Liên Cảnh Uyên hết tiết liền quay về văn phòng, phát hiện cửa khép hờ, anh ta cười khẽ đẩy cửa ra.
Không nằm ngoài dự đoán, Hà Nguy tới rồi.
Anh đang ngồi cúi đầu trên cầu thang tầng hai của giá sách xoắn ốc, xung quanh tỏa ra hơi thở tuyệt vọng chết chóc.
– Sao hôm nay lại rảnh rang tới đây thế này? – Liên Cảnh Uyên buông sách xuống, nụ cười cũng tắt dần – Hình như hôm nay anh hơi lạ.
– Xảy ra chuyện rồi.
Hà Nguy nhỏ giọng nói, chiếc áo khoác màu xanh thẫm anh đang mặc dính một mảng màu tím thẫm, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra bất thường.
Nhưng càng tới gần, Liên Cảnh Uyên cau mày, ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Hà Nguy cởi áo khoác xuống, để lộ chiếc sơ mi thấm đẫm máu đã chuyển màu.
Liên Cảnh Uyên sững sờ, vội vàng hỏi:
– Anh sao vậy? Bị thương ở đâu?
Hà Nguy khẽ lắc đầu.
Liên Cảnh Uyên thấy trên người anh không có vết thương, vậy thì máu chắc chắn là của người khác.
Huống hồ gần như cả chiếc sơ mi đều đẫm máu, cộng thêm áo khoác, với lượng máu này… e rằng vết thương lành ít dữ nhiều.
– Anh đã gặp phải chuyện gì hả? – Liên Cảnh Uyên ngồi xuống bên cạnh Hà Nguy, dịu giọng hỏi dò – Tôi quen anh bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng thấy anh như vậy.
Anh nói đi, có lẽ tôi sẽ giúp gì được chăng?
– Cậu có thể.
– Hà Nguy kéo cổ tay Liên Cảnh Uyên, bóp thật chặt – Chuyện này chỉ có cậu mới giải thích được cho tôi thôi.
Liên Cảnh Uyên cảm thấy xương cổ tay mình đau nhói, vươn bàn tay khác đặt lên mu bàn tay Hà Nguy, trấn an cảm xúc của anh:
– Không sao, nếu có thể giúp anh, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.
Hà Nguy nhỏ giọng nói:
– Đêm ngày tháng sẽ có mưa sao băng và một ngôi sao siêu mới phát nổ.
Liên Cảnh Uyên nghi ngờ:
– Đúng là dự báo ngày tháng sẽ có mưa sao băng của chòm sao Thiên Cầm Bắc, nhưng sao siêu mới… cái này không thể dự đoán được, tại sao anh lại chắc chắn như thế?
– Bởi vì tôi đã đích thân trải nghiệm.
– Hà Nguy ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch – Sau hôm ấy, tôi đã quay về quá khứ.
Liên Cảnh Uyên sững người:
– Anh quay về kiểu gì?
Hà Nguy thì thầm:
– Tôi không biết, ngày hôm ấy ngắm mưa sao băng, sáng hôm sau thức giấc đã quay về ngày mùng tháng .
– Mùng tháng ? – Liên Cảnh Uyên hồi tưởng lại – Tôi nhớ hôm ấy anh công tác bên ngoài mà? Sau đó anh bắt được nghi phạm, Weibo của Cục Thành phố còn đăng bài thông báo nữa mà.
– Đó là Hà Nguy của trục thời gian này, không phải tôi, Hà Nguy đến từ tương lai.
– Hà Nguy bình tĩnh nhìn anh ta – Tôi của tương lai đang ở trước mặt cậu.
Văn phòng đón nhận sự im lặng dài đằng đẵng.
Liên Cảnh Uyên đánh giá Hà Nguy, đôi mắt anh trống rỗng không sức sống, gương mặt tái nhợt, biểu cảm khiến người ta đau lòng.
Cộng thêm cả những vết máu dữ tợn trên cơ thể.
Dường như vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt, chịu cú sốc lớn, cuối cùng ủ rũ quay về.
Anh nói trải qua sự kiện vụ nổ của một sao siêu mới vào hai tháng sau và trở về khoảng thời gian hiện tại.
Chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng, cũng không thể kiểm chứng bằng khoa học.
Liên Cảnh Uyên nói rất chậm rãi:
– A Nguy, anh theo tôi về nhà tắm rửa thay quần áo trước đã.
Nghỉ ngơi xong rồi chúng ta nói chuyện có được không?
– Không được, bây giờ tôi muốn biết, nếu như bước tới ngày đó một lần nữa, tôi còn có thể trở về không?
Liên Cảnh Uyên bất đắc dĩ:
– Làm sao tôi có thể trả lời câu hỏi này cho anh được? Đừng đùa nữa, hay là anh nhớ nhầm ngày rồi? Tháng này cũng có dự báo mưa sao băng…
– Tôi không đùa.
– Hà Nguy đứng dậy, chống mặt bàn, nhìn chằm chằm vào anh ta – Cậu làm nghiên cứu vật lý học, từ lý thuyết đến thực tiễn, tại sao cậu lại không tin?
Liên Cảnh Uyên kéo ngăn tủ ra, lấy quyển “Lịch sử giản lược thời gian” đưa cho Hà Nguy:
– Anh giở tới trang , ở đó có giải thích tại sao cho tới nay chúng ta chưa từng chạm mặt khách thăm thời gian.
Hà Nguy mở sách ra, những khái niệm năng lượng, độ cong, quang học lượng tử khiến anh đau đầu.
Liên Cảnh Uyên biết chưa chắc anh đã hiểu bèn giải thích:
– Từ khi khoa học sinh ra, các nhà khoa học thời xưa đã có những suy đoán về du hành thời gian, trước mắt có thể đưa ra kết luận tồn tại “du hành thời gian”, nhưng chỉ giới hạn từ hiện tại đến tương lai.
– Quá khứ là cố định, đồng thời cũng không tồn tại nếp gấp thời gian cho phép người tương lai quay về quá khứ, mà tương lai mở thì mở rộng và không biết trước cho nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi nếp gấp thời gian.
Ngoài ra còn có một nghịch lý nổi tiếng đề cập tới chuyện quay về quá khứ mang tên “nghịch lý ông nội”.
Nếu chúng ta có thể tùy ý quay trở về quá khứ, giết chết ông nội mình trước khi cưới bà nội, vậy chúng ta cũng không thể tồn tại, anh hiểu chưa?
Liên Cảnh Uyên lắc đầu thở dài:.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||
– Cho nên tôi không thể sử dụng tri thức lý thuyết của mình để tán đồng với những lời anh nói, huống hồ nhìn anh thế này… – Anh ta liếc nhìn vết máu trên quần áo Hà Nguy – Tôi cảm thấy anh gặp phải tên tội phạm khó giải quyết, hoặc loại thuốc gì đã khiến anh sinh ra ảo giác, hay là tới bệnh viện khám thử.
Hà Nguy chống tay lên bàn, vẫn im lặng không nói.
Liên Cảnh Uyên nói tiếp:
– Tôi đưa anh về nhà nhé.
Anh không nên về Cục với trạng thái hiện tại.
– Anh ta lấy chiếc áo khoác từ giá treo, khoác lên vai Hà Nguy – Thế nào, đi với tôi trước nhé?
Hà Nguy đặt tay lên vạt áo khoác, nghiêng đầu nhìn Liên Cảnh Uyên:
– Cậu muốn đi đón mèo hả?
Liên Cảnh Uyên sững người, Hà Nguy mỉm cười:
– Vừa mới đón về được một tuần đúng không? Bây giờ Stephen vẫn đang ở cửa hàng thú cưng à?
Đối diện với gương mặt cười ấy, Liên Cảnh Uyên từ từ cau mày.
Stephen là chú mèo Ragdoll anh ta vừa mới nuôi, chưa nói với bất kỳ người bạn nào xung quanh, cũng không đăng ảnh của nó lên mạng, càng chưa từng mang nó ra ngoài.
– A Nguy, cho dù anh là cảnh sát cũng không có quyền tự ý theo dõi người khác.
– Cậu biết đấy, tôi sẽ không làm chuyện như vậy.
– Ngón trỏ của anh khẽ chỉ vào ngực anh ta – Những chuyện này tôi biết được thông qua cậu, nếu cậu không tin, bây giờ có thể đến Cục Cảnh sát, cậu có thể nhìn thấy tôi của hiện tại.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Hà Nguy kiên định và nghiêm túc khiến tay chân Liên Cảnh Uyên phát lạnh.
Anh ta đẩy gọng kính, cảm thấy không thể tin được:
– Anh… thực sự là Hà Nguy đến từ tương lai sao?
Hà Nguy gật đầu, bình tĩnh nhìn anh ta:
– Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?
Hà Nguy bước ra khỏi phòng tắm, toàn thân vẫn còn vương hơi nước.
Stephen ngồi trên chiếc tủ nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt xanh lam của nó ngập tràn sự tò mò và đề phòng với người lạ mặt.
Hà Nguy vươn tay vuốt ve cái đầu xù lông của Stephen.
Nó híp mắt, phô bày hết sự dễ dãi của Ragdoll, nhưng không thân cận nhiều mà chỉ ngửa đầu để người bạn của chủ nhân vuốt ve.
– Anh và nó sẽ trở thành bạn tốt thôi.
– Liên Cảnh Uyên đưa quần áo cho anh thay – Cũng may vóc dáng của tôi với anh không chênh lệch nhau nhiều, anh thay áo đi.
Bộ quần áo dính máu đã nằm trong sọt, Hà Nguy thay đồ của Liên Cảnh Uyên lên, dáng vẻ thanh tú của ngày thường lại quay về với anh.
Bây giờ đã là hai giờ chiều, Hà Nguy mượn máy tính của Liên Cảnh Uyên, mở trang web kinh dị kia lên, tìm kiếm tài khoản đăng lệnh thám hiểm, song anh lại kinh ngạc khi phát hiện ra tài khoản ấy còn chưa đăng ký.
Không thể kiểm tra thời gian đăng ký tài khoản cá nhân của một người trên trang web này, lúc điều tra bọn họ chỉ biết đó là tài khoản mới không thường xuyên sử dụng, chẳng ngờ cho tới giờ chiều ngày , tài khoản ấy vẫn chưa được đăng ký thành công.
Lẽ nào… Hà Nguy bóp trán, anh đã lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Liên Cảnh Uyên rót cốc nước đưa qua.
Thấy sắc mặt anh không tốt, bèn ngồi xuống cạnh anh:
– Sao thế? Có thể nói không?
– Nói ra chỉ sợ phá vỡ quan niệm tư tưởng của cậu.
Cậu có biết không, vụ án tôi điều tra trước khi quay về quá khứ có rất nhiều manh mối mơ hồ khó phân biệt, không thể tìm được đối tượng tình nghi tương ứng.
– Hà Nguy cười khổ – Nhưng hiện tại tôi đã dần biết nguyên nhân rồi.
Có lẽ những chuyện này đều do anh đích thân ra tay, do anh hoàn thành.
Liên Cảnh Uyên suy nghĩ:
– Anh đang muốn nói, lặp lại những chuyện mình đã từng làm như một dải Mobius sao?
– Chắc vậy.
– Trong ánh mắt Hà Nguy đượm vẻ mỏi mệt – Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đến Cục một chuyến, xác nhận thông tin là có thể đưa ra kết luận.
Liên Cảnh Uyên vỗ vai anh, biểu đạt sự an ủi im lặng.
Rõ ràng chuyện này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của anh ta.
Anh ta cũng không thể đưa ra ý kiến mang tính chất xây dựng nào, bao gồm cả câu mà Hà Nguy đã hỏi khi còn ở văn phòng, đáp án Liên Cảnh Uyên đưa ra cũng chỉ có giới hạn.
– Tôi không rõ, căn cứ vào lý luận của Stephen Hawking, có một cách giải quyết vấn đề nghịch du hành thời gian dựa vào phối hợp với lịch sử.
Nếu anh chắc chắn tất cả sẽ không thay đổi, sẽ không để lại dấu vết gì trong lịch sử, có thể từng bước từng bước đi tới khoảng thời gian trong ký ức kia.
Liên Cảnh Uyên không giúp được gì, nhưng nếu Hà Nguy cần anh ta giúp đỡ, anh ta vẫn sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh Hà Nguy.
Ba giờ, Hà Nguy mở trang web kia lên thêm lần nữa, vẫn chưa có tên tài khoản ấy.
