Bông hoa hồng Champagne kia lẳng lặng nằm im trên bàn trà, giấy bọc trong suốt bao lấy cành cây xanh biếc, xung quanh bông hoa điểm tô vài nụ mãn thiên tinh, một mình nở rộ khoe sắc.
Hà Nguy khẽ cau mày, không phải lần đầu anh được tỏ tình, nhưng là lần đầu được tỏ tình trước mặt bạn bè.
Anh nhìn Lâm Hác Dư, rõ ràng người bạn học này không trầm tính trung hậu như vẻ bề ngoài.
Bấy giờ anh ta đang cố gắng kiềm chế không nhếch khóe môi, bằng không sẽ bật cười thành tiếng mất.
Trình Trạch Sinh làm tới mức này thì da mặt đã dày lắm rồi, chuyện tình yêu thực sự không thể nói ra miệng.
Hắn đã nói nhiều như thế, tin chắc rằng Hà Nguy sẽ hiểu được hắn muốn biểu đạt điều gì.
Anh đẹp trai vô tội rõ ràng không biết hiện trường vụ tỏ tình này còn có một chiếc bóng đèn khổng lồ, Lâm Hác Dư cũng không muốn làm người ác, bèn ra hiệu cho Hà Nguy: Đồng ý đi.
Hà Nguy chẳng thèm để ý đến anh ta, đều tại anh ta bày trò, bằng không nếu Trình Trạch Sinh biết có người ngoài ở đây sẽ không xúc động tỏ tình.
– Tôi dị ứng với phấn hoa.
– Hà Nguy nói.
Trình Trạch Sinh im lặng, có tính thế nào cũng không tính điều này.
– Không sao, coi như nó không tồn tại.
– Trình Trạch Sinh cầm bông hoa hồng Champagne lên, thuận tay quăng vào thùng rác – Sau này tôi sẽ không mua hoa nữa.
– Ừ, cậu không lấy quần áo đi tắm à?
Lúc này Hà Nguy chỉ muốn nghĩ cách dụ Trình Trạch Sinh đi càng nhanh càng tốt thì tiễn Lâm Hác Dư về mới không bị phát hiện.
Bằng không rõ ràng là bộ phim điện ảnh của hai người vậy mà bỗng dưng lại xuất hiện tên của người thứ ba.
Chắc chắn hiện trường sẽ vô cùng xấu hổ.
– Không vội, anh… – Trình Trạch Sinh khẽ nói – Nghĩ thế nào?
– Những điều tôi muốn nói hôm ấy đã nói cả rồi.
– Hà Nguy day trán – Cậu đi tắm trước, rảnh thì nói chuyện vụ án.
… Trình Trạch Sinh thở dài, được, đi thì đi.
Nghe tiếng cửa trên tầng đóng lại, Hà Nguy vội vàng kéo tay Lâm Hác Dư ra huyền quan:
– Xem trò cười đủ rồi, đi được chưa?
Nghe thấy câu này, Lâm Hác Dư ngưng cười, nghiêm túc nói:
– Không phải trò cười, tôi khuyên ông nên suy nghĩ một chút, sau này đừng hối hận.
Anh ta đi rồi, Hà Nguy về phòng khác, vô tình liếc nhìn thấy bông hồng Champagne trong thùng rác.
Chuyện dị ứng phấn hoa chỉ là cái cớ, mặc dù anh có thể chất dị ứng phấn hoa, nhưng trùng hợp không dị ứng với loại này.
Hà Nguy do dự một lát, chậm rãi cúi người, nhặt bông hoa tình yêu bị vứt bỏ trong thùng rác lên.
Hồng Champagne là quốc hoa của Bulgaria, nói một cách nghiêm khắc thì nó cũng không thuộc dòng hoa hồng, mà thuộc dòng nguyệt lý.
Một trong số những ý nghĩa của nó là “chỉ chung tình với anh”, đừng hỏi tại sao Hà Nguy lại biết điều này.
Trong một vụ án anh từng xử lý, nghi phạm giết bạn gái của mình, cuối cùng đặt vào trong miệng cô gái một bông hồng Champagne.
Cầu thang truyền tới tiếng động, Trình Trạch Sinh bước xuống rồi.
Hắn vừa nghe thấy tiếng từ cửa chống trộm bèn hỏi:
– Có người tới đây hả?
– Không, – Hà Nguy bịa một lý do – Tôi ra ngoài vứt rác.
Trình Trạch Sinh nhìn thùng rác, bông hoa bên trong đã biến mất.
Hắn chẳng hề hay biết ngay lúc này đây, Hà Nguy đang đứng trước mặt mình, cầm bông hồng Champagne trong tay.
