Trí Hoán Hung Đồ

chương 52: 52: hoa hồng champagne

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trình Trạch Sinh nghiêm mặt, cầm chai nước suối từ hiện trường về.

Chính chai nước suối này đã khiến Trình Trạch Sinh cho rằng đây không phải sự cố giao thông bình thường mà là một vụ giết người.

Biểu cảm thản nhiên của Hà Nguy lọt vào tầm mắt của Lâm Hác Dư lại biến thành biểu hiện của hai người giận dỗi nhau.

Là người từng trải, Lâm Hác Dư khuyên bảo:

Chuyện này Lâm Hác Dư đã chôn vùi sâu trong lòng, không nói với bất kỳ ai.

Anh ta vẫn luôn muốn tìm được người kia, song ngày qua ngày anh ta dần quên đi, cho tới trước khi xảy ra án giết người liên hoàn, anh ta đã hoàn toàn quên mất họ tên, dung mạo của người kia.

Ký ức về người ấy chẳng thể nào phục hồi.

Ánh mắt hắn sắc bén, biểu cảm hung ác, Hướng Dương vẫn luôn dè dặt quan sát, Thành Ái Nguyệt đưa mắt ra hiệu gọi cậu bạn nhỏ qua đây, đừng quấy rầy Chi đội phó Trình suy nghĩ.

– Ừm… tặng hoa có tác dụng thật chứ?

– Ông có vẻ giàu kinh nghiệm lắm nhỉ? – Hà Nguy nhướng mày – Quên mất mãi không hỏi ông, tại sao ông… có thể chạm vào cậu bạn cùng phòng vô hình của tôi?

Thực ra Trình Trạch Sinh cau mày suy tư không chỉ đơn giản vì vụ án mà còn vì câu nói của Hà Nguy.

Hắn còn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ của mình đã bị Strike out.

Không giống như những người đẹp nhu mì, Hà Nguy sẽ chẳng phát thẻ người tốt cho hắn mà đâm thẳng một đao một cách lưu loát và trực tiếp.

– Bởi vì người đàn ông kia có vợ!

Đâm thẳng vào tim, máu lạnh vô tình.

Nhờ gương mặt này, thuở còn học sinh, Trình Trạch Sinh đã thu hút không biết thiếu nam thiếu nữ theo đuổi.

Sau khi gia nhập Đội Cảnh sát, lại được không biết bao nhiêu chị em cảnh sát thầm thương trộm nhớ.

Thậm chí khi làm nhiệm vụ giải cứu con tin, người ta không đưa giấy khen bảo vệ trật tự xã hội tới, mà đòi lấy thân báo đáp ân tình.

Nhờ gương mặt này, thuở còn học sinh, Trình Trạch Sinh đã thu hút không biết thiếu nam thiếu nữ theo đuổi.

Sau khi gia nhập Đội Cảnh sát, lại được không biết bao nhiêu chị em cảnh sát thầm thương trộm nhớ.

Thậm chí khi làm nhiệm vụ giải cứu con tin, người ta không đưa giấy khen bảo vệ trật tự xã hội tới, mà đòi lấy thân báo đáp ân tình.

– Trừ phi gã chết rồi.

– Lâm Hác Dư thản nhiên nói.

– Nhưng người đó không muốn làm người yêu em, còn không cho cơ hội tỏ tình mà từ chối thẳng thừng.

Lý do là khoảng cách.

Đổi thành em em có thể chấp nhận được không?

Nhưng Trình Trạch Sinh vẫn tỉnh bơ, trái tim này bao năm chưa từng rung động vì ai, ấy vậy mà khi điều tra án mạng lại đi thích “người chết” trong vụ án.

Đã thế còn bị đối phương từ chối thẳng thừng, chuyện này khiến trái tim người ta lạnh lẽo.

– Không biết nữa.

– Hà Nguy nhún vai.

Lâm Hác Dư lắc đầu, anh ta không rõ, cũng không biết tại sao mình lại đến được đó.

Chỉ nhớ ngày hôm ấy vừa thức giấc,, trong lòng có một niềm tin dữ dội rằng mình phải tìm ra một người.

Rõ ràng đang lúc mờ sáng, anh ta leo núi, vậy mà sắc trời càng ngày càng tối, xung quanh dần dần sầm xuống như màu mực.

