Trí Mạng - Tiết Trần

chương 9: thật thú vị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thật thú vị

Bóng tối, lạnh lẽo, nương theo đau đớn quen thuộc dây dưa với Bộ Ẩn Lạc không để nàng tỉnh lại. Thật sự rất mệt a, rất muốn cứ như vậy mà nằm, cũng không dậy nữa

"Huh? Thật là một tiểu quỷ dơ bẩn đó"

"Đúng a, thật dơ đó"

......

Là ai? Là ai đang nói chuyện? Bộ Ẩn Lạc nghe được có một đám người vây quanh ở bên người nàng líu ra líu ríu, không ngừng tới lui nói mấy câu như vậy

Tại sao, nghe vào quen thuộc như vậy, hình như ở thời điểm nào đó từng xảy ra. A đúng rồi, mình nhớ được rồi, là ở thời điểm đó

Trong ký ức nước sông lạnh lẽo và lạnh giá của giờ khắc này dường như liên tiếp đến một chỗ, khi đó bị người từ trong sông kéo lên trên người nàng quấn quanh lấy rong, mang theo một cỗ mùi tanh sông, mở mắt ra thấy được là ánh mắt của người kia lạnh nhạt mang theo khinh thường

Loại đó giống như là ánh mắt nhìn thấy đồ bỏ đi bị vứt ở ven đường, chỉ là vừa nhìn như vậy thì có thể để khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng

Bộ phận trong ký ức bị chôn sâu giống như giếng phun hướng về Bộ Ẩn Lạc kéo tới, tuyệt vọng một lần so với một lần càng sâu, mỗi một lần đều được trao cho hi vọng, sau đó sẽ bị giẫm vào trong vực sâu càng sâu

Trong xương chảy máu dơ bẩn, thân thể và linh hồn dơ bẩn, tất cả những thứ này tổ hợp lên mình dơ bẩn như vậy. Chủ nhân của mình a, nếu như đây chính là người muốn, em nghĩ người cũng sớm đã đạt thành

Một cái tác phẩm nghệ thuật cần ba quá trình kinh nghiệm đắp nặn, hoàn thành, phá hủy, chỉ là như vậy mình bị chế tạo ra cũng không phải một cái tác phẩm nghệ thuật, mà giống như một quái vật sống sót, chủ nhân của mình, người đến cùng, muốn cái gì chứ?

"Được rồi, không sao rồi, đều qua rồi."

Có một âm thanh ở bên tai nàng luôn đang nhắc lại lời này, đưa nàng từ trong ác mộng vô tận kéo ra ngoài, đây là, mùi vị hoàn toàn xa lạ

Sở Hi mặt đầy kinh ngạc mà nhìn bệnh nhân đột nhiên tỉnh lại đem nàng ấy đẩy ra còn làm ra tư thế cảnh giới, có chút thăm dò hỏi:

"Không có sao chứ? Ngươi vừa rồi luôn khóc"

Sở Hi từ trước tới nay chưa từng gặp qua người mặc dù là ở trong mơ gào khóc đều cắn môi không phát ra bất kỳ thanh âm gì, khóc đến ủy khuất như vậy

"Khóc?"

Bộ Ẩn Lạc quay đầu, dựa vào phản quang của cửa sổ lau lau chất lỏng đã lạnh lẽo trên mặt sau đó nhìn tay mình

"Là thật, khóc rồi"

Chính mình lần trước khóc là khi nào? Nàng không nhớ nổi, cũng đã quên khóc là cái cảm giác gì, mình chỉ là món đồ chơi mà thôi, làm sao có thể quyền lợi khóc

"Ta không khóc, có thể là muối trong cơ thể quá nhiều rồi đó"

"Làm ơn đi, ngươi cho rằng ngươi là cá sấu a, anh em!"

Bộ Ẩn Lạc theo âm thanh nhìn lại, đó là người trang điểm rất rock, tóc ngắn ngủn dựng thẳng lên trên, từ trên tuyến nói phân biệt giới tính chắc là nữ

Ngay cùng lúc Bộ Ẩn Lạc đánh giá cô ấy đối phương cũng chơi lấy chiếc nhẫn bạc trên tay đánh giá Bộ Ẩn Lạc

"Khụ, xin chào ta tên Sở Hi, là bác sĩ của trung tâm bệnh viện, đó là Vân Huyền, mặc dù là một bộ trang phục bất lương nhưng thật ra là cảnh sát, chính là cô ấy đem ngươi từ ven đường nhặt về, còn nữa, nơi này là nhà ta"

"Không phải bệnh viện?"

Đối với Bộ Ẩn Lạc này vẫn còn có chút kinh ngạc nho nhỏ, ai biết tên gia hỏa tên Vân Huyền kia hình như thì đang đợi nàng hỏi vấn đề như cái này

"Ngươi một thân vết roi có thể đưa ngươi đến bệnh viện mới có quỷ a"

"Như vậy a, vậy vẫn là thật sự xin lỗi, tiền thuốc ta sẽ cho người đưa tới, cáo từ"

Bộ Ẩn Lạc ở trong mắt Sở Hi thực sự là kỳ quái, rõ ràng thân thể cũng bị thương thành như vậy nhưng vẫn duy trì ở tình trạng cảnh giới, khẩu khí lãnh đạm vẫn duy trì lễ phép và xa cách

"Này, ta cũng không muốn đem ngươi từ ven đường nhặt về lần nữa đâu, rất mệt!"

