Chương : Bộ lão thái gia
Bởi vì Bộ lão thái gia nhất định muốn kiên trì từ Anh quốc về ăn tết, Bộ gia trên dưới ngoại trừ Bộ Ẩn Lạc bên ngoài tất cả mọi người trở nên rất bận bịu, Bộ gia trước mắt mà nói người quản lý sự việc là gia gia của Bộ Ẩn Lạc Bộ Ân, thế nhưng gia chủ lại luôn đều là Bộ lão thái gia, tính cả huynh trưởng kết hôn sớm của Bộ Duy vẫn còn là đứa con bọc tả, Bộ gia trên dưới đó là thực sự năm đời đồng đường
Nhưng mà nếu nói đến Bộ lão thái gia năm nay cũng không quá hơn , chỉ là người nhà họ Bộ tựa hồ cũng tôn sùng truyền thống kết hôn sinh con sớm mới làm cho vai vế của Bộ lão thái gia cao như thế
"Phụ thân"
Sáng sớm Bộ Ân thì mang theo một đám người Bộ gia chờ ở phi trường, xa xa thấy được lão thái gia chống gậy tinh thần khỏe mạnh vội vàng nghênh đón
"Ừm"
Ánh mắt Lão Thái Gia đảo qua đám người đến đón trước, tâm tình nhìn qua tựa hồ không tệ
"Con gái của vợ nhỏ ở đâu?"
Lời này để Bộ Ân và Bộ Lâm sắc mặt đồng thời cứng đờ, Bộ lão thái gia là người Trung Quốc cực kỳ truyền thống, ở trong mắt hắn chỉ có con vợ cả mới có tư cách thừa kế, Bộ gia mỗi một đứa con của vợ cả đều là hắn tuyển chọn, con cái cả đời này, nam từ cỏ, nữ từ tâm
Chỉ có một cái ngoài ý muốn chính là Bộ Ẩn Lạc, người của Bộ gia đều không biết tại sao Bộ lão thái gia lần trước về tổ trạch Bộ gia sẽ đem tên của Bộ Ẩn Lạc bỏ đi, ở trong mắt họ Bộ Ẩn Lạc là một gia hỏa bị tước đoạt tư cách thừa kế, tự nhiên cũng là không ai đi quản sống chết của nàng. Chỉ là sự tình qua đi năm, tại sao Bộ lão thái gia sẽ nhớ tới tên gia hỏa kia
"Không ở đây sao?"
Trên mặt Bộ lão thái gia có loại biểu tình thất vọng mất mát
"Đi thôi"
Có lẽ Bộ lão thái gia chỉ là thuận miệng hỏi, trên mặt Bộ Lâm lại là vô cùng đặc sắc, nếu để cho lão thái gia biết hắn đem Bộ Ẩn Lạc đuổi ra ngoài, đối với Bộ Tiêu Tinh trái lại sủng ái rất nhiều tập đoàn Hằng Thịnh dưới tay hắn thì muốn đổi chủ nhân rồi
Bộ Ẩn Lạc nhận được tài xế Bộ Lâm truyền đạt thông báo có chút sững sờ, lại không khỏi cười lạnh, về Bộ gia Ăn tết? Chuyện như vậy.... Cũng thật là buồn cười. Nói đến, đã sắp phải qua tết rồi a. Bộ Ẩn Lạc liếc nhìn bầu trời có chút xám xám ngoài cửa sổ, quay người tiến vào phòng trong, tựa hồ sắp có tuyết rồi
"Nghe nói Bộ lão thái gia điểm danh để ngươi về Bộ gia?"
"Người biết rồi?"