Anh đứng dậy nói:
– Tìm cho tôi một chiếc áo khoác đen, cả kính râm nữa, cảm ơn.
Liên Cảnh Uyên lục tìm trong tủ quần áo tại phòng ngủ một chiếc áo khoác không thường mặc, lấy thêm chiếc kính râm chỉ đeo khi đi chơi dịp nghỉ phép.
Hà Nguy cầm qua, với chiếc khẩu trang trên bàn, hỏi:
– Có cách nào ra khỏi khu nhà cậu mà không cần đi cửa chính không?
Liên Cảnh Uyên nghĩ ngợi rồi nói:
– Gần cửa Tây có một địa điểm chuyên dùng để dỡ hàng chuyển phát nhanh.
Để thuận tiện thì nhóm công nhân đã gỡ hai khớp hàng rào, bê hàng từ đó vào, xong xuôi mới khép hờ vào.
Bảo vệ không biết, nhưng mà có mấy chủ hộ đi lấy chuyển phát nhanh phát hiện ra, cảm thấy không an toàn, gần đây đang định khiếu nại.
Hà Nguy hiểu rồi, chẳng trách khi ấy lại không kiểm tra được bóng dáng người đàn ông áo đen trên camera, khả năng cao người đó đã rời khỏi từ con đường kia.
Anh tưởng rằng ban quản lý dịch vụ ở Hồ Nguyệt Tinh Thần phải có trách nhiệm lắm, sẽ không để xảy ra tình huống “mở cửa sau” như vậy.
Nếu khi ấy hỏi thêm đôi ba câu, phải chăng sẽ điều tra được nhiều manh mối và tìm được nhiều chứng cứ hơn?
Hà Nguy mặc áo khoác, đeo kính râm:
– Cho tôi mượn thẻ căn cước.
Liên Cảnh Uyên lấy thẻ căn cước trong ví tiền ra đưa tới trước mặt, Hà Nguy rút thẻ căn cước khỏi kẽ ngón tay anh ta:
– Không hỏi tôi dùng làm gì hả?
– Không cần, anh sẽ không hại tôi đâu.
– Giọng Liên Cảnh Uyên rất thản nhiên – Anh cứ dùng bao lâu tùy ý, người khác hỏi tôi sẽ nói bị mất, đang làm bù, không ảnh hưởng gì đâu.
Hà Nguy nói câu cảm ơn, đeo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài.
Liên Cảnh Uyên đứng sau gọi anh lại, đưa cho anh một chiếc chìa khóa.
– Đây là chìa khóa của nhà tôi, nếu như không còn chỗ nào để đi thì cứ đến chỗ tôi.
Hà Nguy lẻn ra ngoài từ đoạn hàng rào bị cắt, đối diện là một bức tường thấp, bên trái bên phải đều là đường giao.
Anh suy nghĩ một lát, lùi về sau hai bước lấy đà, nhanh nhẹn bật qua bức tường thấp và tiếp đất vững vàng.
Đối diện bức tường thấp là một con hẻm nhỏ âm u chật hẹp kẹp giữa hai tòa nhà cao tầng.
Nhìn sang tận đầu bên kia hẻm nhỏ, đường phố tấp nập người qua lại, chính là cổng chính của khu Hồ Nguyệt Tinh Thần.
Ngã tư đường nơi ấy, đã từng có mình anh dừng chân, cũng từng có người yêu thân mật cầm tay nhau cùng nhìn về phương xa, cuối cùng chỉ còn cô đơn lẻ bóng mình anh.
Hà Nguy lắc đầu, tạm thời xóa bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
Bây giờ không phải lúc buồn thương, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hà Nguy đi tới quán cà phê Internet theo con đường đã điều tra được trong trí nhớ, quán rượu thuốc và cửa hàng tiện lợi từng tra camera lần lượt xuất hiện trong tầm mắt, anh nhìn thẳng về phía trước, băng ngang qua cửa.
Phía trước là một cửa hàng hoa, bên ngoài bày một chiếc bàn, từng bó hoa tươi bó sẵn đặt ngay ngắn bên trên.
Hà Nguy vừa đi qua, liền có một cô gái đeo tạp dề, cầm một bó hoa hồng đưa tới trước mặt anh:
– Anh có muốn mua hoa không ạ? Gần dây cửa hàng chúng em đang giảm giá, hoa hồng đỏ, hồng xanh, hồng phấn.
Mua nhiều tặng nhiều!
– Có hồng champagne không? – Hà Nguy nhỏ giọng hỏi.
Cô gái lộ ra vẻ mặt khó xử:
– Xin lỗi anh, cửa hàng nhà em không có hồng champagne sẵn, muốn mua thì phải đặt bên cung cấp hàng? Anh cần bao nhiêu ạ? Nhiều nhất hai ngày nữa sẽ có hàng.
Hà Nguy lắc đầu, không cần.
Anh cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình, áo khoác ngoài dính chút phấn bạc của hoa hồng, không phải hành vi cố ý mà là chuyện trùng hợp xảy ra vào đúng thời gian này.
Hà Nguy mở cửa kính của quán cà phê Internet bước vào trong, anh đưa thẻ căn cước của Liên Cảnh Uyên ra, yêu cầu mở một máy.
Nhân viên thu ngân quét căn cước xong thì hỏi:
– Anh ngồi sảnh lớn hay ghế riêng?
– Ghế riêng.
Mở máy xong, nhân viên thu ngân đặt thẻ căn cước lên mặt quầy, Hà Nguy cầm theo thẻ căn cước của Liên Cảnh Uyên, ngẩng đầu nhìn camera góc phải.
Tất cả chuyện vừa xảy ra sẽ được camera ghi lại, sau đó trở thành một câu đố của vụ án.
Hà Nguy đi tới ghế B, mở máy lên mạng.
Anh đăng ký một tài khoản mới, ấn vào đăng bài, bắt đầu hồi tưởng về nội dung cụ thể của bài đăng kia và đánh chữ lạch cạch.
Anh vẫn luôn được Sùng Trăn gọi rằng “đôi mắt quá độc”, gần như chỉ cần nhìn là nhớ, nhưng chẳng ngờ sẽ có tác dụng vào thời khắc này.
Thời gian, địa điểm, tiền thưởng thăm dò đã được sắp xếp xong xuôi, gần sát thời gian, Hà Nguy ấn gửi đi, lệnh thám hiểm được đăng tải thành công.
Sau đó anh gửi email chủ động mời đội “Liên minh dũng cảm”, cũng chính là đội mười người của Lư Chí Hoa tổ chức.
Làm xong tất thảy, Hà Nguy thở ra một hơi, thuận tiện mở trang web tìm kiếm mấy vấn đề liên quan tới sao siêu mới và du hành thời gian.
Các kết quả thể hiện rằng, không có tài liệu nào chắc chắn từ trường và năng lượng giải phóng trong vụ nổ của một ngôi sao siêu mới có khả năng bẻ cong không gian trái đất.
Hà Nguy cúi đầu suy nghĩ, lại tìm kiếm xem có thông tin về vụ nổ của sao siêu mới tối qua không.
Cuối cùng, có một bài Weibo nhỏ đã thu hút sự chú ý của anh.
Bài đăng của một người có đam mê thiên văn, nói rằng quan sát được vụ nổ của một ngôi sao siêu mới, cùng với thời gian Trình Trạch Sinh đã nói.
Trong hai vụ nổ sao siêu mới, đều xảy ra những chuyện ly kỳ.
Tối ngày tháng , nhân viên văn phòng Hà Nguy mất tích, chắc hẳn nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh cũng không ngoại lệ.
Ngày tháng , cậu và Trình Trạch Sinh ở một thế giới khác cùng trở về, tiếp theo sẽ đi vào một vòng tuần hoàn chết.
Hà Nguy không thể không nghi ngờ vào những cứ này, năng lượng từ trường từ vụ nổ sao siêu mới ảnh hưởng tới thế giới song song bọn họ đang sống, tạo thành hiện tượng quay ngược thời gian.
Vụ nổ sao siêu mới tối qua còn quan sát được, vậy thì chứng minh vụ nổ diễn ra vào hai tháng sau sẽ xảy ra đúng như tương lai.
Tắt máy xong, Hà Nguy đi về theo con đường cũ, không tới nhà của Liên Cảnh Uyên mà tới núi Phục Long.
Anh men theo con đường núi chưa mở, vừa đi vừa tìm kiếm đầu đạn.
