mẹ chấp nhận hiện thực đi thôi.
– Bố, mẹ không sao, huyết áp giảm xuống rồi.
– Trình Quyến Thanh chỉ vào phòng bệnh – Mẹ đang xem phim bên trong, cảm xúc rất tốt.
Ông Trình sững người, đã nói tới mức này rồi, có nghĩ đến đâu thì cũng phải vòng trở về.
– Về nhà anh ấy.
Ông vừa đặt chân vào trong đã rụt ra ngoài, nhìn chằm chằm hai người đàn ông trẻ tuổi đứng trên hành lang.
Hai người này dựa vào tường, đứng sát sạt nhau, nhìn kỹ có thể thấy hai bàn tay để phía sau không ngừng những động tác nhỏ.
Ngoắc ngoắc nhéo nhéo tưởng ông không nhìn thấy sao? Ông Trình hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao người bạn già của mình lại phải nhập viện.
Chỉ nghe hắn khẽ miêu tả lại đáp án, không có gì, chỉ dụ Tạ Văn Hề đi nhắc nhở mẹ hắn giải quyết vấn đề hôn nhân của anh trai hắn mà thôi.
– Hai đứa, hai đứa… – Sắc mặt ông Trình tái mét, ngón tay chỉ vào bọn họ run rẩy – Làm cái trò gì vậy?
Hà Nguy vốn dĩ còn định lựa lời nói khéo với Tổng Tham mưu Trình rằng quan hệ giữa hai người họ không phải quan hệ chiến hữu bình thường.
Ai ngờ Trình Trạch Sinh nắm tay anh đưa tới trước mặt ông Trình:
– Chính là như vậy đấy.
Con và Hà Nguy sẽ ở bên nhau cả đời.
Hà Nguy đau đầu, khóe môi khẽ giật giật nở nụ cười gượng với ông Trình.
Trình Quyến Thanh vẫn còn đang ở trong phòng bệnh giải thích cho mẹ hiểu, bên ngoài phòng bệnh đã truyền tới tiếng quát giận giữ.
Tiếng “cút” rền vang như sấm nổ bên ngoài hành lang.
m vọng văng vẳng không ngớt, khiến không ít bệnh nhân và y tá ló đầu ra nhìn, thì thầm to nhỏ.
– Chuyện gì vậy, hai cái đứa này… ôi.
Trước đây Trạch Sinh nhà chúng ta cũng chưa từng nói tới chuyện thích con trai, tại sao bây giờ lại ở bên Tiểu Hà…
Ngược lại thì hai người ở trong cơn chấn động rất bình tĩnh, còn châu đầu ghé tai nói gì đó, hoàn toàn không quan tâm tới tiếng quát giận giữ này.
– Bố em khỏe thật đấy.
– Hà Nguy nhỏ giọng nói.
– Ừ, chiến sĩ già nhưng bảo đao còn bén.
– Trình Trạch Sinh dán vào tai anh trả lời.
– Con cũng về mà.
Trình Trạch Sinh cong khóe môi.
Hà Nguy nhướng mày, cứ cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt đẹp hết:
Ông Trình lại bị chọc tức.
Trình Quyến Thanh kịp thời mở cửa gọi bố mình vào trong, đừng so đo với hai thằng nhóc kia nữa, tức quá ảnh hưởng tới sức khỏe thì không đáng.
Anh ta bĩu môi với Trình Trạch Sinh, đi đi, đi nhanh lên, nhân lúc núi lửa còn chưa phun trào thì chạy nhanh giữ mệnh.
– Vâng, nếu như muốn nhanh hơn thì tốt nhất có thể chuyển sự chú ý của họ sang chuyện khác.
– Trình Trạch Sinh đưa ra ví dụ – Ví dụ như anh trai của em đấy.
Vấn đề hôn nhân của anh ấy cũng là vấn đề nan giải trong mắt mẹ em.
Nếu như anh ấy kết hôn sinh con, bố mẹ em trông cháu giúp anh trai thì chẳng còn thời gian quản chuyện của chúng ta nữa.
Hôm nay Trình Trạch Sinh bất chấp tất cả, hắn đứng đó muốn đấu tranh với hai ông bà tới cùng, nhìn bố mình với ánh mắt quật cường bất khuất.
Hà Nguy cảm thấy không ổn, kéo cánh tay Trình Trạch Sinh, hai người về trước, bàn bạc kỹ hơn.
Chuyện này đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn có thể nhét trở về?
– Không sao, kêu thì cứ kêu đi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, không ai nghe thấy.
Đinh Hương đang định ngồi dậy xem thì cánh cửa mở ra mang theo một luồng gió, chỉ nhìn thấy người bạn già của bà thổi râu trừng mắt bước vào, hùng hổ ngồi xuống:
– Em định xử lý bên bố mẹ em thế nào?
– Đúng là loạn thật rồi, hai thằng đàn ông thì ở bên nhau cái gì?
Trình Quyến Thanh ở sau đóng cửa lại:
– Anh, mẹ đâu rồi?
– Bố, con biết bố không muốn thừa nhận, nhưng hai đứa nó rất chân thành.
Ông vừa đặt chân vào trong đã rụt ra ngoài, nhìn chằm chằm hai người đàn ông trẻ tuổi đứng trên hành lang.
Hai người này dựa vào tường, đứng sát sạt nhau, nhìn kỹ có thể thấy hai bàn tay để phía sau không ngừng những động tác nhỏ.
Ngoắc ngoắc nhéo nhéo tưởng ông không nhìn thấy sao? Ông Trình hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao người bạn già của mình lại phải nhập viện.
Đinh Hương ngồi dựa ở đầu giường, vẻ mặt ai oán:
– Lão Trình à, ông cũng biết rồi hả?
Trình Quyến Thanh chỉ vào phòng bệnh, Hà Nguy bước tới từ phía sau:
– Bố em khỏe thật đấy.
– Hà Nguy nhỏ giọng nói.
Ông Trình tức không biết trút giận vào đâu, Đinh Hương thở dài:
– Mục tiêu di chuyển rồi! Mẹ tôi sắp xếp năm cô gái cho tôi đi xem mắt, cho dù tôi đã giải thích rất nhiều lần rằng mình không thích đàn ông cũng vô dụng!
– Chuyện gì vậy, hai cái đứa này… ôi.
Trước đây Trạch Sinh nhà chúng ta cũng chưa từng nói tới chuyện thích con trai, tại sao bây giờ lại ở bên Tiểu Hà…
Nhìn tình hình trước mắt, Trình Quyến Thanh vuốt cằm: Cửa này khó, khó thật.
Mình không nên dâng nước thì hơn, khéo lại dẫn lửa vào người.
Trình Quyến Thanh giơ ngón cái chỉ chỉ phía sau.
Bấy giờ ông Trình mới nhìn thấy con trai thứ của mình cũng tới, bên cạnh là Hà Nguy mà gia đình bọn họ mang ơn lớn.
Hai người cùng mở miệng chào:
Đối với người khác mà nói, come out cũng là một chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận tính toán kỹ càng, còn đối với Trình Trạch Sinh mà nói, come out chỉ bằng một câu nói ra khỏi miệng là xong.
Nói xong thì như mây khói trôi qua.
Sau đó vẫn tiếp tục đi làm.
Trình Quyến Thanh bước vào, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy vẫn đứng bên ngoài hành lang.
Ông Trình hỏi:
Có người đánh giá, nếu nói theo hướng tích cực thì do hắn có tâm thái tốt, nói thật thì hắn là dạng vô tâm.
Trình Trạch Sinh bất mãn:
– Vô tâm cái gì? Đâu phải tôi không muốn về, bố mẹ không cho tôi về đấy cứ?
Tạ Văn Hề vội gật đầu, đương nhiên rồi, người đàn ông ưu tú đương đại như Hà Nguy chính là mặt hàng tiêu chuẩn để giành giật, còn hấp dẫn hơn Trình Trạch Sinh nhiều.