Bộ Ẩn Lạc thu lại mí mắt dưới, nghe thanh âm nhàn nhạt của người đầu bên kia điện thoại truyền đến không biết nên làm biểu tình gì, đâu cũng không đi được, có lẽ là nên khó chịu, lại cũng không cảm giác được khó chịu nữa
"Ta biết rồi"
Người bên kia sau khi có được câu trả lời của nàng liền cúp điện thoại, Bộ Ẩn Lạc nhìn ngoài cửa sổ, cụt hứng ngã ở trên giường, đại khái bây giờ mình đối với người kia mà nói cũng chỉ là có điểm giá trị lợi dụng này
Chị rốt cuộc muốn là cái gì đây, em không hiểu a. Bộ Ẩn Lạc nằm ở trên giường, trước mắt mơ hồ xuất hiện gương mặt không biểu tình của Trần Phong Hoa, nàng giơ tay lên muốn đụng vào, lại đột nhiên buông xuống
"Tại sao người không chịu cười nhiều một cái chứ?"
Lời của Bộ Ẩn Lạc tản ra trong căn phòng trống rỗng, không có âm thanh trả lời nàng, không biết qua bao lâu
"Phải rồi, nhìn thấy mình làm sao có thể hài lòng lên. Người có phải rất ghét mình không, nếu như cứ như vậy bị giết đi là tốt rồi, thì chuyện gì cũng không có"
"Người có nhớ mình không đây, tên gia hỏa làm người ta ghét giống mình đây khẳng định chị chắc chắn sẽ không quên đâu, nếu như là như vậy vậy thì thật là quá tốt rồi"
Thanh âm của Bộ Ẩn Lạc dần dần nhỏ đi, nhắm mắt lại hô hấp từ từ ổn định ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu nàng mới lần nữa mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vừa mới tờ mờ sáng
"Có tuyết rồi"
"Phải a, tuyết rơi rồi"
Như là đang nói chuyện cùng với người nào, trả lời cũng chỉ có chính mình, một mình thật sự rất cô quạnh. Bộ Ẩn Lạc đứng trước cửa sổ nhìn bên ngoài tường rào như là đang đợi người nào, nhưng mà mãi cho đến trời tối cũng không có ai đến
"Cũng là mình nghĩ nhiều rồi , thời điểm như thế này người làm sao sẽ rãnh"
Trong mộng nghe được thanh âm của chuông cửa, luôn ở bên tai vang lên không ngừng, thực sự là phiền chết rồi. Bộ Ẩn Lạc động chút đem đầu chui vào trong chăn, nhưng mà chuông cửa dưới lầu vẫn là vang lên không ngừng, điều này làm cho Bộ Ẩn Lạc bắt đầu hối hận tại sao phải đem chuông cửa kéo đến trong phòng
"Hả?" Bộ Ẩn Lạc mở cửa ra, ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa kích thích nước mắt nàng cũng sắp chảy ra, nữ nhân đứng trước cửa, bởi vì nghịch sáng nhìn không rõ lắm, dù sao không phải là cô. Bộ Ẩn Lạc bĩu môi chuẩn bị đem cửa đóng lại
"Này, Lạc Lạc"
Người kia thấy nàng muốn đóng cửa vội vàng đem tay chống ở trên cửa, hai mắt Bộ Ẩn Lạc nheo lại chớp chớp, nỗ lực muốn nhìn rõ người đến rốt cuộc là ai, âm thanh thật quen tai
Bộ Duy tựa ở trước cửa nhìn Bộ Ẩn Lạc híp mắt nhìn cô ấy, thỉnh thoảng chớp hai cái, còn giơ tay lên xoa xoa, ừm, quả nhiên vẫn là cô em gái này đáng yêu nhất rồi
