Sáng sớm, núi Phục Long vẫn âm u, thần bí, vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao, sắc bạc rải rác khắp vùng rừng núi tĩnh mịch.
Lúc này đã gần nửa đêm, vạn vật chìm vào giấc ngủ sâu, trong rừng núi thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng kêu của dã thú, hai bóng người xuyên qua màn đêm, ngược theo dòng trăng sáng.
Trước mắt tối sầm, Hà nguy còn chưa kịp nhìn, mí mắt đã khép lại.
Hà Nguy và Trình Trạch Sinh không đi theo con đường đã được khai phá mà đi men theo con đường nhỏ đầy rẫy những cây bụi thấp sau núi.
Hà Nguy đi phía trước, mở đèn pin, gạt lùm cỏ cao bằng nửa người ra:
– Anh ta nổ súng ra bên ngoài!
– Sắp ba giờ rồi, chúng ta có vào hay không? Tại sao nghệ sĩ dương cầm còn chưa tới?
Anh gật đầu với Trình Trạch Sinh, bản thân cũng nhẹ nhàng mở ra cánh cửa còn lại.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Trình Trạch Sinh cũng không nhìn thấy người.
Hắn đưa tay ra hiệu đơn giản rằng mình vào trong xem thử.
Hà Nguy nhíu mày, lắc đầu, duỗi hai ngón tay làm động tác đi.
– Nơi này bây giờ còn chưa có đường, đợi nao nhiều người đi sẽ thành đường.
Tại sao anh lại không phát hiện ra điểm này? Nếu như anh biết sẽ dẫn tới kết quả như vậy, anh sẽ không lựa chọn dẫn Trình Trạch Sinh đến đây.
– Nhiều người đi? – Chân phải Trình Trạch Sinh vấp phải thứ gì đó, hắn cúi người nhặt cành cây ra – Con đường này mà cũng có người giành đi á?
Trước mặt Hà Nguy lóe lên màu đỏ máu, máu tươi thấm ướt lồng ngực anh, máu nóng hôi hổi, máu bắn tung tóe giống như lưỡi dao sắc bén đỏ rực liếm qua gò má.
– Đương nhiên là có rồi, fan của nghệ sĩ dương cầm kia tới viếng thăm thần tượng nên đã giẫm thành đường luôn.
Anh cởi áo khoác ngoài ra ấn lên ngực hắn, nơi đó xuất hiện một lỗ máu cháy xém, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Lúc này Hà Nguy hoàn toàn mất bình tĩnh, cũng không quan tâm đến chuyện người áo đen ở trước mặt, vội vàng lục điện thoại ra gọi:
Trình Trạch Sinh đứng dậy, Hà Nguy túm vạt áo sơ mi của hắn ra hiệu cho hắn quan sát thêm.
Trình Trạch Sinh đứng ở cao, nhìn được xa, mắt thấy người đàn ông đi vào rồi thoáng chốc mất dấu.
Trình Trạch Sinh cũng không biết phải nói gì, chỉ chắp tay:
– Trình Quyến Thanh? Là anh à?
Hà Nguy dùng khẩu hình hỏi: Giống anh trai cậu không?
– Đỉnh, bái phục.
Người đàn ông áo đen không trả lời, chỉ nhìn Trình Trạch Sinh.
Khẩu súng kiểu trong tay anh ta tiếp tục hướng về phía Hà Nguy, hơn nữa đã ở trạng thái mở chốt an toàn.
Hà Nguy rất bình tĩnh, bước từng bước tới gần:
Con đường kia như thể đi tới tương lai, trong khoảnh khắc ấy, Hà Nguy cứ ngỡ rằng chỉ cần hắn ở bên cạnh, khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng vuốt tay khép mắt Trình Trạch Sinh lại, khi buông tay ra, hắn đã nhắm mắt, tựa như một người đẹp say ngủ.
Chui ra khỏi lùm cây rậm rạp, trên người cả hai treo đầy ké đầu ngựa và gai hoa xuyến chi.
Bọn họ đặt đèn pin một bên, nhặt sạch cho nhau.