Tối qua hung thủ mở cửa sổ, bắn súng về hướng ấy, nhất định phải tìm được đầu đạn.
Thời gian để tìm kiếm manh mối rất dài, tới khi trăng treo đầu cành liễu, Hà Nguy mới tìm được một đầu đạn dưới gốc cây.
Anh ngồi trên tảng đá, nhìn cửa sổ dinh thự.
Trong ký ức của anh, khi ấy không cho cảnh khuyển tìm kiếm theo con đường này, bởi vậy cho dù đầu đạn bị mất có rơi ở đây cũng sẽ không bị phát hiện.
Hà Nguy nghỉ ngơi một lát, mở cửa dinh thự ra.
Thi thể Trình Trạch Sinh vẫn nằm yên tĩnh nơi đó, vết máu đông lại chuyển màu đỏ tối.
Càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của hắn.
Anh bước vào trong, cẩn thận ngồi xuống cạnh Trình Trạch Sinh, vuốt ve gương mặt hắn.
Đã từng nhìn thấy rất nhiều thi thể với mọi hình dáng khác nhau, nhưng Hà Nguy chưa từng nhìn thấy thi thể nào xinh đẹp như Trình Trạch Sinh.
Hắn chỉ như đang chìm vào giấc ngủ sâu, đáng tiếc chẳng thể gọi hắn dậy.
Hà Nguy nắm tay Trình Trạch Sinh, khớp xương đã hoàn toàn đông cứng, kẽ móng tay không chỉ có máu tươi mà còn vết han gỉ của ống thép.
Anh rút từ trong túi một bọc khăn giấy ướt, kiên nhẫn lau sạch bàn tay cho hắn.
Sau đó lấy bấm móng tay, sửa lại ngay ngắn móng cả hai bàn tay.
Sau khi xác định dáng vẻ Trình Trạch Sinh sạch sẽ chỉnh tề, Hà Nguy bắt đầu lục túi hắn, lấy toàn bộ đồ trong túi ra.
Điện thoại, chìa khóa căn hộ, còn có một số thứ chứng minh hắn từng sống ở nơi này.
Cứ thế, Hà Nguy lục được một viên bi.
Dáng vẻ Trình Trạch Sinh đứng trước máy bán tự động dạng viên nang lại xuất hiện trước mắt.
Chưa bao giờ Hà Nguy nghĩ rằng mình có thể dùng từ “đáng yêu” để hình dung một người đàn ông.
Trình Trạch Sinh chính là người đầu tiên.
Anh vô thức cười khẽ, viên bi trượt ra khỏi tay rơi xuống nền đất, lăn lộc cộc vào gầm tủ.
Hà Nguy nằm rạp xuống nhìn rồi đứng dậy, kiềm chế suy nghĩ nhặt nó về.
Anh cầm ống thép vứt ra ngoài, đóng cửa sổ vào.
Trên nền nhà có hai dấu giày rõ ràng từ ngoài cửa bước vào, là của Trình Trạch Sinh và anh để lại tối qua.
Mà phía trước cách Trình Trạch Sinh chừng một mét, có một mảng dấu chân hỗn loạn, rất giống với dấu vết ảnh hiện trường mà Trình Trạch Sinh đã cung cấp, còn có cá hai mảnh vỏ đạn.
Hà Nguy nhặt vỏ đạn lên, cho vào trong túi áo.
Anh ngồi xổm xuống, quan sát dấu chân, do dự một lát, cuối cùng cũng đứng dậy không xử lý.
Căn cứ vào chứng cứ xuất hiện trong vòng lặp, hai dấu chân này sẽ bị chuyển sang thế giới Trình Trạch Sinh, không cần anh phải động tay.
Anh nhắm mắt, hồi tưởng thật kỹ hình ảnh hiện trường khi được phát hiện, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Một phút sau, Hà Nguy chắc chắn, hiện trường đã được hoàn nguyên hoàn mỹ, có thể kết thúc công việc.
Ánh trăng kéo dài cái đuôi của mình triền vào trong phòng khách, Hà Nguy đứng ngược sáng, cúi đầu nhìn thi thể Trình Trạch Sinh.
“Em đợi anh.”
“Anh nhất định sẽ nghĩ cách cứu em.”.