Bấy giờ trong lòng hắn chỉ cảm thấy nước cờ này sai quá sai.
Biết trước đã chẳng nghe lời Thành Ái Nguyệt tặng hoa hoét gì, không chỉ tỏ tình thất bại, còn làm chuyện thêm lúng túng.
Hà Nguy xoay bông hồng trong tay:
– Trình Trạch Sinh, cậu nghiêm túc đấy à?
Trình Trạch Sinh chẳng hề do dự lấy một giây:
– Ừ, nghiêm túc.
Hà Nguy cụp mi, hàng mi dài rủ bóng xuống sống mũi, mùi thơm thanh nhã thoang thoảng vào xoang mũi.
Bỗng dưng anh hiểu ra tại sao rất nhiều cô gái lại thích loại thực vật nở rộ thế này.
Anh bước lên tầng một mình, thuận tay cắm bông hồng Champagne vào ống đựng bút.
Trong phòng có thêm chút thực vật xanh, thoạt nhìn không còn đơn điệu như trước.
Trình Trạch Sinh đứng trước cầu thang nhìn lên trên, thầm nghĩ, chuyện này không có kết quả rồi ư?
Hạ Lương lại đến Cục thêm một chuyến, cuối cùng đã không phải treo tay nữa rồi, chỉ quấn một lớp băng vải, thoạt nhìn cánh tay phải như phong ấn sức mạnh thần kỳ nào đó.
Lần này cậu ta mang điểm tâm Macaron tới, nghe nói là đầu bếp làm bánh trong nhà Chi đội trưởng Hà làm.
Mọi người nhao nhao xúm xít, lấy sạch những chiếc bánh ngọt nhỏ đủ màu sắc.
– Hiểu Hiểu đâu rồi ạ?
Hạ Lương nhìn xung quanh, hai lần tới Cục đều không gặp người trong lòng, cậu ta có phần sốt sắng.
Cậu ta vẫn còn cầm trong tay một chiếc túi nhỏ, bên trong là bánh Crepe ngàn lớp cậu ta mua riêng cho Vân Hiểu Hiểu.
Kha Ba câu cổ cậu ta nhìn một cái, cất giọng đùa cợt:
– Tiểu Hạ, cậu nhìn cậu mà xem, thiên vị quá rõ ràng rồi đấy?
– Chuyện này còn phải nói hả, Tiểu Hạ có theo đuổi ông đâu? Dựa vào đâu mà ông đòi được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
– Đồng nghiệp đẩy Kha Ba.
Hạ Lương ngắt lời trêu chọc của bọn họ:
– Mấy anh nói nhanh đi, Hiểu Hiểu đi đâu rồi?
– Hiểu Hiểu à, đi tìm bạn gái của nghi phạm rồi.
Con gái dễ bồi đắp tình cảm.
Hiểu Hiểu giúp cô ta mua đồ dùng sinh hoạt, còn thường xuyên khuyên bảo cô ta nữa.
– Kiều Nhược Phi ư? Cô ta vẫn chưa về Hải Tĩnh ạ?
– Chưa, si tình lắm, chưa tìm được bạn trai thì chưa từ bỏ.
Hiểu Hiểu muốn khuyên cô ta về, tốn bao công sức nhưng vẫn chưa thành công.
Hạ Lương nghe mà chẳng hiểu gì, cũng không biết tại sao Vân Hiểu Hiểu lại chơi với bạn gái của nghi phạm.
Nghe đồng nghiệp nói kỹ mới biết, khi ấy Vân Hiểu Hiểu thẩm vấn Kiều Nhược Phi, thả người đi rồi song cô ta không chịu đi, vẫn ngày ngày xuất hiện ở thôn Đãng Thủy.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà cô gái trắng trẻo xinh đẹp trở nên suy nhược tinh thần, Vân Hiểu Hiểu thấy cô ta đáng thương nên đề nghị liên lạc với người nhà ở Hải Tĩnh, đón cô ta về.
Nhưng người nhà Kiều Nhược Phi khuyên bảo mấy bận cô đều không chịu về.
Sau khi Triệu Thâm xảy ra chuyện, bố mẹ đã khuyên cô ta vạch rõ giới hạn với gã, ai biết Kiều Nhược Phi lại một mình chạy tới thành phố Thăng Châu.
Câu chuyện “bạn gái si tình” đã được báo chí đăng tin.
Bố mẹ cô cảm thấy vô cùng mất mặt, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Kiều Nhược Phi chứ đừng nói tới chuyện đón cô về.
Kiều Nhược Phi là người trưởng thành có ý thức tự chủ, dưới điều kiện không gây nguy hại đến trật tự an toàn xã hội, không ai có quyền cưỡng chế hành động của cô.