Hà Nguy nhìn thời gian, còn chưa tới giờ, trong dinh thự trống không không một bóng người, nghệ sĩ dương cầm kia vẫn chưa tới.
– Không phải không tìm được, mà vì không tìm được dấu chân nào có tác dụng.
– Hà Nguy chỉ vào phía sau dinh thự – Khi ấy chúng tôi tìm kiếm phía sau dinh thự, dấu chân trên con đường này quá nhiều quá phức tạp, chẳng biết ai thông báo cho phóng viên mà sau khi cảnh sát phong tỏa hiện trường, từng nhóm phóng viên đã lên núi theo con đường này.
Mắt Trình Trạch Sinh khép hờ, gương mặt và môi đều trắng bệch, gò má dính vài vết máu nhưng không ảnh hưởng tới vẻ ngoài điển trai của hắn.
Hà Nguy cúi người, dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt hắn, bao gồm cả vết máu gần tóc mai.
Bọn họ giẫm trên tảng đá, trốn dưới gốc cây ngoài dinh thự, Trình Trạch Sinh hỏi;
“Đoàng!”
Bây giờ vị trí đứng của ba người rất kì diệu, một hình tam giác, khoảng cách giữa mỗi người đều trong vòng hai mét.
Hà Nguy đứng sau Trình Trạch Sinh, nhưng không phải sau theo chiều thẳng đứng nên họng súng vẫn chĩa thẳng vào anh mà không gặp bất cứ vật cản nào.
– Lúc tìm kiếm trên núi không thấy giấu chân hả?
Trình Trạch Sinh nằm ngay ngắn dưới nền đất, máu loang lổ dưới thân.
Hà Nguy quỳ bên cạnh hắn, cúi đầu, đặt chiếc hôn nhẹ lên đôi môi trắng nhợt lạnh lẽo.
– Không phải không tìm được, mà vì không tìm được dấu chân nào có tác dụng.
– Hà Nguy chỉ vào phía sau dinh thự – Khi ấy chúng tôi tìm kiếm phía sau dinh thự, dấu chân trên con đường này quá nhiều quá phức tạp, chẳng biết ai thông báo cho phóng viên mà sau khi cảnh sát phong tỏa hiện trường, từng nhóm phóng viên đã lên núi theo con đường này.
Không ổn rồi, hình như dấu chân này là…
Trình Trạch Sinh nhấc tay xem đồng hồ:
Hai người nhanh chóng bước vào sân, cũng không vội vã xông vào ngay mà mỗi người nép sát vào một bên cửa.
Làm cảnh sát, bọn họ đều biết đối diện với một tên côn đồ cầm súng sẽ nguy hiểm đến mức nào.
Hà Nguy đưa mắt ra hiệu cho Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh gật đầu, nhìn xung quanh xem có vũ khí nào thuận tay hay không, cuối cùng tìm được một ống thép đã han gỉ.
– Tại sao bọn họ còn chưa tới nhỉ? Vụ án sẽ xảy ra vào lúc ba giờ mà.
Nhân lúc thi thể còn chưa cứng hết, Hà Nguy đặt Trình Trạch Sinh nằm thẳng, tay chân ngay ngắn.
Anh đứng dậy, quả thực vết máu xuất hiện một mảng trắng.
Anh mỉm cười, vừa châm chọc vừa thê lương.
– Có lẽ là vậy.
– Dùng súng giết người rất nhanh, hơn nữa hung thủ còn bắn rất chuẩn, một phát chí mạng.
Mệt quá.
– Không chắc nữa.
Trình Trạch Sinh ôm lấy anh từ phía sau:
Ở khoảng cách này thực sự không thể quan sát được bóng dáng của người đàn ông.
Trình Trạch Sinh bám vai anh:
– Còn giỏi hơn anh à?
Nụ cười Hà Nguy nhạt dần:
– Dùng súng giết người rất nhanh, hơn nữa hung thủ còn bắn rất chuẩn, một phát chí mạng.
Hà Nguy nhắm mắt, lần đầu tiên anh thấy mình yếu ớt và bất lực đến thế này.
Toàn thân như trút sạch sự sống, không còn sức đứng dậy.
Đồng tử Trình Trạch Sinh co lại, trán vã mồ hôi lạnh.
Hà Nguy cũng phát hiện ra anh ta, quay người nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm.
– Có lẽ là vậy.
Căn dinh thự đã không còn bóng dáng của hung thủ.
Hà Nguy nhớ láng máng trước khi mình ngất đi, dường như đã thấy còn một ai đó xuất hiện, dùng dây thừng siết chặt cổ anh.
Rốt cuộc cuối cùng hai người đó đã làm gì? Bọn họ đã đi đến đâu?
Cơ thể hắn trượt xuống, Hà Nguy vươn tay ra đỡ lấy.
Tay Hà Nguy không khống chế được run rẩy, ngay cả giọng nói cũng lạc khàn cả đi:
Trình Trạch Sinh không tin.
Tính đến hiện tại, người trong ngành có kỹ thuật bắn súng tốt nhất mà hắn gặp chính là Hà Nguy.
Anh có thể thoải mái bắn trúng hồng tâm, còn đỉnh hơn cả anh trai hắn.
Vợ ưu tú đến vậy, Trình Trạch Sinh sinh ra cảm giác tự hào từ tận đáy lòng.
Giang Đàm suốt ngày cười nhạo hắn uổng phí gương mặt đẹp trai, sắp ba mươi tuổi rồi còn không có người yêu.
Bây giờ thì hay rồi, thoáng cái đã tìm được một người độc nhất vô nhị.
Trình Trạch Sinh cũng không biết phải nói gì, chỉ chắp tay:
Trình Trạch Sinh ôm lấy anh từ phía sau:
Từng giây từng phút trôi qua, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy đã chuyển từ đứng chờ đợi dưới gốc cây thành ngồi bên tảng đá nói chuyện.
Bọn họ không vội, ngồi chờ bắt nghi phạm đã trở thành chuyện thường.
Nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, liên quan tới vụ án mạng dày đặc ẩn số này, hai người đều thấp thỏm bất an.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào tòa dinh thự càng quỷ quái hơn khi màn đêm buông xuống.
– Xin lỗi.
Ba giờ kém mười phút, bên ngoài dinh thự xuất hiện một bóng người.
Một người đàn ông mặc áo đen, đội mũ và đeo khẩu trang.
Nhìn cách ăn mặc của anh ta rất có cảm giác của Trình Quyến Thanh.
Có thể chắc chắn không phải nghệ sĩ dương cầm bởi vì Trình Trạch Sinh cao hơn một chút, ít nhất cũng phải hơn một cái trán.
Hà Nguy và Trình Trạch Sinh sững người.
Trình Trạch Sinh nhanh nhẹn vòng qua:
– Hà Nguy! Qua đây! Là bẫy!
Hà Nguy dùng khẩu hình hỏi: Giống anh trai cậu không?
Cửa ban công mở rộng một bên, ánh trăng bạc rải rác trên nền đất, khiến tro bụi dưới đất ánh lên cảm giác như sương.
Hà Nguy nhìn chằm chằm cánh cửa mở rộng rồi lại quay đầu nhìn phòng khách, chợt nói:
Trình Trạch Sinh quan sát một lát, chậm rãi lắc đầu.
Hắn dựa vào vai Hà Nguy, nói với giọng trầm thấp chỉ hai người mới có thể nghe thấy:
Trình Trạch Sinh chết rồi.
Hà Nguy che mắt, dòng chất lỏng lấp lánh trong suốt không ngừng trào ra từ kẽ tay anh.
– Không chắc nữa.
Trình Trạch Sinh dừng bước, ngồi xổm dưới đất quan sát dấu giày mà hung thủ để lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu lạ lùng.
Da gà da vịt từ từ nổi lên chiếm cứ cánh tay hắn.
Hà Nguy gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông.
Chỉ thấy anh ta đẩy cổng bước vào, đi tới cửa chính thì dừng lại, tháo bọc giày trong suốt ra.
Cùng bước vào.
Trình Trạch Sinh bóp tay Hà Nguy, Hà Nguy cũng nhìn thấy rồi, người kia còn đeo cả bọc giày.
Trình Trạch Sinh nắm chặt ống thép trong tay, lạnh lùng cất lời:
Anh ta đứng bên ngoài dinh thự, tháo chiếc khóa đồng xuống, mở cửa ra, cởi găng tay đút vào túi rồi mới bước vào dinh thự.
– Tôi vào trong xem thử.
Từng giây từng phút trôi qua, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy đã chuyển từ đứng chờ đợi dưới gốc cây thành ngồi bên tảng đá nói chuyện.
Bọn họ không vội, ngồi chờ bắt nghi phạm đã trở thành chuyện thường.
Nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, liên quan tới vụ án mạng dày đặc ẩn số này, hai người đều thấp thỏm bất an.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào tòa dinh thự càng quỷ quái hơn khi màn đêm buông xuống.
Cuối cùng vẫn không thể nắm lấy.
Trình Trạch Sinh đứng dậy, Hà Nguy túm vạt áo sơ mi của hắn ra hiệu cho hắn quan sát thêm.
Trình Trạch Sinh đứng ở cao, nhìn được xa, mắt thấy người đàn ông đi vào rồi thoáng chốc mất dấu.
– Không thấy anh ta đâu nữa.
– , .
Trình Trạch Sinh, cậu sẽ không sao đâu, không sao đâu…
Bây giờ là năm giờ sáng, đã qua hai tiếng đồng hồ kể từ lúc Trình Trạch Sinh tử vong.
Nhưng Hà Nguy biết thi thể của hắn sẽ chưa bị phát hiện ngay, phải ngày mới có cảnh sát đến đây.
– Không ở trong phòng à? – Hà Nguy đứng dậy.
Ở khoảng cách này thực sự không thể quan sát được bóng dáng của người đàn ông.
Trình Trạch Sinh bám vai anh:
– Sắp ba giờ rồi, chúng ta có vào hay không? Tại sao nghệ sĩ dương cầm còn chưa tới?
Cuối cùng thì giọng nói lạnh băng cũng vang lên:
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên trong dinh thự.
Anh ta đứng bên ngoài dinh thự, tháo chiếc khóa đồng xuống, mở cửa ra, cởi găng tay đút vào túi rồi mới bước vào dinh thự.
Hà Nguy và Trình Trạch Sinh sững người.
Trình Trạch Sinh nhanh nhẹn vòng qua:
Nhưng mây đen tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ trái tim anh.
Từng trang báo cáo khám nghiệm tử thi của Trình Trạch Sinh hiện ra trước mắt “một phát trúng tim”, “cơ đối ngón cái và bàn tay có vết chai”, “cánh tay thường xuyên vận động”.
Anh nhìn vào đồng tử rời rạc của Trình Trạch Sinh, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Đừng xin lỗi, tôi hiểu mà.
– Tôi vào trong xem thử.
– Này! – Hà Nguy vội vàng chạy theo sau, tim cũng vô thức đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ mười hai giờ đến hiện tại, trong phòng chỉ có một người, anh ta nổ súng với ai? Lẽ nào là tự sát?
“Đoàng!”
Năm từ này không ngừng quanh quẩn trong não Hà Nguy.
Trái tim Hà Nguy chết lặng, anh vẫn ngồi ở đó, bên cạnh xác Trình Trạch Sinh, vươn tay chạm vào thi thể lạnh như băng.
Hai người nhanh chóng bước vào sân, cũng không vội vã xông vào ngay mà mỗi người nép sát vào một bên cửa.
Làm cảnh sát, bọn họ đều biết đối diện với một tên côn đồ cầm súng sẽ nguy hiểm đến mức nào.
Hà Nguy đưa mắt ra hiệu cho Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh gật đầu, nhìn xung quanh xem có vũ khí nào thuận tay hay không, cuối cùng tìm được một ống thép đã han gỉ.
Cơ thể hắn áp sát tường, vươn cánh tay ra chậm rãi đẩy hé một khe cửa.
Sáng sớm, núi Phục Long vẫn âm u, thần bí, vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao, sắc bạc rải rác khắp vùng rừng núi tĩnh mịch.
Lúc này đã gần nửa đêm, vạn vật chìm vào giấc ngủ sâu, trong rừng núi thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng kêu của dã thú, hai bóng người xuyên qua màn đêm, ngược theo dòng trăng sáng.
Anh vẫn còn nhớ chỉ mấy tiếng trước thôi, anh và Trình Trạch Sinh còn đứng sóng vai trong nắng chiều, Trình Trạch Sinh kéo cánh tay anh cười hớn hở, dẫn anh qua đường.
“Kéttt…”
– Đương nhiên là có rồi, fan của nghệ sĩ dương cầm kia tới viếng thăm thần tượng nên đã giẫm thành đường luôn.
– Còn giỏi hơn anh à?
Cánh cửa bao năm không sửa phát ra tiếng kêu ghê người.
Hai cánh cửa mở ngược chiều nhau, Trình Trạch Sinh mở ra cánh cửa trong tầm nhìn của Hà Nguy.
Từ góc độ này, trong tầm mắt Hà Nguy không có bóng dáng bất cứ ai.
Anh ta vẫn không trả lời, Hà Nguy tiếp tục tới gần:
Anh gật đầu với Trình Trạch Sinh, bản thân cũng nhẹ nhàng mở ra cánh cửa còn lại.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Trình Trạch Sinh cũng không nhìn thấy người.
Hắn đưa tay ra hiệu đơn giản rằng mình vào trong xem thử.
Hà Nguy nhíu mày, lắc đầu, duỗi hai ngón tay làm động tác đi.
Cùng bước vào.
Cánh cửa mở ra hoàn toàn, Hà Nguy ló đầu vào trong, xác nhận phòng khách không có người.
Anh bước vào trước, Trình Trạch Sinh bước theo sau.
Cửa ban công mở rộng một bên, ánh trăng bạc rải rác trên nền đất, khiến tro bụi dưới đất ánh lên cảm giác như sương.
Hà Nguy nhìn chằm chằm cánh cửa mở rộng rồi lại quay đầu nhìn phòng khách, chợt nói:
– Anh ta nổ súng ra bên ngoài!
Trình Trạch Sinh dừng bước, ngồi xổm dưới đất quan sát dấu giày mà hung thủ để lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu lạ lùng.
Da gà da vịt từ từ nổi lên chiếm cứ cánh tay hắn.
Không ổn rồi, hình như dấu chân này là…
Bọn họ giẫm trên tảng đá, trốn dưới gốc cây ngoài dinh thự, Trình Trạch Sinh hỏi;
Hắn đang định nói cho Hà Nguy biết suy nghĩ trong lòng mình thì lại thêm một tiếng súng nữa vang lên.
Hà Nguy phản ứng nhanh, nghiêng người né tránh, viên đạn bắn ra ngoài cửa sổ.
– Tại sao bọn họ còn chưa tới nhỉ? Vụ án sẽ xảy ra vào lúc ba giờ mà.
– Không thấy anh ta đâu nữa.
– Hà Nguy! Qua đây! Là bẫy!
Trình Trạch Sinh và người áo đen nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh hãi và cảm giác bi thương cùng hối lỗi dâng lên trong đôi mắt sáng ngời kia.
Khoảnh khắc ấy hắn như thức tỉnh, tất cả mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Trình Trạch Sinh hét ra tiếng, tiếng bước chân khe khẽ lọt vào tai.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông áo đen biến mất khi nãy.
Người kia đứng hơi chếch phía trước mặt hắn, họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng về phía lưng Hà Nguy.
Đồng tử Trình Trạch Sinh co lại, trán vã mồ hôi lạnh.
Hà Nguy cũng phát hiện ra anh ta, quay người nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm.
Bây giờ vị trí đứng của ba người rất kì diệu, một hình tam giác, khoảng cách giữa mỗi người đều trong vòng hai mét.
Hà Nguy đứng sau Trình Trạch Sinh, nhưng không phải sau theo chiều thẳng đứng nên họng súng vẫn chĩa thẳng vào anh mà không gặp bất cứ vật cản nào.
Trình Trạch Sinh nắm chặt ống thép trong tay, lạnh lùng cất lời:
– Anh là ai?
Người đàn ông áo đen không trả lời, chỉ nhìn Trình Trạch Sinh.
Khẩu súng kiểu trong tay anh ta tiếp tục hướng về phía Hà Nguy, hơn nữa đã ở trạng thái mở chốt an toàn.
Hà Nguy rất bình tĩnh, bước từng bước tới gần:
– Trình Quyến Thanh? Là anh à?
Trình Trạch Sinh quan sát một lát, chậm rãi lắc đầu.
Hắn dựa vào vai Hà Nguy, nói với giọng trầm thấp chỉ hai người mới có thể nghe thấy:
Anh ta vẫn không trả lời, Hà Nguy tiếp tục tới gần:
– Nếu như anh là Trình Quyến Thanh, vậy chắc hẳn anh phải biết rõ những chuyện đã xảy ra, bây giờ anh chĩa súng về phía tôi, anh thực sự sẽ nổ súng sao.
Cuối cùng thì giọng nói lạnh băng cũng vang lên:
Chương
– Sẽ.
Hà Nguy và Trình Trạch Sinh không đi theo con đường đã được khai phá mà đi men theo con đường nhỏ đầy rẫy những cây bụi thấp sau núi.
Hà Nguy đi phía trước, mở đèn pin, gạt lùm cỏ cao bằng nửa người ra:
Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng, ngón tay anh ta cũng bóp cò súng.
Trình Trạch Sinh quan sát được động tác này, không kịp nghĩ nhiều, quăng ống thép trong tay đi, nhào tới kéo Hà Nguy phía sau như một con báo săn.
Trình Trạch Sinh hét ra tiếng, tiếng bước chân khe khẽ lọt vào tai.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông áo đen biến mất khi nãy.
Người kia đứng hơi chếch phía trước mặt hắn, họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng về phía lưng Hà Nguy.
“Đoàng!”
Tiếng súng thứ ba vang lên.
Trước mặt Hà Nguy lóe lên màu đỏ máu, máu tươi thấm ướt lồng ngực anh, máu nóng hôi hổi, máu bắn tung tóe giống như lưỡi dao sắc bén đỏ rực liếm qua gò má.
Còn ai… ở đây nữa?
Trình Trạch Sinh và người áo đen nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh hãi và cảm giác bi thương cùng hối lỗi dâng lên trong đôi mắt sáng ngời kia.
Khoảnh khắc ấy hắn như thức tỉnh, tất cả mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Hà Nguy bỏ chiếc áo khoác đẫm máu ra khỏi người Trình Trạch Sinh, nhìn chằm chằm vết súng dữ tợn, tựa hồ trái tim anh cũng bị cắt đi một miếng.
Hóa ra… là vậy…
– Không ở trong phòng à? – Hà Nguy đứng dậy.
Cơ thể hắn trượt xuống, Hà Nguy vươn tay ra đỡ lấy.
Tay Hà Nguy không khống chế được run rẩy, ngay cả giọng nói cũng lạc khàn cả đi:
Cơ thể hắn áp sát tường, vươn cánh tay ra chậm rãi đẩy hé một khe cửa.
– Trình… Trình Trạch Sinh!
– Lúc tìm kiếm trên núi không thấy giấu chân hả?
Anh cởi áo khoác ngoài ra ấn lên ngực hắn, nơi đó xuất hiện một lỗ máu cháy xém, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Lúc này Hà Nguy hoàn toàn mất bình tĩnh, cũng không quan tâm đến chuyện người áo đen ở trước mặt, vội vàng lục điện thoại ra gọi:
– , .
Trình Trạch Sinh, cậu sẽ không sao đâu, không sao đâu…
– Nếu như anh là Trình Quyến Thanh, vậy chắc hẳn anh phải biết rõ những chuyện đã xảy ra, bây giờ anh chĩa súng về phía tôi, anh thực sự sẽ nổ súng sao.
Nhưng mây đen tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ trái tim anh.
Từng trang báo cáo khám nghiệm tử thi của Trình Trạch Sinh hiện ra trước mắt “một phát trúng tim”, “cơ đối ngón cái và bàn tay có vết chai”, “cánh tay thường xuyên vận động”.
Anh nhìn vào đồng tử rời rạc của Trình Trạch Sinh, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Anh vẫn luôn nhầm, người chết đi ở thế giới này không phải là nghệ sĩ dương cầm, mà là Trình Trạch Sinh ở một thế giới khác.
Tại sao anh lại không phát hiện ra điểm này? Nếu như anh biết sẽ dẫn tới kết quả như vậy, anh sẽ không lựa chọn dẫn Trình Trạch Sinh đến đây.
Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng, ngón tay anh ta cũng bóp cò súng.
Trình Trạch Sinh quan sát được động tác này, không kịp nghĩ nhiều, quăng ống thép trong tay đi, nhào tới kéo Hà Nguy phía sau như một con báo săn.
– Xin lỗi.
Hà Nguy gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông.
Chỉ thấy anh ta đẩy cổng bước vào, đi tới cửa chính thì dừng lại, tháo bọc giày trong suốt ra.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Hà Nguy vội ngẩng đầu, báng súng đen ngòm nện xuống ngay cổ anh.
Đôi mắt tiêu cự rời rạc của Trình Trạch Sinh vẫn nhìn chằm chằm người áo đen, khóe môi rủ xuống.
Đừng xin lỗi, tôi hiểu mà.
Sau cơn choáng, Hà Nguy chống tay đứng dậy.
Hung thủ giết người cất súng, lùi về sau mấy bước.
Bấy giờ một sợi dây thừng từ đâu xuất hiện siết chặt Hà Nguy từ phía sau, đôi tay kia dùng sức kéo mạnh hai đầu dây thừng.
Còn ai… ở đây nữa?
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí se lạnh.
Hà Nguy vươn tay đặt lên thi thể lạnh lẽo bên người.
Trước mắt tối sầm, Hà nguy còn chưa kịp nhìn, mí mắt đã khép lại.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Hà Nguy vội ngẩng đầu, báng súng đen ngòm nện xuống ngay cổ anh.
Đôi mắt tiêu cự rời rạc của Trình Trạch Sinh vẫn nhìn chằm chằm người áo đen, khóe môi rủ xuống.
Từng tiếng chim kêu nối tiếp nhau đánh thức rừng núi vào sớm mai.
Hà Nguy từ từ mở mắt ra, ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí se lạnh.
Hà Nguy vươn tay đặt lên thi thể lạnh lẽo bên người.
Ba giờ kém mười phút, bên ngoài dinh thự xuất hiện một bóng người.
Một người đàn ông mặc áo đen, đội mũ và đeo khẩu trang.
Nhìn cách ăn mặc của anh ta rất có cảm giác của Trình Quyến Thanh.
Có thể chắc chắn không phải nghệ sĩ dương cầm bởi vì Trình Trạch Sinh cao hơn một chút, ít nhất cũng phải hơn một cái trán.
Sương mù bao phủ đôi mắt anh, đôi mắt dường như đã mất đi điểm sáng.
Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Trình Trạch Sinh.
Sương mù bao phủ đôi mắt anh, đôi mắt dường như đã mất đi điểm sáng.
Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Trình Trạch Sinh.
Mắt Trình Trạch Sinh khép hờ, gương mặt và môi đều trắng bệch, gò má dính vài vết máu nhưng không ảnh hưởng tới vẻ ngoài điển trai của hắn.
Hà Nguy cúi người, dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt hắn, bao gồm cả vết máu gần tóc mai.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng vuốt tay khép mắt Trình Trạch Sinh lại, khi buông tay ra, hắn đã nhắm mắt, tựa như một người đẹp say ngủ.
– Này! – Hà Nguy vội vàng chạy theo sau, tim cũng vô thức đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ mười hai giờ đến hiện tại, trong phòng chỉ có một người, anh ta nổ súng với ai? Lẽ nào là tự sát?
Trình Trạch Sinh chết rồi.
Năm từ này không ngừng quanh quẩn trong não Hà Nguy.
Trái tim Hà Nguy chết lặng, anh vẫn ngồi ở đó, bên cạnh xác Trình Trạch Sinh, vươn tay chạm vào thi thể lạnh như băng.
Xin lỗi.
Mệt quá.
Hà Nguy nhắm mắt, lần đầu tiên anh thấy mình yếu ớt và bất lực đến thế này.
Toàn thân như trút sạch sự sống, không còn sức đứng dậy.
Anh vẫn còn nhớ chỉ mấy tiếng trước thôi, anh và Trình Trạch Sinh còn đứng sóng vai trong nắng chiều, Trình Trạch Sinh kéo cánh tay anh cười hớn hở, dẫn anh qua đường.
– Nhiều người đi? – Chân phải Trình Trạch Sinh vấp phải thứ gì đó, hắn cúi người nhặt cành cây ra – Con đường này mà cũng có người giành đi á?
Con đường kia như thể đi tới tương lai, trong khoảnh khắc ấy, Hà Nguy cứ ngỡ rằng chỉ cần hắn ở bên cạnh, khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Một tiếng súng vang lên trong dinh thự.
Sau cơn choáng, Hà Nguy chống tay đứng dậy.
Hung thủ giết người cất súng, lùi về sau mấy bước.
Bấy giờ một sợi dây thừng từ đâu xuất hiện siết chặt Hà Nguy từ phía sau, đôi tay kia dùng sức kéo mạnh hai đầu dây thừng.
Hà Nguy cúi đầu, nhìn bàn tay bắt đầu cứng lại của Trình Trạch Sinh, vươn tay nắm thật chặt.
– Anh là ai?
Cuối cùng vẫn không thể nắm lấy.
Căn dinh thự đã không còn bóng dáng của hung thủ.
Hà Nguy nhớ láng máng trước khi mình ngất đi, dường như đã thấy còn một ai đó xuất hiện, dùng dây thừng siết chặt cổ anh.
Rốt cuộc cuối cùng hai người đó đã làm gì? Bọn họ đã đi đến đâu?
Trình Trạch Sinh bóp tay Hà Nguy, Hà Nguy cũng nhìn thấy rồi, người kia còn đeo cả bọc giày.
Bây giờ là năm giờ sáng, đã qua hai tiếng đồng hồ kể từ lúc Trình Trạch Sinh tử vong.
Nhưng Hà Nguy biết thi thể của hắn sẽ chưa bị phát hiện ngay, phải ngày mới có cảnh sát đến đây.
Nụ cười Hà Nguy nhạt dần:
Anh vẫn luôn nhầm, người chết đi ở thế giới này không phải là nghệ sĩ dương cầm, mà là Trình Trạch Sinh ở một thế giới khác.
Hà Nguy bỏ chiếc áo khoác đẫm máu ra khỏi người Trình Trạch Sinh, nhìn chằm chằm vết súng dữ tợn, tựa hồ trái tim anh cũng bị cắt đi một miếng.
Nhân lúc thi thể còn chưa cứng hết, Hà Nguy đặt Trình Trạch Sinh nằm thẳng, tay chân ngay ngắn.
Anh đứng dậy, quả thực vết máu xuất hiện một mảng trắng.
Anh mỉm cười, vừa châm chọc vừa thê lương.
Không phải hiệu quả của không gian lồng ghép, anh mới chính là “người thứ ba” ẩn giấu.
Trình Trạch Sinh nằm ngay ngắn dưới nền đất, máu loang lổ dưới thân.
Hà Nguy quỳ bên cạnh hắn, cúi đầu, đặt chiếc hôn nhẹ lên đôi môi trắng nhợt lạnh lẽo.
Hà Nguy cúi đầu, nhìn bàn tay bắt đầu cứng lại của Trình Trạch Sinh, vươn tay nắm thật chặt.
Xin lỗi.
Không phải hiệu quả của không gian lồng ghép, anh mới chính là “người thứ ba” ẩn giấu.
Hà Nguy che mắt, dòng chất lỏng lấp lánh trong suốt không ngừng trào ra từ kẽ tay anh..