Chương : Mộng
Đầu rất nặng, tay chân rất nặng, cả động một cái ngón tay đều là mất công sức, Bộ Ẩn Lạc giẫy giụa muốn mở mắt ra, thân thể làm sao không nhấc lên được một tia khí lực
Xung quanh thật tối a, Nàng nghĩ như thế, nếu giãy dụa không có tác dụng vậy thì dứt khoác từ bỏ đi, thì giống như khi đó, nếu như cứ như vậy ngủ thiếp đi chắc thì không có nhiều chuyện như vậy đâu, thật tốt, cũng sẽ không chọc chị tức giận nữa
Bộ Ẩn Lạc trong hỗn hỗn loạn loạn mơ tới quá khứ, vào lúc ấy là nàng lần thứ hai nhìn thấy Trần Phong Hoa đó, lần đầu tiên là sau khi bị người đuổi theo, máu và bùn khắp người, dơ đến không xong, lần thứ hai, cũng là vô cùng chật vật
"Mẹ kiếp đồ vật thối, lần trước cư nhiên để ngươi trốn qua"
Nam nhân nắm lấy đầu của nàng ấn vào trong nước, mãi cho đến khi nàng sắp nghẹt thở mới đem nàng xách ra, nàng miệng lớn thở hổn hển, không mất một chút lại bị người ấn vào trong nước
"Được rồi lão Hắc, chẳng qua là một tiểu nha đầu mà thôi, nhanh xong việc một chút chúng ta đi báo cáo kết quả"
Nàng nghe được có một nam nhân nói như vậy, tiếp theo là thanh âm của nam nhân nắm lấy nàng
"Yên tâm đi lão Tam, ta thì không tin đồ vật thối này còn có thể trốn đi"
Nàng giẫy giụa, nhưng mà làm sao cũng không thoát khỏi nam nhân kia, không biết khi nào thì bắt đầu nàng thở không ra hơi, trong mũi và miệng toàn là nước. Thật là thống khổ, tại sao nhất định phải là mình? Có phải là qua một chút nữa thì sẽ không thống khổ như vậy? Cuối cùng nàng từ bỏ giãy giụa, một cử động cũng không động
"Hắc, đồ vật nhỏ không có động tác rồi, gần đủ rồi đó"
Nam nhân cười gằn một tiếng đem nàng đẩy vào trong sông, dòng nước rất siết, thông thường đứa nhỏ rơi vào chỗ này là không lên được, cho dù cảnh sát đến phỏng chừng cũng sẽ kết luận nàng là trượt chân rơi vào trong sông
"Hả? cắn câu rồi"
Trần Phong Hoa phát hiện cần câu chìm chìm trên mặt hiện lên một tia tươi cười, sau khi thu cần Trần Phong Hoa nhìn lên đồ vật câu được sắc mặt âm trầm
"Phốc, thật sự là câu được đồ vật tốt đó, Phong Hoa"
Một người bạn của Trần Phong Hoa khoát lên trên vai cô cười đến ngã trái ngã phải, tại sao lại là đồ vậy nhỏ này chứ. Lần trước cho rằng gặp được thú vui gì, kết quả nhặt về một người làm người ta phát bực, chọc tới chọc lui lại để cô cảm thấy càng nhàm chán trực tiếp để quản gia ném đến cục cảnh sát
"Aiz, thực sự là phiền phức"
Một người bạn của Trần Phong Hoa là bác sĩ, thấy có người ngã vào trước mặt cô ấy cũng không thể thấy chết mà không cứu sao, hơn nữa loại tiểu quỷ này, sau khi cứu sống đùa mấy cái cũng là không tệ. Không thể không nói bạn của Trần Phong Hoa với cô có ác thú vị giống nhau
"Hoa, ngươi làm sao đem đồ vật nhỏ này chơi thành bộ dáng này"
Lý Phục liếc mắt nhìn Trần Phong Hoa một cái, chỉ thấy đối phương nhìn Bộ Ẩn Lạc trên giường sắc mặt âm trầm nguy hiểm
"Bao lâu có thể tỉnh?"