Thậm chí còn bắt đầu sấm chớp và đổ mưa.

– Quái lạ thật.

– Giọng trầm thấp của Trình Trạch Sinh vang lên – Tại sao không thể ở bên nhau nhỉ?

– Tôi biết người ấy rất quan trọng, vậy mà tôi lại quên mất người đó là ai.

– Lâm Hác Dư nở nụ cười khổ, khe khẽ lắc đầu – Trước đây tôi đã viết lại những thứ liên quan đến cậu ấy, nhưng mở sổ ra chỉ còn một khoảng trống rỗng, tôi đã chẳng thể tìm thấy cậu ấy nữa rồi.

Mặc dù hắn và Hà Nguy không cùng một thế giới, nhưng chỉ cần tồn tại điểm giao này, thế là đủ rồi? Bao nhiêu đôi tình nhân sau khi tan làm về đến nhà mới có thời gian giành cho nhau, khác gì với tình huống hiện tại của bọn họ.

Thành Ái Nguyệt và Hướng Dương liếc mắt nhìn nhau, hai miệng một lời:

Trình Trạch Sinh cảm thấy chiêu này dùng với Hà Nguy có hơi nguy hiểm.

Với kiểu tính cách lạnh lùng như Hà Nguy, làm xong bữa tối dưới ánh nến lung linh, chắc chỉ nhận được mấy câu lạnh lùng: Dị ứng, không ăn được.

Cũng chẳng thể làm gì được anh, ai biết anh có thật sự dị ứng hay không.

– Bởi vì người đàn ông kia có vợ!

– Vị trí dấu vân tay không đúng, thoạt nhìn thì tư thế tay cầm chai nước rất bình thường.

Nhưng hai người thử xem có thể cầm chai ở vị trí ấy và bơm kim tiêm vào trong không?

Thời gian phối hợp điều tra đã hết, Kiều Nhược Phi và Triệu Dương cũng được thả ra.

Kiều Nhược Phi được biết Triệu Dương luôn lừa dối mình, vừa được thả ra gặp mặt đã lao vào đấm đá như phát điên.

Cảnh sát vội vàng cản cô ta lại, Triệu Dương bị cô ta cào rách mặt, trong lòng cũng hậm hực, vừa định mở miệng ra chửi thì bị Sùng Trăn trừng một cái, anh ta lập tức im miệng.

Trình Trạch Sinh đứng ở phòng khách, mặc dù không thấy người đâu, song vẫn tưởng tượng được Hà Nguy đang dựa vào lan can với tư thế gì.

Trái tim hắn chợt căng thẳng, ngón tay xoắn xuýt món quà mang về.

Trình Trạch Sinh đặt chai nước suối xuống:

– Anh bị sao vậy? Tình yêu che mờ não tới mức không quan tâm phá án nữa à?

– Hẳn là bạn của anh ta, chẳng phải đã điều tra được anh ta có ý đồ léng phéng với người chết sao.

– Thành Ái Nguyệt phỏng đoán.

Anh không biết nhiều về chuyện sắp xếp công việc của Trình Trạch Sinh, vốn dĩ hôm ấy muốn đợi hắn về để bàn chuyện vụ án, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau đó Hà Nguy vào phòng, hai người cũng không nói với nhau thêm câu nào.

– Không phải vụ án.

Tôi hỏi hai người nhé, nếu có một người sống chung nhà, giúp hai người dọn dẹp nhà cửa, còn nấu cơm.

Hôn người đó người đó cũng không phản kháng, phải chăng người ấy có tình cảm với mình?

Chẳng biết Trình Trạch Sinh giận dỗi vì chuyện bị từ chối hay công việc bận rộn đến mức không về nhà thường xuyên được.

Đã mấy ngày rồi bọn họ không gặp mặt nhau.

Hà Nguy cảm thấy cũng không tệ, cho Trình Trạch Sinh cơ hội bình tĩnh suy nghĩ, đừng ôm ảo tưởng không thực tế kia với anh.

Qua điều tra, từ lúc đặt chân đến Thăng Châu, số điện thoại của Triệu Thâm chỉ gọi một cuộc điện thoại duy nhất với anh họ, sau đó luôn ở trạng thái tắt máy.