Mỗi lần Vân Hiểu Hiểu rời khỏi Cục mà nhìn thấy Kiều Nhược Phi đứng trước cổng với dáng vẻ ngây dại, biểu cảm tuyệt vọng, trái tim cô lại chùng xuống.
Sứ mệnh của người cảnh sát nhân dân trào dâng trong cô, đưa người ta về rồi còn kiên nhẫn khuyên bảo.
Sau đó thỉnh thoảng Kiều Nhược Phi sẽ đến tìm Vân Hiểu Hiểu, cứ qua lại như thế dần dần thân lúc nào không hay.
– Ồ… vậy à? – Hạ Lương gật đầu, có lẽ hôm nay không gặp được Vân Hiểu Hiểu rồi, cậu ta nhờ đồng nghiệp nhớ đưa bánh cho cô.
Hà Nguy về Cục, trại tạm giam gọi điện thoại tới, Trình Quyến Thanh yêu cầu muốn gặp Chi đội trưởng Hà, nói rằng có manh mối quan trọng muốn cung cấp.
– Trình Quyến Thanh này là ai? – Lâm Hác Dư hỏi.
– Anh trai của Trình Trạch Sinh, anh ta hơi đặc biệt, phải giải thích với ông thế nào đây, coi như “mượn xác hoàn hồn vậy”.
Lâm Hác Dư nhỏ giọng nhắc nhở:
– Phải chú trọng khoa học.
Hà Nguy xua tay, nhìn tình huống thế này còn nói khoa học gì nữa.
Trong phòng thẩm vấn, Hà Nguy và Lâm Hác Dư đồng thời tham gia.
Trạng thái tinh thần của Trình Quyến Thanh không ổn định, còn xin Hà Nguy một điếu thuốc.
Hà Nguy không còng tay anh ta, để mặc anh ta thoải mái kẹp điếu thuốc.
Trình Quyến Thanh chỉ Lâm Hác Dư:
– Cảnh sát Lâm hả?
– Anh còn biết cả anh ấy nữa hả? – Hà Nguy cười nói – Xem ra anh thực sự biết không ít.
Anh muốn cung cấp manh mối gì đây, hay anh đã nhớ ra hung thủ giết em trai mình rồi?
Trình Quyến Thanh lắc đầu, nhả ra một luồng khói:
– Tôi biết hiện nay đây không phải vụ quan trọng nhất mọi người đang xử lý, vẫn chưa tìm được tung tích của nghi phạm đúng chứ?
Lâm Hác Dư híp đôi mắt phượng dài, đánh giá Trình Quyến Thanh trước mắt.
Hà Nguy cũng không có gì ngạc nhiên, anh xoay cây bút trong tay:
– Anh đang định cung cấp manh mối liên quan đến gã à? Nói đi xem nào?
– Hồ.
Hà Nguy sững người, lập tức nhớ tới hồ nước phía sau thôn Đãng Thủy.
Anh đứng phắt dậy:
– …Anh đang nói thật đấy à?
– Có phải thật hay không, cảnh sát Hà đi điều tra một chút là rõ thôi? – Trình Quyến Thanh đưa nắm tay phải lên trán, cất giọng hờ hững – Chắc hẳn trước đây hai người cũng có phỏng đoán này đúng không? Kiểm chứng thử xem.
Lâm Hác Dư cũng đứng dậy, nghiêm giọng hỏi:
– Tại sao anh lại biết?
– Tình cờ thôi, cũng không biết bắt đầu từ khi nào tôi trở thành người nhắc nhở cho mấy người.
– Trình Quyến Thanh nhìn đồng hồ – Uầy, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, tôi phải về thôi.
Hai đồng chí cảnh sát nhớ nắm bắt thời gian phá án nhé.
Hà Nguy và Lâm Hác Dư nghẹn họng nhìn theo bóng Trình Quyến Thanh ra khỏi phòng thẩm vấn và nói với cảnh sát áp giải:
– Anh em, nói xong rồi, chúng ta về thôi.
Cảnh sát kia cũng khó hiểu, cho tới khi Hà Nguy bước tới ra hiệu cho anh ta dẫn người về, hai người mới từ từ đi xa.
Lâm Hác Dư nhìn theo bóng lưng Trình Quyến Thanh:
– Lời anh ta nói có đáng tin không?
– Ít ra anh ta cũng sẽ không chán tới mức lãng phí cảnh lực.
– Hà Nguy khoát tay lên đầu vai Lâm Hác Dư – Sắp xếp cho người trục vớt, có lẽ Triệu Thâm ở trong hồ thật đấy.
