Chương : Suy tàn thành bùn
Trần Phong Hoa nhìn nhìn đồ vật nhỏ cẩn thận từng li từng tí một ở bên giường co lại thành một đoàn không khỏi đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của người này
"Chủ nhân? Người tỉnh rồi?"
Bộ Ẩn Lạc ngẩng đầu quay về Trần Phong Hoa nở ra một nụ cười thật to, thì giống chuyện tối qua chưa từng đã xảy ra
"Trong phòng bếp còn có chút nguyên liệu, người muốn ăn cái gì không?"
Đối mặt nụ cười của Bộ Ẩn Lạc Trần Phong Hoa nhất thời sinh ra một loại cảm giác vô lực, lại là như vậy, mặc kệ làm sao đối xử nàng luôn mỉm cười như vậy
"Nếu đã còn có khí lực, vậy không ngại đến mấy lần nữa thì được rồi"
Thật là, mỗi lần đều là như vậy. Sau khi đem mình chơi ngất đi chị sẽ nhân cơ hội chạy trốn, mỗi một lần đều là.....
Bộ Ẩn Lạc nghiêng đầu cắn vào gối, hai tay gắt gao nắm lấy bên gối. Thật may mắn giờ khắc này Trần Phong Hoa không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nếu không nàng thì chắc bị vứt bỏ rồi. Làm món đồ chơi, có được cảm tình vậy đây chính là không làm hết chức trách chứ
Bạn có từng uống rượu say không? Bạn biết mỗi một tế bào đều đang kêu gào không thoải mái, thân thể không chịu khống chế, cảm giác ý thức cũng không tỉnh táo hơn không?
Bộ Ẩn Lạc cứ nằm như thế, mở to hai mắt nhìn một điểm trên vách tường, địa phương cả ánh mặt trời đều chiếu rọi không tiến vào nàng căn bản cũng không biết mình đến tột cùng nằm bao lâu
Trần Phong Hoa sớm đã đi rồi, cô không có ra tay với con búp bê Bộ Duy tặng, như vậy thì quá ấu trĩ rồi, tìm kiếm vấn đề, cô vẫn là yêu thích nắm lấy ngọn nguồn
"Tâm tình rất tốt?"
Thư ký Vương Nhứ Liễu của Trần Phong Hoa đang bưng tới một ly cafe cùng lúc mang theo ý tứ nhiều chuyện tiến đến bên tai Trần Phong Hoa hỏi.
Cô ấy dám cùng Trần Phong Hoa xem chuyện cười vậy cũng không phải là không có nguyên nhân, ngoại trừ công việc ra cô ấy và Trần Phong Hoa còn có giao tình bạn bè mười mấy năm, năm đó thân thiết đến áo lót của Trần Phong Hoa đều là cô ấy cùng đi mua
"Là bởi vì đồ vật nhỏ kia?"
"Làm sao ngươi biết?"
Trần Phong Hoa đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Nhứ Liễu. Vương Nhứ Liễu phất phất tay cười toe toét kéo qua một cái ghế đặt mông ngồi xuống
"Này, Lý Phục nói. Tất cả mọi người đều biết rồi, thế nào, khi nào mang ra cho ta xem mắt?"
"Một món đồ chơi cả sủng vật cũng không tính được mà thôi, có gì đáng xem"
Trần Phong Hoa cầm văn kiện đem đầu quay về không nhìn Vương Nhứ Liễu nữa
"Được rồi đó, Lý Phục nói ngươi trân quý bảo bối. Hai ngày trước ngươi đột nhiên cho mình nghỉ ba ngày, bên cạnh đồ vật nhỏ đó chứ?"