Kiểm tra nhật ký cuộc gọi lúc trước cũng không thấy liên lạc với Kiều Nhược Phi.

Thời buổi hiện tại có quá nhiều ứng dụng giao lưu, cho dù không dùng điện thoại cũng có thể liên lạc online bằng ứng dụng khác, hơn nữa trước đây cũng đã kiểm tra toàn bộ ứng dụng mạng xã hội trong điện thoại của Kiều Nhược Phi, quả thực không liên lạc gì với Triệu Thâm.

Kể từ khi đến Thăng Châu, gã như thể đã bốc hơi trong nhân gian vậy.

– Mối quan hệ này không dễ đến, phải trân trọng, đừng để sau này mất đi rồi thì hối hận cũng không kịp.

– Vậy tất nhiên là có.

Hôn cũng hôn rồi.

– Thành Ái Nguyệt người ngại ngùng – Chi đội phó Trình, anh hôn ai à?

– Không, không phải ở chung sao? Tại sao còn yêu xa?

Trình Trạch Sinh không để ý đến cô, nói tiếp:

Trình Trạch Sinh chỉ chai nước suối trên bàn.

– Nhưng người đó không muốn làm người yêu em, còn không cho cơ hội tỏ tình mà từ chối thẳng thừng.

Lý do là khoảng cách.

Đổi thành em em có thể chấp nhận được không?

Hoa cũng không ổn, đặt một bộ sách liên quan tới hình sự trên bàn chưa biết chừng còn kiến anh vui hơn.

Hướng Dương ngơ ngác:

Lâm Hác Dư không phủ định, chẳng những thế còn gật đầu tán đồng:

– Không, không phải ở chung sao? Tại sao còn yêu xa?

Trình Trạch Sinh gật đầu, yêu xa chưa đủ để khái quát chuyện này, phải là cách biệt cả thế giới.

Nhưng người kia hoàn toàn không nhớ sự tồn tại của anh ta.

Thành Ái Nguyệt nhón chân, miễn cưỡng khoác được cánh tay lên đầu vai Trình Trạch Sinh:

– Quái lạ thật.

– Giọng trầm thấp của Trình Trạch Sinh vang lên – Tại sao không thể ở bên nhau nhỉ?

– Nghỉ, sắp xếp đồ đạc đi.

– Em nói anh nghe này, chắc chắn anh đã làm gì khiến người ta không vui, cho nên cố ý làm khó anh thôi mà.

Thế này đi, anh mua một bó hồng, đặt một bữa ăn dưới ánh nến, tỏ tình trong bầu không khí lãng mạn ấy, tỉ lệ thành công sẽ tăng vọt.

– … Có tác dụng đấy chứ?

Trình Trạch Sinh nửa tin nửa ngờ;

Lâm Hác Dư dựng thẳng ngón trỏ lên môi, sau đó chỉ chỉ vị trí Trình Trạch Sinh, cười cười nháy mắt.

– … Có tác dụng đấy chứ?

Hướng Dương tò mò lắm, nhưng chẳng dám hóng hớt.

Trình Trạch Sinh tháo găng tay xuống:

– Tối nay bạn cùng phòng của ông không về à? – Lâm Hác Dư quay đầu nhìn huyền quan.

– Nói thừa! Đa số phụ nữ đều có một nội tâm lãng mạn, có trách chỉ trách mấy người đàn ông cộc lốc chẳng biết lãng mạn như anh.

– Thành Ái Nguyệt chỉ vào mặt Trình Trạch Sinh – Dùng mặt không đủ thì dùng trò, huống hồ gương mặt của Chi đội phó đẹp trai thế này, không ai có thể phản kháng.

Hướng Dương lập tức làm thử, phát hiện ra nếu cầm chai nước khoáng theo vị trí của dấu vân tay thì không thể nào đâm kim vào vị trí hiện có.

Cậu ta kinh ngạc hô lên:

Trình Trạch Sinh cảm thấy chiêu này dùng với Hà Nguy có hơi nguy hiểm.

Với kiểu tính cách lạnh lùng như Hà Nguy, làm xong bữa tối dưới ánh nến lung linh, chắc chỉ nhận được mấy câu lạnh lùng: Dị ứng, không ăn được.