Hồ nước bên cạnh thôn Đãng Thủy có tên hồ Đãng Thủy, dài chừng mét, rộng mét, hình oval.
Vốn dĩ ruộng nương và nhà cửa phân bố hai bên bờ hồ, nông dân địa phương đều dẫn nước hồ về tưới tiêu, cho nên thôn mới lấy tên theo tên hồ.
Sau này có dự án chính phủ phá dỡ và di dời, thôn Đãng Thủy chuyển đi sạch sẽ.
Theo quy hoạch, hồ Đãng Thủy sẽ được cải tạo thành công viên cho dân cư xung quanh nghỉ ngơi giải trí.
Chẳng qua hiện tại vẫn chưa khởi công, xung quanh hoang vắng, chỉ có đồng cỏ lau lay động đón gió, cảnh tượng xơ xác tiêu điều.
Bấy giờ, hai ba chiếc xe cảnh sát đỗ bên con đường nhỏ ven hồ.
Thôn dân bên cạnh cũng tới xem, Kiều Nhược Phi nhận được thông tin cũng vội vã tới hiện trường, nắm chặt tay Vân Hiểu Hiểu tỏ vẻ bất an.
– Hiểu Hiểu, Triệu Thâm, Triệu Thâm sẽ không ở đây thật chứ?
Giọng Kiều Nhược Phi khẽ run rẩy, Vân Hiểu Hiểu vỗ vai an ủi cô:
– Đừng căng thẳng, chưa chắc bây giờ đã có kết quả.
Nhân viên trục vớt chia làm bốn khu vực tìm kiếm.
Một tiếng trôi qua vẫn không tìm được gì.
Tinh thần Kiều Nhược Phi thoáng thả lỏng.
Vân Hiểu Hiểu bảo cô qua bên kia ngồi một lát, nắng đang gắt, Kiều Nhược Phi yếu ớt như vậy đừng để trúng nắng.
Kiều Nhược Phi gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hồ nước, sợ bỏ qua một giây một phút nào.
– Với nhiệt độ ngoài trời và nhiệt độ của nước hiện nay, tính theo thời gian Triệu Thâm mất tích thì gã đã phải nổi lên từ lâu rồi.
– Lâm Hác Dư đưa nước lạnh cho Hà Nguy – Nếu gã ở trong hồ, chắc chắn bị trói với vật nặng nào đó hoặc mắc kẹt ở đâu không nổi lên được.
Hà Nguy quan sát hồ Đãng Thủy, có thực vật thủy sinh phân bố cạnh hồ, phía Đông là hoa sen, phía Tây là một khóm cỏ lau rộng bát ngát.
Nhìn từ con đường bọn họ lái xe đến đây mặt hồ nước lóng lánh, sóng gợn lăn tăn hoàn toàn bị che khuất bởi cỏ lau rậm rạp.
Một con thuyền trục vớt rẽ vào vùng cỏ lau, chừng mười lăm phút sau có người chợt hô lên:
– Chi đội trưởng Hà! Bên này có phát hiện!
Hà Nguy và Lâm Hác Dư cùng tới đó.
Hai nhân viên trục vớt nhảy vào nước, vạch đám cỏ lau cao quá đầu người, một lát sau quay đầu lại hô:
– Tìm được rồi! Ở đây có một thi thể!
Thôn dân chen nhau tới hóng hớt, nếu không phải bị cảnh sát ngăn cản có lẽ bọn họ còn muốn bước lên trên.
Cánh tay Vân Hiểu Hiểu đau nhói.
Cô cúi đầu nhìn mới phát hiện Kiều Nhược Phi đang túm chặt cánh tay mình, căng thẳng tới mức đốt ngón tay trắng bệch, hai tay run rẩy, cơn đau đớn vừa rồi đến từ móng tay khẽ bấu vào da thịt cô.
Theo động tác trục vớt thi thể của cảnh sát, nhịp thở của Kiểu Nhược Phỉ càng trở nên nặng nề, đôi mắt mở to tựa chiếc chuông đồng.
Cô không dám bỏ lỡ giây nào.
Mấy phút sau, một thi thể được mang lên bờ cùng với một chiếc túi hành lý.
Đồng tử Kiều Nhược Phi co lại, cô lảo đảo bước về sau mấy bước.
Vân Hiểu Hiểu vươn tay đỡ cô:
– Cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.
– Là anh ấy, đúng là anh ấy, tôi nhớ tất cả quần áo của anh ấy…
Tinh thần Kiều Nhược Phi suy sụp, cúi đầu che mặt khóc.
Hà Nguy nhìn thi thể đã bị phân hủy mức độ cao, ra lệnh:
– Gọi điện thoại cho chị Lam, làm việc thôi..