Không phải Trình Trạch Sinh không đủ cuốn hút, mà gương mặt của hắn quá mức tinh tế, không gần gũi, khiến những cô gái bình thường không cảm thấy an toàn.
Kiểu đẹp trai như Hà Nguy rất phù hợp, không quá xuất chúng lại có cơ hội nắm trong tay, phù hợp với kinh tế và thực dụng nhất.
Hà Nguy dở khóc dở cười, nói có biết ngại không vậy, quấy rầy anh như thế này thì còn lòng dạ nào mà rửa bát? Hai bàn tay kia trượt vào trong vạt áo, sờ mó xoa nắn trên eo anh.
Căn cứ vào tin tức của Trình Quyến Thanh, ít nhất phải ba tháng nữa Trình Trạch Sinh đừng mong về nhà.
Ông Trình đã kiếm một chiếc gậy to bằng miệng bát để sau cửa và nói rằng: Nếu Trình Trạch Sinh còn muốn bước vào cửa, trừ khi chia tay, “cải tà quy chính”, bằng không về đây ông sẽ đánh gãy chân hắn.
– Lần này chú Trình làm thật đấy, hôm qua tôi đã nhìn thấy cái gậy ấy rồi, tốt nhất ông đừng về.
– Tạ Văn Hề chống má – Hai người cũng thật là, tốt nhất cũng phải cho cô chú một thời gian để từ từ chấp nhật.
Chắc chắn là do ông bốc đồng gây chuyện.
Anh A Nguy sẽ không xốc nổi như vậy đâu.
Hà Nguy bưng đồ ăn đã hâm nóng lên:
Có lẽ qua một lát nữa ông sẽ không muốn bọn họ vào mà muốn tống khứ bọn họ ra ngoài cũng nên.
– Đúng là loạn thật rồi, hai thằng đàn ông thì ở bên nhau cái gì?
– Ừ, em đoán đúng rồi đấy, anh cũng không cản được.
Trình Trạch Sinh ra vẻ vô tội.
Trong tình huống như vậy, lời tới bên miệng không thể không nói ra.
Cho dù không thừa nhận, bố mẹ hắn trao đổi thông tin với nhau, chẳng phải cũng biết hết cả hay sao.
Cho nên có trách thì phải trách Trình Quyến Thanh.
Hà Nguy đã từng phân tích, chắc chắn anh trai đang báo thù chuyện lúc trước lợi dụng anh ta cho nên mới cố ý dụ hai người vào bẫy.
– Thực ra cũng không thể trách cô chú được, đừng nói bọn họ không thể chấp nhận, chuyện hai người ở bên nhau khiến biết bao cô gái cũng buồn đấy.
– Tạ Văn Hề chỉ chỉ phòng bếp – Chẳng phải lần trước đồng nghiệp trong tòa soạn tôi phỏng vấn anh A Nguy hay sao? Cô bạn ấy vừa trắng trẻo, sạch sẽ, vừa xinh đẹp, hoạt bát, về rồi cứ tương tư anh A Nguy, còn bắt tôi làm mối.
– Lão Trình à, ông cũng biết rồi hả?
Đúng lúc này Hà Nguy cũng cầm đũa ra, cười nói:
Ông Trình sững người, đã nói tới mức này rồi, có nghĩ đến đâu thì cũng phải vòng trở về.
– Không ngờ anh cũng có sức hút như vậy.
Tạ Văn Hề vội gật đầu, đương nhiên rồi, người đàn ông ưu tú đương đại như Hà Nguy chính là mặt hàng tiêu chuẩn để giành giật, còn hấp dẫn hơn Trình Trạch Sinh nhiều.
Không phải Trình Trạch Sinh không đủ cuốn hút, mà gương mặt của hắn quá mức tinh tế, không gần gũi, khiến những cô gái bình thường không cảm thấy an toàn.