Cũng chẳng thể làm gì được anh, ai biết anh có thật sự dị ứng hay không.

– Anh cứ thử xem đi, thử còn hơn không.

– Thành Ái Nguyệt cười trộm – Dù sao người ta cũng từ chối rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.

– Có người hãm hại anh ta, cố ý để lại dấu vân tay của anh ta trên chai nước suối.

Hoa cũng không ổn, đặt một bộ sách liên quan tới hình sự trên bàn chưa biết chừng còn kiến anh vui hơn.

Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Trình Trạch Sinh ho một tiếng:

Hướng Dương tò mò lắm, nhưng chẳng dám hóng hớt.

Trình Trạch Sinh tháo găng tay xuống:

– Ai không quan tâm?

Thành Ái Nguyệt ngơ ngác, túm lấy hắn:

– Nghỉ, sắp xếp đồ đạc đi.

Thành Ái Nguyệt ngơ ngác, túm lấy hắn:

Trình Trạch Sinh gật đầu, yêu xa chưa đủ để khái quát chuyện này, phải là cách biệt cả thế giới.

– Anh bị sao vậy? Tình yêu che mờ não tới mức không quan tâm phá án nữa à?

Ánh mắt hắn sắc bén, biểu cảm hung ác, Hướng Dương vẫn luôn dè dặt quan sát, Thành Ái Nguyệt đưa mắt ra hiệu gọi cậu bạn nhỏ qua đây, đừng quấy rầy Chi đội phó Trình suy nghĩ.

Đâm thẳng vào tim, máu lạnh vô tình.

– Ai không quan tâm?

– Trình Trạch Sinh? Nghệ sĩ dương cầm hả?

Hai người nhìn nhau cười, vẫn nên nhìn vào thực tế chút, bên cạnh có nhiều chứng cứ khoa học đến vậy cơ mà.

– Anh đang định đi về rồi còn gì, – Thành Ái Nguyệt chỉ vật chứng hiện trường bày trên bàn – Chính miệng anh nói phải sàng lọc kỹ càng lại một lần nữa tìm ra sơ hở.

Bây giờ chưa có kết quả gì đã phủi tay không làm nữa, rốt cuộc là con gái nhà ai khiến anh mê mẩn thế này.

Thực ra Trình Trạch Sinh cau mày suy tư không chỉ đơn giản vì vụ án mà còn vì câu nói của Hà Nguy.

Hắn còn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ của mình đã bị Strike out.

Không giống như những người đẹp nhu mì, Hà Nguy sẽ chẳng phát thẻ người tốt cho hắn mà đâm thẳng một đao một cách lưu loát và trực tiếp.

Trình Trạch Sinh chỉ chai nước suối trên bàn.

Dường như có chỉ dẫn từ nơi xa xăm nào đó.

Anh ta bước vào một căn nhà gỗ trú mưa, trùng hợp nghi phạm cũng trốn ở đó.

Sau một hồi vật lộn tranh đấu, anh ta đã khống chế được nghi phạm.

Bấy giờ lại có người xông vào.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, qua ánh mắt kia, anh ta xác nhận đó chính là người mình tìm kiếm.

– Vị trí dấu vân tay không đúng, thoạt nhìn thì tư thế tay cầm chai nước rất bình thường.

Nhưng hai người thử xem có thể cầm chai ở vị trí ấy và bơm kim tiêm vào trong không?

Hướng Dương lập tức làm thử, phát hiện ra nếu cầm chai nước khoáng theo vị trí của dấu vân tay thì không thể nào đâm kim vào vị trí hiện có.

Cậu ta kinh ngạc hô lên:

– Có người hãm hại anh ta, cố ý để lại dấu vân tay của anh ta trên chai nước suối.

– Hẳn là bạn của anh ta, chẳng phải đã điều tra được anh ta có ý đồ léng phéng với người chết sao.

– Thành Ái Nguyệt phỏng đoán.

Trình Trạch Sinh không cho rằng như vậy, ngược lại bảo Hướng Dương đi điều tra vợ của nghi phạm, một người phụ nữ yếu ớt có cảm giác tồn tại cực thấp, luôn bị chồng mình lừa dối chẳng hay biết gì.

– Tôi cảm thấy gã sẽ không chạy xa mà chỉ quanh quẩn cạnh thôn Đãng Thủy.