Đại khái là nhìn thấu Sở Hi muốn nói lại thôi, Vân Huyền trực tiếp đứng lên đi tới bên giường đè lấy bả vai của Bộ Ẩn Lạc đem người này miễn cưỡng đè trở về trên giường

"Thân là một bệnh nhân, thì nên tự hiểu của bệnh nhân, ngoan ngoãn nghe lời cố gắng uống thuốc, nghe hiểu không?"

Tay Vân Huyền đè lấy bả vai của Bộ Ẩn Lạc có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của người này đột nhiên thả lỏng xuống, đầu gối lên gối không quay qua, chỉ cười xì xì, khiến người ta cực kỳ khó chịu

"Này, ngươi cười cái gì?"

Vân Huyền đối với như thế bất mãn hết sức, chỉ là Bộ Ẩn Lạc lại cười đến lớn tiếng hơn, mãi cho đến nàng cười đủ rồi, từ từ dừng lại sau đó mới trả lời

"Ngươi thật thú vị"

"Mịa"

Vân Huyền bĩu môi cả người vô cùng ngạo kiều quay đầu rời đi

"Ách, ngươi đừng chú ý, tiểu Huyền cô ấy chính là như vậy"

Sở Hi đối với Bộ Ẩn Lạc cười rồi cười, "Đói bụng không, ta nấu cháo, cũng sắp xong rồi, ta đi xem thử"

Bộ Ẩn Lạc đem mặt nghiêng qua hướng bên này, nhìn Sở Hi chậm rãi đóng cửa lại, thiệt là, lại chỉ có một mình mình rồi

Mặc dù ngoài miệng không nói ra trong lòng Bộ Ẩn Lạc cũng rất rõ ràng, nàng hâm mộ hai người này lần đầu gặp mặt. Ở trên người họ nàng nhìn không được bất kỳ gông xiềng, cũng không có bất kỳ đè nén, không giống nàng. Đó là thế giới hoàn toàn khác với nàng

"Ngươi còn tốt không?"

Lúc Sở Hi bưng cháo vào thì thấy được ánh mắt Bộ Ẩn Lạc trống không nhìn trần nhà không có gì cả, thì giống như một con cá mắm chết. A, không đúng, đó là cảm giác của Vân Huyền

Bộ Ẩn Lạc trả lời không được vấn đề này, ở trong thế giới của nàng không có tốt và không tốt, chỉ có sống, sống thì là có thể luôn nhìn thấy chị ấy

"Rời giường uống cháo, còn muốn để người ta đút ngươi a"

Thủ đoạn Vân Huyền giải quyết vấn đề mãi mãi đơn giản thô bạo mà hữu hiệu, cô ấy dùng chân đá đá giường, trực tiếp đem đề tài nhảy qua

"Được rồi Huyền, đừng đối với đối với bệnh nhân như vậy"

Sở Hi đem Bộ Ẩn Lạc nâng dậy, hướng về dưới thân nàng nhét vào hai cái gối để nàng dựa vào, bưng qua chén cháo chuẩn bị đút

Lần này một đứa nhỏ to nào đó không vui rồi, chỉ thấy cô ấy rầm một tiếng nhào vào trên giường chơi xấu:

"A Hi, người ta cũng leo lên không nổi, muốn hôn hôn muốn ôm ôm muốn giơ cao cao đút cháo cháo!"

Đối mặt với tên gia hỏa đột nhiên nhược trí phản ứng của Sở Hi cũng rất dứt khoác

"Tránh ra"

Bộ Ẩn Lạc nhìn hai người này tương tác thấp giọng cười lên, ánh mắt lại bắt đầu hiện ra trống rỗng. Thật tốt a, sinh mệnh tự tại tồn tại như vậy, tại sao ngươi có thể làm càn lớn như vậy. Thật ngưỡng mộ ngươi a, Vân Huyền

"Oa, ánh mắt thật u oán, A Hi, sợ sợ"

Vân Huyền bị ánh mắt của Bộ Ẩn Lạc hù dọa, lập tức nhảy đến sau lưng Sở Hi nằm úp, nhưng mà người ta chẳng qua là đang ngẩn người mà thôi

"Nói xuất thần thì xuất thần, thiếu hiệp công phu giỏi!"

Thần kinh não của Vân Huyền không biết làm sao lớn được, lúc này lại bắt đầu vỗ tay. Bị Sở Hi ở trên trán vỗ một cái, lúc này mới ủy khuất ôm cái trán ngoan ngoãn câm miệng

"Thêm một chén nữa"

Không biết lúc nào Bộ Ẩn Lạc đã đem cháo Sở Hi đặt ở đầu giường uống sạch bách, tay nhỏ gầy giơ chén sứ trắng, nhìn cũng làm người ta hoảng sợ, chỉ lo không cẩn thận liền đem chén bể nát

"Chờ một chút ta đi lấy cho ngươi"

Sở Hi ôn nhu cười tiếp nhận chén

"Ngươi không phải bị thương rất nặng sao?"

Đợi Sở Hi đóng cửa lại, Vân Huyền thì dùng một loại ánh mắt thẩm vấn nhìn Bộ Ẩn Lạc

Hết chương

Edit: do truyện này rất nhiều rất nhiều nhân vật mà tui cũng chỉ đọc lướt sơ không biết ai lớn hơn ai cho nên truyện này sẽ đặc biệt xưng ta ngươi cho tất cả nhân vật trước

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio