Chương :
Nhưng Tuyết Lạc thật sự cảm thầy tim cô như nhói một cái.
Trong lúc vô tình, Phong Hàng Lãng liếc mắt nhìn Tuyết Lạc, một người vẫn vùi đầu vào ăn cơm, tựa hồ đổi với cơn đau dạ dày của anh, người phụ nữ này vần không có biêu hiện tỏ ra lo lắng gì chứ đừng nói là vì anh mà đau lòng.
Ít nhiều gì trong lòng anh vẫn có chút mát mát, Phong Hàng Lãng thuận tay gắp thêm cho Tuyết Lạc một miệng thịt, cũng không có mở miệng hỏi cô.
Cơm còn chưa kịp ăn xong, Phong Hàng Lãng bị một cuộc điện thoại gọi tới thúc giục rời đi. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, Tuyết Lạc đột nhiên đặt bát đũa xuống: “Đóa Đóa, phiền cậu dọn hộ tớ chỗ này, mai tớ sẽ đi học, tớ đi trước đây!”
Tuyết Lạc cũng không đuôi theo hướng mà Phong Hàng Lãng vừa đi mà cô đi đường tắt, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Trong bãi đậu xe ngoài trường học, Phong Hàng Lãng vừa khởi động chiếc xe Ferrari đen tuyền của mình, anh nhìn thầy trong gương chiều hậu một bóng dáng trẻ trung tràn đầy năng lượng đang chạy theo sau chiếc xe thể thao của mình.
Lâm Tuyết Lạc?
Người phụ nữ này đuổi theo xe anh, làm cái gì? Không phải là vì muốn tố cáo hắn sao lại đến trường quây rây cô ăn trưa?
Thời gian của Phong Hàng Lãng anh thật sự rất quý giá, nhưng anh vân dừng chiếc xe thê thao vừa khởi động lại và mở cửa kính xe.
“Mạu, há… há miệng rai” Tuyết Lạc Cuôi củng cũng đuổi kịp, thở hồn hền trước của xe.
Chính mình dừng xe lại làm cái gì?
Chờ một người phụ nữ đuổi kịp và mắng mình? Đây không phải là tự động chịu ngược sao?
Phong Hàng Lãng mím chặt môi. Chỉ là cô đuôi theo anh rồi bắt anh “há miệng”, rốt cuộc là đang giở cái trò gì?
“Cô bảo tôi há miệng, chăng lẽ là cô muốn hôn tôi sao?” Phong Hàng Lãng nở nụ cười quyên rũ mị hoặc.
vn Tuyết Lạc thật sự phục người đàn ông này, bắt cứ lời nói nào, kê cả những lời không thê bình thường hơn đều khiến anh ta liên tưởng đến cái loại chuyện này.
Chỉ có điều, nhân lúc người đàn ông này hé ra đôi môi mỏng quyên rũ kiêu ngạo, Tuyết Lạc nheo mất, lanh lẹ nhét một viên thuốc vào miệng Phong Hàng Lãng.
“Cái gì vậy?” Phong Hàng Lãng cau mày, theo phản xạ muốn nhồ viên thuốc kia ra.
Nhưng Tuyết Lạc đã gắt sDp dùng tay che miệng anh lại: “Đừng phun ral Đây là thuốc dùng đê giảm bớt cơn đau dạ dày cấp tỉnh.”
Tim của Phong Hàng Lãng đột nhiên co lại bởi lời nói của cô. Hóa ra người phụ này thở hồn hễn đuổi theo xe mình chỉ là để cho anh uống thuốc dạ dày? Anh nghiêng mặt, đôi mắt sâu thăm nhìn chăm chú người phụ nữ này, trong lòng càng nảy sinh cảm giác mơ hô.
“Số thuốc còn lại anh cất vào cái hộp bảo quản, nêu đau thì lại uông một viên. Nhưng đây chỉ là thuốc giảm đau không trị được tận gôc bệnh đau dạ dày. Tôi nay trở về, anh bảo bác. sĩ Kim đưa cho thuốc đặc trị đau dạ…
Lời còn chưa kịp nói xong, Phong Hàng Lãng đột nhiên cúi người, tay chê ngự sau đầu cô, hướng Tuyệt Lạc vào bên trong xe, mạnh mẽ khóa lại đôi môi đỏ mọng đang nói liên hồi.
Phong Hàng Lãng thô bạo mở hàm răng của Tuyết Lạc xông vào dùng lưỡi ngang ngược khuảy đảo, bên ngoài tùy ý mút cánh môi cô, nụ hôn sâu cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt chiếm cử lấy hô hấp của Tuyết Lạc.
Trong hơi thở của cô đều tràn ngập hương vị của Phong Hàng Lãng anh!
Hương vị độc chiếm mạnh mẽ khiến người ta không thê nào quên được.
Phong Hàng Lãng hôn Tuyêt Lạc đên mức tưởng chừng cô sắp ngất vì, thiêu oxy anh mới buông ra, Tuyêt Lạc lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng bừng.
Mang cho người đàn ông này thuốc uông, thế mà anh ta cư nhiên lại dám vô lễ hôn cô đến khó thở. Tuyết Lạc vừa tức giận vừa bực bội.
Thật sự quá vô liêm sỉ, người đàn ông này hết thuốc chữa rồi!
Được tự do, Tuyết Lạc như mèo bị dẫm phải đuôi chạy trối chết.
Khẽ chạm lên môi chính mình, vẫn còn lưu lại hương vị của người đàn ông ác ma đó. Mùi thuốc lá cay nòng cùng với vị đẳng. nhàn nhạt của viên thuộc vừa nãy vận còn như cũ đọng lại ở chóp mũi và khoang miệng cô.