Đã nhiều ngày trôi qua vậy mà tất cả những tài khoản xã hội và kinh tế của gã đều không hề được động tới, nếu như không ai giúp đỡ, trừ phi…

Hai thế giới tại điểm giao ngày càng xâm nhập sâu vào nhau, bây giờ chỉ cần bọn họ bước vào là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Trình Trạch Sinh ho một tiếng:

– … Ừ, ở ban công, còn có… – Hà Nguy đang định nói Lâm Hác Dư cũng ở đây, nhưng Lâm Hác Dư bóp vào cánh tay anh, anh bèn nuốt lời muốn nói xuống.

– Ừm… tặng hoa có tác dụng thật chứ?

– Anh cứ thử xem đi, thử còn hơn không.

– Thành Ái Nguyệt cười trộm – Dù sao người ta cũng từ chối rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.

– Anh đang định đi về rồi còn gì, – Thành Ái Nguyệt chỉ vật chứng hiện trường bày trên bàn – Chính miệng anh nói phải sàng lọc kỹ càng lại một lần nữa tìm ra sơ hở.

Bây giờ chưa có kết quả gì đã phủi tay không làm nữa, rốt cuộc là con gái nhà ai khiến anh mê mẩn thế này.

– Ông cảm thấy gã sẽ trốn ở đâu? – Lâm Hác Dư đứng ở ban công, trong tay cầm lon bia.

Qua điều tra, từ lúc đặt chân đến Thăng Châu, số điện thoại của Triệu Thâm chỉ gọi một cuộc điện thoại duy nhất với anh họ, sau đó luôn ở trạng thái tắt máy.

Kiểm tra nhật ký cuộc gọi lúc trước cũng không thấy liên lạc với Kiều Nhược Phi.

Thời buổi hiện tại có quá nhiều ứng dụng giao lưu, cho dù không dùng điện thoại cũng có thể liên lạc online bằng ứng dụng khác, hơn nữa trước đây cũng đã kiểm tra toàn bộ ứng dụng mạng xã hội trong điện thoại của Kiều Nhược Phi, quả thực không liên lạc gì với Triệu Thâm.

Kể từ khi đến Thăng Châu, gã như thể đã bốc hơi trong nhân gian vậy.

– Hôm trước tôi đột ngột quá, nhưng tôi không hối hận về chuyện mình đã làm, đó là suy nghĩ thật lòng của tôi.

– Trình Trạch Sinh có chút vội vàng đặt đồ lên bàn trà – Anh cũng đừng quyết định vội vàng như vậy, suy nghĩ thêm được không.

Thời gian phối hợp điều tra đã hết, Kiều Nhược Phi và Triệu Dương cũng được thả ra.

Kiều Nhược Phi được biết Triệu Dương luôn lừa dối mình, vừa được thả ra gặp mặt đã lao vào đấm đá như phát điên.

Cảnh sát vội vàng cản cô ta lại, Triệu Dương bị cô ta cào rách mặt, trong lòng cũng hậm hực, vừa định mở miệng ra chửi thì bị Sùng Trăn trừng một cái, anh ta lập tức im miệng.

– Hà Nguy, anh có nhà không?

Vân Hiểu Hiểu định sắp xếp giúp Kiều Nhược Phi trở về thành phố Tĩnh Hải, kết quả Kiều Nhược Phi kiên quyết lắc đầu không chịu về, cô nói phải tìm cho được Triệu Thâm.

Cô chuyển khỏi chỗ Triệu Dương, thuê một căn nhà nghỉ ở tạm, nghe nói Triệu Thâm mất tích ở thôn Đãng Thủy, cách hai ba ngày cô lại đến một chuyến hỏi thăm cư dân xung quanh, sau đó còn lên núi tìm kiếm.

Trong mắt mọi người, cô chính là một người si tình.

– Em nói anh nghe này, chắc chắn anh đã làm gì khiến người ta không vui, cho nên cố ý làm khó anh thôi mà.

Thế này đi, anh mua một bó hồng, đặt một bữa ăn dưới ánh nến, tỏ tình trong bầu không khí lãng mạn ấy, tỉ lệ thành công sẽ tăng vọt.

