Chương :
Nhưng bây giờ xem ra, nó còn tàn khốc hơn nhiều so với dự tính của cô.
“Tên tiểu tử đó đến từ lúc nào vậy?”
Phong Hàng Lãng âm thanh sắc bén hỏi dì An.
“Vừa lúc nãy thôi! Cậu ta nói rằng mình là bạn học của phu nhân. Là học trưởng. Vì hôm nay phu nhân không ởi học, nên cậu ta đên đây xem xem.” Dì An thành thật báo cáo: “Tôi không có đề cậu ta gặp được phu nhân.”
Thực ra dì An còn muốn hỏi thêm “Cũng chỉ là bạn học đên thăm thôi mà, sao cậu lại đánh người ta? Sau này phu nhân làm sao mà nhìn mặt người ta được chú’”.
Nhưng mà nghe cách Nhị thiếu gia nói với vị học trưởng đó cái gì mà “Thèm muôn vợ của người khác”, hình như hai người này đã có quen biết từ trước?
“Nhị thiếu gia, cậu biết học trưởng của phu nhân sao?” Dì An lắm lời hỏi thêm.
“Không quen biệt Cũng không cân quen! Sau này hắn còn dám tới, thì đề Tiểu Tiền đánh hắn đến khi nào hắn không dám tới nữa thì thôi!” : Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiêng.
Sau đó bước chân mạnh mẽ hướng lên lầu.
Vốn dĩ dì An định thuyết phục Nhị thiếu gia mở cửa phòng phơi năng trên tâng ba cho Tuyết Lạc ra ngoài, nhưng nhìn thấy Nhị thiếu gia đi lên lâu cũng không dám mở miệng nói tiếng nào nữa.
Dì An nhìn ra được, tâm trạng của Nhị thiếu gia không được vui vẻ.
Phong Hàng Lãng không trực tiếp đi lên phòng phơi năng trên tầng ba, mà lại đến phòng y tế ở lầu hai.
Ngay cả khi anh không chủ động đến, thì anh biết thế nào Phong Lập Hân cũng sẽ bảo bác sĩ Kim gọi anh đến.
Cô em dâu yêu quý do đích thân anh ta tuyển chọn bị anh nhót cả ngày, anh ta làm sao mà không nóng lòng cho được.
Như Phong Hàng Lãng dự đoán, Phong lập Hân đã bảo tiểu Hình nhâc giường lên, định đề bác sĩ Kim ra ngoài gọi anh.
“Hàng Lãng… em, em thật quá đáng rồi! Tuyết Lạc đã làm sai cái gì chứ?
Em có cần phải nhốt con bé lại như vậy hay không? Con bé là vợ của em, không phải là tù nhân… cũng không phải là con mèo hay con chó… em lại đi nhốt con bé lại? Em còn tắt mâM, không trả lời điện thoại, em muôn..
em muốn… khụ khụ..
Sau khi nói liên tục nhiều câu như vậy, Phong Lập Hân ho mạnh vì thở không ra hơi.
Phong Hàng Lãng ngôi xuống giường bệnh, nâng người anh trai Phong Lập Hân vào trong lòng, ôn hòa vuôt dọc lưng, đề hơi thở của anh ta được thông suốt hơn.
“Đã biết bản thân không thể nói nhiêu, anh còn nói một hơi như vậy.”
Phong Hàng Lãng áp mặt của Phong Lập Hân lên ngực mình: “Sao lại không biết trân trọng bản thân như vậy!”
“Em còn chưa trả lời anh, tại sao lại nhốt Tuyết Lạc lại? Con bé đã làm sai cái gì?”
Sau khi lầy lại được nhịp thở, Phong Lập Hân lại bắt đầu chất vấn Phong Hàng Lãng.
“Cô ấy làm anh đau khổ! Đến khi nào anh chịu cùng em sang Mỹ điêu trị, thì em sẽ thả cô ây ra! Bằng không em sẽ nhốt cô ấy cho đến khi anh đồng ý điều trị! Phong Hàng Lãng thờ ơ nói.
“Nhảm nhí!” Phong Lập Hân nghẹn ngào hỏi: “Nếu bây giò anh lập tức chết, em có thể thả con bé ra rồi chứ?”
Phong Hàng Lãng hơi sững sờ, sau đó trên mặt lướt qua một nụ cười lạnh lùng: “Em sẽ tống cô ấy xuống địa ngục, để cho anh có một người em dâu!”
“Phong Hàng Lãng, em phát điên rồi không còn cách nào cứu chữa nữa cả! Tuyết Lạc vô tội! Em tại sao muốn tổn thương em ấy vì anh chứ?”
Phong Lập Hân không kìm nồi tức giận.
“Vì cô ấy có đủ dũng khí và can đảm gả vào Phong gia, thì cô ấy phải chịu và nên chịu những chuyện này!
| Phong Hàng Lãng thờ ơ nói.
Vì những lời cầu xin cũng không thể đả động đến anh, Phong Lập Hắn chỉ còn cách dùng những thứ anh ta quan tâm đề kích thích anh, chỉ mong có thể níu kéo lại chút niềm tin của anh với cuộc sông.