Bộ Duy cười chen vào cửa đem cửa đóng lại, ánh mặt trời hiếm thấy tiến vào căn phòng bị lần nữa cản lại, trong phòng lần nữa khôi phục tối đen
"Thật tối"
Sau khi Bộ Duy thích ứng loại trình độ tia sáng này đang đánh giá ở xung quanh một hồi, toàn bộ trong phòng kéo lấy rèm dày đặc, một chút ánh mặt trời cũng xuyên không vào
"Huh? Duy tỷ tỷ"
Bộ Ẩn Lạc hướng về trong sofa làm tổ, mí mắt bắt đầu đánh nhau, một bộ dáng vẻ chưa có tỉnh ngủ, Bộ Duy vui lên, xoải bước đến trên người Bộ Ẩn Lạc bắt đầu xoa xoa tóc của nàng, Bộ Ẩn Lạc khó chịu vung tay đánh ta móng vuốt của Bộ Duy ấn ở trên đầu nàng
"Lạc Lạc, bây giờ cũng hơn hai giờ chiều, tinh thần một chút a"
"Ân"
Từ ngữ khí và thần thái nhìn lên, Bộ Ẩn Lạc tuyệt đối chỉ là tùy tiện ừm ừm rời khỏi cô ấy. Bộ Duy vẫn không tin trị không được nàng
"Thức dậy đi"
Rèm dày nặng bị người kéo ra, ánh sáng bị ngăn cản đã lâu không thể chờ đợi được nữa trút vào, Bộ Duy cuối cùng cũng coi như thấy rõ dáng vẻ hiện tại của Bộ Ẩn Lạc, ủy khuất cuộn ở trên soffa, tóc ngổn ngang, sắc mặt tái nhợt, rất giống hồn ma sắp phải bị ánh mặt trời chiếu chết
"Lạc Lạc, thức dậy đi"
Bộ Duy đứng ở trước sofa đưa tay ra muốn kéo Bộ Ẩn Lạc lên, ai ngờ Bộ Ẩn Lạc chỉ là lầm bầm một tiếng ôm lấy gối dựa trên ghế sofa đi lên lầu
Gian phòng của Bộ Ẩn Lạc so với phòng khách dưới lầu còn muốn tối hơn, sau khi Bộ Duy đem ba tầng rèn che sáng kéo ra phát hiện Bộ Ẩn Lạc nằm lỳ ở trên giường hai mắt vô thần mà nhìn cô ấy, u oán không nói ra được
"Lạc Lạc, Tam thúc chắc thông báo qua với em rồi mới đúng"
Trong ngữ khí Bộ Duy mang theo cao hứng, "Thức dậy đi, chị dẫn em đi mua quần áo a"
"Em có"
Bộ Ẩn Lạc uể oải nhìn Bộ Duy mở ra tủ quần áo của nàng, sau đó trên mặt Bộ Duy là mặt đầy hắc tuyến
"Những thứ đồ này của em, có thể tính là quần áo sao?"
Trong tủ treo quần áo treo một loạt áo sơ mi, như một làn khói trắng. Nếu như nàng ăn mặc như thế trở về người không biết còn tưởng rằng nàng là đi tham gia tang lễ
"Mau đi tắm rửa, đi dạo phố"
Bộ Duy không nói lời gì đem Bộ Ẩn Lạc đẩy vào phòng tắm, Bộ Ẩn Lạc chỉ cảm thấy phiền phức trước nay chưa có, nàng đối với Bộ gia không có cảm tình, đối với chuyện ăn tết này cũng không có hứng thú gì, hàng năm đều là trôi qua như vậy, tại sao năm nay sẽ biến thành như vậy
Bộ Ẩn Lạc bị Bộ Duy kéo đến trong thương trường, mặt không hề cảm xúc, Bộ Duy thỉnh thoảng cầm lấy một bộ quần áo ở trên người nàng so sánh
"Lạc Lạc, thử quần áo này xem, rất đáng yêu đó"
Đó là một cái váy liền áo hồng nhạt, hồng nhạt, váy... Bộ Ẩn Lạc cảm giác biểu tình của mình bắt đầu không bị khống chế, Bộ Duy chưa từng thấy trên mặt Bộ Ẩn Lạc xuất hiện vẻ mặt đặc sắc như vậy không khỏi cười trộm, Lạc Lạc như vậy thật đáng yêu
Hết chương
Edit: Bộ gia này nhiều người thế, tui còn loạn