Triệu Thâm chạy trốn tới thành phố Thăng Châu đã được ngày, mắt thấy sắp tới cuối tháng nhưng vẫn chưa thấy thông tin gì về nghi phạm cả.

Lệnh truy nã đã được công bố, cảnh sát đăng tải thông báo treo thưởng trên khắp các nền tảng mạng cho những người cung cấp manh mối quan trọng hay hỗ trợ cơ quan công an bắt được Triệu Thâm, phần thưởng lên tới một trăm nghìn tệ.

Hi vọng có thể dựa vào sức mạnh của quần chúng nhân dân để tìm được tên Triệu Thâm đang lẩn trốn.

– Ông cảm thấy gã sẽ trốn ở đâu? – Lâm Hác Dư đứng ở ban công, trong tay cầm lon bia.

– Thế giới khác? Cũng là thế giới song song ư?

Hà Nguy tỳ tay lên lan can, nói:

– Tôi cảm thấy gã sẽ không chạy xa mà chỉ quanh quẩn cạnh thôn Đãng Thủy.

Đã nhiều ngày trôi qua vậy mà tất cả những tài khoản xã hội và kinh tế của gã đều không hề được động tới, nếu như không ai giúp đỡ, trừ phi…

– Trừ phi gã chết rồi.

– Lâm Hác Dư thản nhiên nói.

Hà Nguy im lặng, anh cứ cảm thấy không có chuyện gì hay ho hết.

Hà Nguy cũng đoán như vậy, nhưng trong số những chứng cứ bọn họ hiện nắm trong tay không xuất hiện nhân vật nào muốn lấy mạng Triệu Thâm.

Anh chợt nhớ tới vụ án tiến triển chậm rì rì bên Trình Trạch Sinh.

Căn cứ vào lời khai của Hà Lục, Hà Nguy đã biến mất ngay trước mặt anh ta, sau đó xuất hiện một cái xác không phải của Hà Nguy.

Tình huống trước mắt của Triệu Thâm rất giống vụ Hà Nguy mất tích, có khả năng đã rơi vào kẽ hở không gian nào đó.

– Hay là xuyên qua thời không rồi.

– Hà Nguy nói đùa một câu.

Trình Trạch Sinh nửa tin nửa ngờ;

Lâm Hác Dư không phủ định, chẳng những thế còn gật đầu tán đồng:

Trình Trạch Sinh không cho rằng như vậy, ngược lại bảo Hướng Dương đi điều tra vợ của nghi phạm, một người phụ nữ yếu ớt có cảm giác tồn tại cực thấp, luôn bị chồng mình lừa dối chẳng hay biết gì.

– Cũng có khả năng.

Hai người nhìn nhau cười, vẫn nên nhìn vào thực tế chút, bên cạnh có nhiều chứng cứ khoa học đến vậy cơ mà.

Thành Ái Nguyệt nhón chân, miễn cưỡng khoác được cánh tay lên đầu vai Trình Trạch Sinh:

– Tối nay bạn cùng phòng của ông không về à? – Lâm Hác Dư quay đầu nhìn huyền quan.

Trình Trạch Sinh không để ý đến cô, nói tiếp:

Hướng Dương ngơ ngác:

– Không biết nữa.

– Hà Nguy nhún vai.

Anh không biết nhiều về chuyện sắp xếp công việc của Trình Trạch Sinh, vốn dĩ hôm ấy muốn đợi hắn về để bàn chuyện vụ án, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau đó Hà Nguy vào phòng, hai người cũng không nói với nhau thêm câu nào.

Chẳng biết Trình Trạch Sinh giận dỗi vì chuyện bị từ chối hay công việc bận rộn đến mức không về nhà thường xuyên được.

Đã mấy ngày rồi bọn họ không gặp mặt nhau.

Hà Nguy cảm thấy cũng không tệ, cho Trình Trạch Sinh cơ hội bình tĩnh suy nghĩ, đừng ôm ảo tưởng không thực tế kia với anh.

Biểu cảm thản nhiên của Hà Nguy lọt vào tầm mắt của Lâm Hác Dư lại biến thành biểu hiện của hai người giận dỗi nhau.

Là người từng trải, Lâm Hác Dư khuyên bảo:

Chương

– Mối quan hệ này không dễ đến, phải trân trọng, đừng để sau này mất đi rồi thì hối hận cũng không kịp.