"Cái này a, nói không chắc đâu, Hoa, ngươi có thể đã đem nàng chơi hỏng rồi"
Dáng vẻ của Lý Phục ngồi ở trên ghế lắc đầu ngón tay cực kỳ muốn ăn đòn, ánh mắt Trần Phong Hoa run lên, hung tợn xẻo Lý Phục một cái, ngồi ở bên giường. Nhìn vẻ mặt của người kia cả ngất cũng không từng thả lỏng cô đại khái là đau lòng, lại luôn là không tự chủ được
"Ta biết, nhưng mà không nhịn được, nhìn cô ta dáng vẻ kia thì cảm thấy rất tức"
Tay của Trần Phong Hoa vỗ lên mặt của Bộ Ẩn Lạc, chỗ đó còn có vết thương cô lưu lại, cô từng cái từng cái vuốt ve, khóe mắt là ôn nhu Bộ Ẩn Lạc chưa từng thấy
Đau quá, là mộng sao, nếu không tại sao chị lại ở chỗ này? Ngón tay của Bộ Ẩn Lạc giật giật muốn ôm lấy ống tay áo của người kia, làm sao cách đến quá xa, cả khí lực xê dịch tay cũng không có, vẫn thật sự là khó xử a
"Hả? Đồ vật nhỏ hình như nói cái gì? Tỉnh rồi sao?"
Lý Phục chú ý được môi của Bộ Ẩn Lạc giật giật, đến gần rồi lại không nghe được bất kỳ thanh âm gì, con mắt mở ra một cái khe, thoát khỏi hôn mê nhưng mà ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sao?
"Ừm, nhìn như thế, đồ vật nhỏ ngoại hình vẫn không tệ đó, lông mi vừa dài..."
Trần Phong Hoa nắm lấy bàn tay duỗi ra muốn đụng vào Bộ Ẩn Lạc của Lý Phục, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đáng tiếc Lý Phục đại khái là người không sợ Trần Phong Hoa đen mặt nhất, cô ấy cười rụt tay về
"Được rồi được rồi, biết là của ngươi, có cần nắm chặt như vậy không, rõ ràng thời điểm kiểm tra chỗ nào cũng thấy qua rồi"
Lời làm như lầm bầm của Lý Phục để sắc mặt của Trần Phong Hoa càng thêm trầm trọng, cô nhìn Lý Phục một hồi, vẫn đứng lên đi ra ngoài, lại ở chỗ này nữa nhìn theo gương mặt muốn ăn đòn kia của Lý Phục thật sự sẽ không nhịn được muốn cho một quyền
Lý Phục nhìn Bộ Ẩn Lạc trên giường chậm rãi mở mắt ra, thật là, ánh mắt cùng với năm đó giống nhau, một đồ vật đáng yêu như thế tên Trần Phong Hoa kia làm sao nhẫn tâm hạ thủ được
"Ngươi đang ở đây tìm Hoa sao? Cô ấy không ở nơi này"
Không biết tại sao, rõ ràng có thể cố gắng an ủi nói cho đồ vật nhỏ này biết Trần Phong Hoa vừa rồi còn ở đây, nhưng mà Lý Phục chính là nghĩ như vậy, đồng dạng một câu nói dùng phương thức biểu đạt không giống thì sẽ sản sinh hiệu quả khác
Ánh mắt của Bộ Ẩn Lạc dao động một cái, trong mắt lại không có thần sắc mất mác Lý Phục muốn thấy được, Lý Phục không động thanh sắc phết lấy khóe miệng
"Không để cho chị thấy được hy vọng thực sự là xin lỗi"
Lời của Bộ Ẩn Lạc để Lý Phục bỗng nhiên cả kinh, nhìn về phía đồ vật nhỏ trên giường, đồ vật nhỏ này tựa hồ không phải đơn giản như cô ấy nghĩ như vậy.