Vương Nhứ Liễu hướng về phía Trần Phong Hoa hất cầm, trên mặt mang nụ cười đắc ý
"Trước kia ta còn không tin, giờ nhìn ngươi dáng dấp như vậy, ta có thể coi là tin rồi"
Trần Phong Hoa không thể nhịn được nữa, "Bốp" một tiếng đem bút máy vật cầm trong tay mạnh mẽ vỗ vào trên bàn, còn không đợi cô nói chuyện, Vương Nhứ Liễu chỉ cảm thấy việc lớn không tốt đã như một làn khói trốn vào trong buồng nhỏ của thư ký
"Tỉnh rồi thì thức dậy, đừng giả chết"
"Xin lỗi"
Âm thanh nhẹ đến Trần Phong Hoa suýt nữa không nghe được, mi mắt Bộ Ẩn Lạc nửa thả xuống, giãy dụa rất lâu cũng không có dậy nổi, Trần Phong Hoa nhìn thấy lông mày nhíu chặt lại, đưa tay nắm lấy tóc người này thì ném ở trên đất
Thân thể và mặt đất lạnh lẽo va chạm phát ra một tiếng vang trầm thấp, đại khái là cảm giác đau gây ra, càng là để Bộ Ẩn Lạc dần dần chống lấy người lên
"Thật xin lỗi"
Vẫn là câu nói Trần Phong Hoa từ lâu nghe chán ghét kia, tóc thật dài thuận theo bả vai rủ xuống tới trên đất, che khuất gò má, căn bản không thấy rõ người này hiện giờ là loại nào vẻ mặt gì
Nàng bắt đầu từ từ nhặt lên quần áo trên đất, vết thương xanh tím trên người bị từ từ che đậy, cuối cùng một chút không thấy
Gian phòng to lớn chỉ nghe được tiếng thở hơi trầm trọng của Bộ Ẩn Lạc, qua rất lâu Trần Phong Hoa mới nghe được một câu rất nhẹ:
"Cáo từ"
Sau đó là thanh âm của cửa bị nhẹ nhàng đóng lại
"Ha, cút đi, cút đi"
Trần Phong Hoa ngoài miệng nói lời này nhưng vẫn là tiến lên hai bước đi tới trước cửa sổ, từ nơi này có thể rất rõ ràng thấy được cửa lớn
Cô chưa bao giờ biết từ nơi này đến cửa lớn có thể tốn thời gian dài như vậy, khi cô thấy được người kia loạng chà loạng choạng, dùng một loại tốc độ gần như xê dịch mà đi không nhịn được bóp chặt lấy quả đấm
Bộ Ẩn Lạc nắm thật chặt áo khoác trên người, nàng giật giật môi trắng bệch không có chút màu máu nào tiếp tục từ từ đi về phía trước, mỗi một bước đi đều sẽ liên lụy đến vết thương trên người, chậm rãi, đau đớn kéo dài làm cho nàng sắp tê dại
"Lạc tiểu thư, phu nhân để tôi đưa người"
Một chiếc xe dừng ở trước mặt Bộ Ẩn Lạc, tài xế của Trần Phong Hoa từ trên xe bước xuống nói với nàng như vậy
Bộ Ẩn Lạc có chút cố hết sức ngẩng đầu nhìn tài xế một chút, không có khí lực dư thừa làm ra biểu tình
"Không cần"
"Nhưng mà Lạc tiểu thư..."
Tài xế còn muốn nói điều gì lại bị âm thanh trong tai nghe truyền tới ngăn trở
"Nếu cô ta muốn đi vậy hãy để cho cô ta đi"
Nếu lão bản của mình đã nói như vậy rồi tài xế cũng không có kiên trì nữa. Nhìn theo chỗ ngồi của Trần Phong Hoa ở trước mặt mình chuyển xe, sau đó lái vào ga ra, cuối cùng Bộ Ẩn Lạc nhịn không được bật cười lên
Em làm sao dám làm bẩn xe của chị chứ, thì để em đau tiếp như vậy cũng tốt, dù sao đây là thứ duy nhất chị sẽ cho em
Cười như thế Bộ Ẩn Lạc chậm rãi quay đầu lại hướng về một góc trước cửa sổ nhìn tới, trống rỗng. Nàng cười đến nước mắt trên khóe mắt run lên một cái, thật giống như thứ gì sắp phải ở giây tiếp theo rơi xuống
Là mình nghĩ quá rồi, người tại sao có thể có chút quan tâm chứ, dù sao mình chỉ là một món đồ chơi dùng để tiêu khiển
Hết chương