– Ông có vẻ giàu kinh nghiệm lắm nhỉ? – Hà Nguy nhướng mày – Quên mất mãi không hỏi ông, tại sao ông… có thể chạm vào cậu bạn cùng phòng vô hình của tôi?

Trình Trạch Sinh nghiêm mặt, cầm chai nước suối từ hiện trường về.

Chính chai nước suối này đã khiến Trình Trạch Sinh cho rằng đây không phải sự cố giao thông bình thường mà là một vụ giết người.

Trong nháy mắt, trên bàn trà sạch sẽ xuất hiện thêm một món đồ.

Thử nghiệm ở dinh thự cho thấy Sùng Trăn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Trình Trạch Sinh, bởi vậy Hà Nguy mới phán đoán ngoại trừ anh ra thì người khác sẽ chẳng thể nhận ra điểm bất thường trong thế giới song song.

Nhưng Lâm Hác Dư không chỉ cảm nhận được mà còn chạm được, chuyện này đã phá vỡ nhận thức của Hà Nguy.

– Chắc do tôi cũng đã từng có trải nghiệm tương tự.

Nói cho ông nghe một chuyện kinh dị, đừng sợ nhé.

– Lâm Hác Dư cười cười – Tôi đã từng đến một thế giới khác.

– Thế giới khác? Cũng là thế giới song song ư?

Lâm Hác Dư lắc đầu, anh ta không rõ, cũng không biết tại sao mình lại đến được đó.

Chỉ nhớ ngày hôm ấy vừa thức giấc,, trong lòng có một niềm tin dữ dội rằng mình phải tìm ra một người.

Rõ ràng đang lúc mờ sáng, anh ta leo núi, vậy mà sắc trời càng ngày càng tối, xung quanh dần dần sầm xuống như màu mực.

Thậm chí còn bắt đầu sấm chớp và đổ mưa.

Dường như có chỉ dẫn từ nơi xa xăm nào đó.

Anh ta bước vào một căn nhà gỗ trú mưa, trùng hợp nghi phạm cũng trốn ở đó.

Sau một hồi vật lộn tranh đấu, anh ta đã khống chế được nghi phạm.

Bấy giờ lại có người xông vào.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, qua ánh mắt kia, anh ta xác nhận đó chính là người mình tìm kiếm.

Hết chương

Nhưng người kia hoàn toàn không nhớ sự tồn tại của anh ta.

Đội Hình sự xa lạ, đồng phục xa lạ, Lâm Hác Dư bị mang về phối hợp điều tra.

Rõ ràng anh ta đang đi theo người kia, chỉ chớp mắt một cái, trời sáng trong, nhóm du khách dạo chơi vùng ngoại ô xuất hiện, tiếng cười nói râm ran lướt qua, ánh dương rạng rỡ từ đỉnh đầu chiếu xuống, ánh mắt của những người xung quanh nhìn Lâm Hác Dư rất kỳ lạ.

Dường như không hiểu tại sao trời đang nắng lại xuất hiện một người ướt rượt từ đầu đến chân.

Chuyện này Lâm Hác Dư đã chôn vùi sâu trong lòng, không nói với bất kỳ ai.

Anh ta vẫn luôn muốn tìm được người kia, song ngày qua ngày anh ta dần quên đi, cho tới trước khi xảy ra án giết người liên hoàn, anh ta đã hoàn toàn quên mất họ tên, dung mạo của người kia.

Ký ức về người ấy chẳng thể nào phục hồi.

– Tôi biết người ấy rất quan trọng, vậy mà tôi lại quên mất người đó là ai.

– Lâm Hác Dư nở nụ cười khổ, khe khẽ lắc đầu – Trước đây tôi đã viết lại những thứ liên quan đến cậu ấy, nhưng mở sổ ra chỉ còn một khoảng trống rỗng, tôi đã chẳng thể tìm thấy cậu ấy nữa rồi.

Thử nghiệm ở dinh thự cho thấy Sùng Trăn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Trình Trạch Sinh, bởi vậy Hà Nguy mới phán đoán ngoại trừ anh ra thì người khác sẽ chẳng thể nhận ra điểm bất thường trong thế giới song song.