Kiểu đẹp trai như Hà Nguy rất phù hợp, không quá xuất chúng lại có cơ hội nắm trong tay, phù hợp với kinh tế và thực dụng nhất.
– Anh em nói đúng đấy, biểu cảm của mẹ em như thể muốn ăn thịt người tới nơi.
Trình Trạch Sinh nắm chặt tay Hà Nguy bên dưới bàn, bóp ngón trỏ mấy cái, không cần nói cũng biết hắn đang ghen.
Hà Nguy cười ha ha, hào phóng nghiêng đầu hôn lên má hắn, biểu cảm thản nhiên, không kiêng nể gì ai.
Tạ Văn Hề còn chưa được ăn cơm, bất thình lình bị nhét cơm chó bèn buông đũa xuống chắp tay, hai người nhẫn tâm thật, không định để chó độc thân sống nữa đúng không?
Cô nàng tới hóng hớt thuận tiện ăn chực vội vàng chuồn mất, chỉ sợ đôi chồng chồng không phải người này tiếp tục show tình cảm trước mặt mình.
Cô vừa đi, Hà Nguy vào bếp rửa bát, chợt một đôi tay vòng từ phía sau qua, với vào trong tạp dề ôm lấy eo anh.
Vì thế Trình Quyến Thanh bước lên trước một bước, ấn vai Hà Nguy, hạ giọng chất vấn:
– Đừng nghịch, anh đang rửa bát.
– Hà Nguy huých vai.
Đinh Hương ngồi dựa ở đầu giường, vẻ mặt ai oán:
Trình Trạch Sinh gác cằm lên hõm vai anh, cắn mấy cái lên cổ, ỡm ờ nói:
Hà Nguy cười lạnh, biểu đạt trào phúng với tình “anh em” cảm động của anh em nhà họ.
– Đơn giản vậy thôi hả?
– Anh cứ rửa của anh đi…
– Ồ, đúng, anh cũng ngoài ba mươi rồi, bố mẹ sốt sắng cũng là điều đương nhiên.
Hà Nguy dở khóc dở cười, nói có biết ngại không vậy, quấy rầy anh như thế này thì còn lòng dạ nào mà rửa bát? Hai bàn tay kia trượt vào trong vạt áo, sờ mó xoa nắn trên eo anh.
– Tại sao hai đứa không vào cùng?
– Đợi anh rửa bát xong đã, nhanh thôi mà.
– Hà Nguy huých khuỷu tay vào cánh tay hắn – Em làm sao vậy, sao hôm nay dính người thế.
Trình Trạch Sinh cắn một cái vào cổ anh, trả lời hợp tình hợp lý:
Trình Trạch Sinh ra vẻ vô tội.
Trong tình huống như vậy, lời tới bên miệng không thể không nói ra.
Cho dù không thừa nhận, bố mẹ hắn trao đổi thông tin với nhau, chẳng phải cũng biết hết cả hay sao.
Cho nên có trách thì phải trách Trình Quyến Thanh.
Hà Nguy đã từng phân tích, chắc chắn anh trai đang báo thù chuyện lúc trước lợi dụng anh ta cho nên mới cố ý dụ hai người vào bẫy.
– Tiềm tàng quá nhiều tình địch, em ghen rồi.
– Bố/Chú ạ.
Hà Nguy cầm khăn tiếp tục rửa bát, không thèm quay đầu lại.
Ồ, còn ghen nữa cơ à, vậy thì cứ từ từ mà ghen, đừng làm ảnh hưởng tới việc anh làm là được.
– Chuyện tình cảm mà, làm sao có thể ngăn cản được.
– Trình Quyến Thanh dừng một lát – Huống hồ hai đứa ở bên nhau cũng không dễ dàng gì, giờ chẳng tách khỏi nhau được đâu, mẹ chấp nhận hiện thực đi thôi.
Ngược lại thì hai người ở trong cơn chấn động rất bình tĩnh, còn châu đầu ghé tai nói gì đó, hoàn toàn không quan tâm tới tiếng quát giận giữ này.
Trình Trạch Sinh cũng gật đầu, anh bận của anh.
Hà Nguy tắm rửa xong trèo lên giường, Trình Trạch Sinh thu dọn cả trong lẫn ngoài rồi mới vào phòng.
Chỉ thấy Hà Nguy quấn chăn kín mít, nhắm mắt như đang ngủ, chờ khi Trình Trạch Sinh ngồi xuống giường rồi mới nghe thấy hắn hỏi:
Còn hắn tiếp tục bận rộn với Hà Nguy.
– Bố, so với mẹ thì khả năng điều tra của bố kém quá.
– Ngón tay anh ta chỉ qua lại giữa hai người Hà Nguy và Trình Trạch Sinh – Đây chính là nguyên nhân mẹ con nhập viện, bố còn chưa phân tích được ra sao?
Tiếng rửa bát trong bếp bắt đầu biến đổi.
Hà Nguy cảm thấy may mắn vì đã lắp đặt cửa sổ lá sách trong bếp, nếu không bây giờ lại trở thành màn phát sóng trực tiếp show ân ái rồi.
Tạp dề của anh xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên người, mặc dù chiếc áo phông trên người nhăn nhúm nhưng vẫn còn nguyên, bên dưới thì khỏi nói.
Có tủ che chắn chỉ Trình Trạch Sinh mới nhìn thấy được.
Một tay anh chống lên bồn rửa bát, một tay che miệng, thỉnh thoảng cổ họng lại phát ra một vài tiếng rên khe khẽ, cũng do không nhịn nổi nữa.
Trình Trạch Sinh đổ thêm dầu vào lửa bên tai anh:
– Không sao, kêu thì cứ kêu đi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, không ai nghe thấy.
Tin thế quái nào được.
Người đến cửa sổ còn không đóng thì có gì đáng tin được đây?
Cuối cùng chân Hà Nguy mềm nhũn, Trình Trạch Sinh phải đỡ hông thì anh mới không trượt xuống.
Trình Trạch Sinh hài lòng, cười tươi như hoa, lát nữa hắn sẽ rửa nốt chỗ bát chưa rửa xong này.
Hà Nguy tắm rửa xong trèo lên giường, Trình Trạch Sinh thu dọn cả trong lẫn ngoài rồi mới vào phòng.
Chỉ thấy Hà Nguy quấn chăn kín mít, nhắm mắt như đang ngủ, chờ khi Trình Trạch Sinh ngồi xuống giường rồi mới nghe thấy hắn hỏi:
Ông Trình cũng là người có kinh nghiệm, nhìn qua khe cửa nhưng không định bước vào trong.
Chỉ thấy người bạn già của mình nằm nghiêng trên giường bệnh dán mắt vào chiếc điện thoại, xem tới say mê.
Ông Trình thở phào một hơi, quay sang hỏi:
– Em định xử lý bên bố mẹ em thế nào?
– Còn thế nào được nữa, cứ chịu vậy thôi.
– Trình Trạch Sinh ôm cả người cả chăn vào lòng – Anh yên tâm, bố mẹ sẽ không giằng co được qua chúng ta đâu.
Chắc chắn cuối cùng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện.
Hà Nguy ngước mắt lên:
– Đơn giản vậy thôi hả?
– Vâng, nếu như muốn nhanh hơn thì tốt nhất có thể chuyển sự chú ý của họ sang chuyện khác.
– Trình Trạch Sinh đưa ra ví dụ – Ví dụ như anh trai của em đấy.
Vấn đề hôn nhân của anh ấy cũng là vấn đề nan giải trong mắt mẹ em.
Nếu như anh ấy kết hôn sinh con, bố mẹ em trông cháu giúp anh trai thì chẳng còn thời gian quản chuyện của chúng ta nữa.
– Anh trai em còn chưa có đối tượng.
– Hà Nguy đâm trúng chỗ ngứa.
– Đúng, tạm thời chưa có, nhưng sẽ có nhanh thôi.
Trình Trạch Sinh cong khóe môi.
Hà Nguy nhướng mày, cứ cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt đẹp hết:
– Em định làm gì hả?
Chỉ nghe hắn khẽ miêu tả lại đáp án, không có gì, chỉ dụ Tạ Văn Hề đi nhắc nhở mẹ hắn giải quyết vấn đề hôn nhân của anh trai hắn mà thôi.
– Trung thu con tới nhà Tiểu Hà à? Nhà người ta đoàn viên con tới góp vui làm gì.
Mấy ngày sau, Trình Quyến Thanh tìm tới Hà Nguy trút bầu tâm sự.
– Mục tiêu di chuyển rồi! Mẹ tôi sắp xếp năm cô gái cho tôi đi xem mắt, cho dù tôi đã giải thích rất nhiều lần rằng mình không thích đàn ông cũng vô dụng!
Hà Nguy nín cười, cố gắng thể hiện rằng mình rất thờ ơ:
– Ồ, đúng, anh cũng ngoài ba mươi rồi, bố mẹ sốt sắng cũng là điều đương nhiên.
– Tiềm tàng quá nhiều tình địch, em ghen rồi.
Trình Quyến Thanh tức giận:
– Nhưng cũng không thể làm chuyện bất đắc dĩ chứ! Sau khi về hưu thì mẹ tôi không ra ngoài nữa, bà ấy tìm đâu ra mấy cô gái này? Đủ ngành nghề khác nhau từ y tá, giáo viên dạy nhạc tới nhân viên ngân hàng, ôi thôi nghe mà đau cả đầu!
Hà Nguy mỉm cười, tốt quá rồi, lựa chọn đa dạng, đối tượng phổ biến, cô thật là có lòng, chắc chắn sẽ tìm được một cô con dâu vừa ý.
Trình Quyến Thanh xua tay, thôi bỏ đi, xem mắt giống như mua rau! Hắn thích tự do yêu đương hơn!
Hà Nguy vốn dĩ còn định lựa lời nói khéo với Tổng Tham mưu Trình rằng quan hệ giữa hai người họ không phải quan hệ chiến hữu bình thường.
Ai ngờ Trình Trạch Sinh nắm tay anh đưa tới trước mặt ông Trình:
Hà Nguy khoanh tay dựa vào tường, không phát biểu ý kiến.
Hắn và Trình Quyến Thanh đã chơi với nhau lâu như thế, rất ít có chuyện anh chỉ nghe chứ không nói.
Nếu Trình Quyến Thanh đã chủ động tới tìm Hà Nguy, vậy thì nhất định có điều nghi vấn, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cười nhạt hóng chuyện kia của anh, hắn càng tin tưởng chính anh đã giở trò quỷ.
– Cháu về rồi, tối nay vừa về đến nhà đã hay tin cô bị ốm, cháu mới theo Trạch Sinh tới đây thăm.
– Con về đâu? Trong nhà chỉ có mỗi anh trai con thôi.
Vì thế Trình Quyến Thanh bước lên trước một bước, ấn vai Hà Nguy, hạ giọng chất vấn:
– Cậu nói đi, có phải cậu đã giở trò sau lưng không? Em trai tôi nghe lời như vậy, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra chiêu hiểm này.
Hà Nguy cười lạnh, biểu đạt trào phúng với tình “anh em” cảm động của anh em nhà họ.
Hà Nguy cảm thấy may mắn vì đã lắp đặt cửa sổ lá sách trong bếp, nếu không bây giờ lại trở thành màn phát sóng trực tiếp show ân ái rồi.
Tạp dề của anh xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên người, mặc dù chiếc áo phông trên người nhăn nhúm nhưng vẫn còn nguyên, bên dưới thì khỏi nói.
Có tủ che chắn chỉ Trình Trạch Sinh mới nhìn thấy được.
Trình Quyến Thanh cạn lời, lòng đau như cắt:
– Nghiệp chướng gì thế này, em trai tôi thực sự bị cậu dạy hư rồi!.