"Chị tựa hồ quá mức giật mình"
Bộ Ẩn Lạc động động, tay trái từ trên giường buông xuống, lộ ra một bả vai, tóc màu đen chiếu lên làn da màu trắng, rất, mê người. Lý Phục không chút biến sắc đem ánh mắt dời đi, lại nghe thấy đồ vật nhỏ này cười khẽ một tiếng, điều này làm cho Lý Phục cực kỳ nổi giận, đồ vật nhỏ này là cố ý
"Bộ dáng này của ngươi, không sợ ta nói cho Hoa biết sao?"
"Nếu như chị ấy tin"
Bộ Ẩn Lạc cười lên nước mắt đọng trên khóe mắt run lên một cái, Lý Phục không nói gì xác thực nếu cô ấy nói, Trần Phong Hoa chỉ có thể tin cô nhìn thấy, đồ vật nhỏ như vậy sợ là Trần Phong Hoa từ trước tới nay chưa từng gặp qua
Giày cao gót đạp ở mặt đất cứng rắn phát ra âm thanh vang vọng ở trong hành lang, Trần Phong Hoa đẩy cửa mà vào thì thấy được Bộ Ẩn Lạc nhìn cô, vẫn là loại nụ cười quen thuộc kia. Lý Phục liếc nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên không tốt của Trần Phong Hoa rất tự giác lùi ra, khi đi qua bên người Trần Phong Hoa đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, chỉ là loại nhắc nhở này con người này sợ là sẽ không để ở trong lòng
Trần Phong Hoa nhìn Bộ Ẩn Lạc, đi tới thay nàng đem sợi tóc rủ xuống trên mặt vén ra sau tai, Bộ Ẩn Lạc không tự chủ cọ cọ, rõ ràng cảm giác được đường vân trong lòng bàn tay của Trần Phong Hoa ma sát với da thịt trên mặt nàng
Có lẽ là nguyên nhân suy nghĩ đến nàng còn đang mang bệnh, Trần Phong Hoa không có thô bạo giống như bình thường, cô ngồi ở bên giường nhìn Bộ Ẩn Lạc, không có động tác dư thừa, lại là ôn nhu ở lúc Bộ Ẩn Lạc tỉnh khó có được
"Ngươi phải nhanh tốt lên một chút"
Khí tức của Trần Phong Hoa phả ở bên tai Bộ Ẩn Lạc, để lỗ tai của nàng nhanh chóng nhuộm lên màu đỏ, hồng hồng, rất đáng yêu, muốn để người cắn một cái, trên thực tế Trần Phong Hoa cũng làm như vậy rồi.
"Nếu không ta mấy ngày này sẽ sống rất tẻ nhạt"
Bộ Ẩn Lạc thu lại mí mắt, Trần Phong Hoa luôn như vậy, thỉnh thoảng thì nhắc nhở nàng, nàng chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi. Vành tai bị cắn vừa nhẹ vừa nặng, nàng có thể cảm giác được hàm răng của Trần Phong Hoa đang cạp cạp
"Huh? Thật là một đứa bé ngoan"
Bộ Ẩn Lạc nhắm mắt lại, trên mặt không có vẻ mặt dư thừa, ngón tay cũng không tự giác nắm chặt, móng tay khảm vào trong thịt, rất đau, chỉ là khó chịu so với trong lòng lại không tính là gì
Trần Phong Hoa cũng không tiếp tục, ngồi dậy lạnh lùng nhìn Bộ Ẩn Lạc, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng
"Ngươi tốt nhất mau tốt lên một chút cho ta"
Trần Phong Hoa dừng một chút, lại cúi người bóp lấy cằm của Bộ Ẩn Lạc, "Còn nữa, ta đối với một con chó chết không có bất cứ hứng thú gì"
Bộ Ẩn Lạc mím môi, nhắm lấy mắt từ đầu đến cuối không có mở mắt, Trần Phong Hoa cũng không nói thêm nữa, hừ lạnh một tiếng đạp giày cao gót đi xa
Hết chương
Edit: thật ra tui thích edit những bộ chương ngắn thế này mới không ngán, thà chương ngắn mà cả trăm chương thì edit thích hơn mấy bộ có mấy chương mà mỗi chương dài cả ngàn chữ thật ngán a