Nhưng Lâm Hác Dư không chỉ cảm nhận được mà còn chạm được, chuyện này đã phá vỡ nhận thức của Hà Nguy.

– Sau khi gặp người đó ông dần dần mất đi ký ức? Vậy chuyện ông gặp phải còn ly kỳ hơn tôi nhiều.

– Hà Nguy vỗ vai anh ta – Hay do ông có thể chất đặc thù nhỉ, còn sang được cả thế giới khác nữa.

Chẳng trách lại chạm được vào Trình Trạch Sinh.

Nhưng Trình Trạch Sinh vẫn tỉnh bơ, trái tim này bao năm chưa từng rung động vì ai, ấy vậy mà khi điều tra án mạng lại đi thích “người chết” trong vụ án.

Đã thế còn bị đối phương từ chối thẳng thừng, chuyện này khiến trái tim người ta lạnh lẽo.

– Trình Trạch Sinh? Nghệ sĩ dương cầm hả?

– Ừ, cơ mà người ông chạm vào không phải nghệ sĩ dương cầm mà là người cùng ngành với chúng ta.

Một bông hoa hồng Champagne đóng gói tinh xảo, nhẹ nhàng buông xuống.

Bọn họ đang nói chuyện về Trình Trạch Sinh, cửa chống trộm mở ra.

Hà Nguy và Lâm Hác Dư quay đầu, nghe thấy âm thanh loạt soạt, còn có cả tiếng ngâm nga ca khúc.

Hai thế giới tại điểm giao ngày càng xâm nhập sâu vào nhau, bây giờ chỉ cần bọn họ bước vào là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

– Hà Nguy, anh có nhà không?

– … Ừ, ở ban công, còn có… – Hà Nguy đang định nói Lâm Hác Dư cũng ở đây, nhưng Lâm Hác Dư bóp vào cánh tay anh, anh bèn nuốt lời muốn nói xuống.

Lâm Hác Dư dựng thẳng ngón trỏ lên môi, sau đó chỉ chỉ vị trí Trình Trạch Sinh, cười cười nháy mắt.

Hà Nguy im lặng, anh cứ cảm thấy không có chuyện gì hay ho hết.

Trình Trạch Sinh đứng ở phòng khách, mặc dù không thấy người đâu, song vẫn tưởng tượng được Hà Nguy đang dựa vào lan can với tư thế gì.

Trái tim hắn chợt căng thẳng, ngón tay xoắn xuýt món quà mang về.

– Hôm trước tôi đột ngột quá, nhưng tôi không hối hận về chuyện mình đã làm, đó là suy nghĩ thật lòng của tôi.

– Trình Trạch Sinh có chút vội vàng đặt đồ lên bàn trà – Anh cũng đừng quyết định vội vàng như vậy, suy nghĩ thêm được không.

Hết chương

Trong nháy mắt, trên bàn trà sạch sẽ xuất hiện thêm một món đồ.

Một bông hoa hồng Champagne đóng gói tinh xảo, nhẹ nhàng buông xuống.

– Quái lạ thật.

– Giọng trầm thấp của Trình Trạch Sinh vang lên – Tại sao không thể ở bên nhau nhỉ?– Anh cứ thử xem đi, thử còn hơn không.

– Thành Ái Nguyệt cười trộm – Dù sao người ta cũng từ chối rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.Hết chương

Mình tìm tên tiếng Trung (香槟玫瑰) thì nó là cái bông thế này, còn tìm theo cái tên tiếng Việt của mình kia thì nó ra cái bông khác.

Mình không hiểu về hoa nên cũng không rõ bông này còn tên gọi nào khác không.

Chương

Mặc dù hắn và Hà Nguy không cùng một thế giới, nhưng chỉ cần tồn tại điểm giao này, thế là đủ rồi? Bao nhiêu đôi tình nhân sau khi tan làm về đến nhà mới có thời gian giành cho nhau, khác gì với tình huống hiện tại của bọn họ.

Mình tìm tên tiếng Trung (香槟玫瑰) thì nó là cái bông thế này, còn tìm theo cái tên tiếng Việt của mình kia thì nó ra cái bông khác.

Mình không hiểu về hoa nên cũng không rõ bông này còn tên gọi nào khác không..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio