Chương :
Phong Hàng Lãng dường như không xem mình là người ngoài, trực tiếp ngôi xuông cạnh Tuyệt Lạc. Sau đó nhìn hai món ăn đặt trước mặt cô, trứng xào cà chua và nắm xào thanh đạm.
Không hài lòng mà cau mày!
“Tiểu Viên, phiền cô lấy thêm vài món nữa. Tôi không quá thích ăn chay.”
Phong Hàng Lãng nở nụ cười nho nhã, vô cùng mê người.
“Ò, vâng, tôi đi ngay đây. Phong tiên sinh đợi chút nhé.” Viên Đoá Đoá nhanh chóng câm thẻ cơm đi lấy thêm thức ăn.
Tuyết Lạc muốn mở lời ngăn Viên Đoá Đoá nhưng cô ấy đi mắt rồi.
Tuyết Lạc quay mắt nhìn Phong Hàng Lãng ngồi cạnh, giả khổ nói: “Phong Nhị thiêu gia cao quý đến thế, tới nhà ăn vừa loạn vừa bản thế này có lẽ phải uỷ khuất anh rồi.”
“Có cô ở đây, tôi sẽ ăn một chút.”
Phong Hàng Lãng nhàn nhã nói một câu. Cầm đôi đũa trên tay Tuyết Lạc, chính xác mà nói là CƯỚP đũa. Gắp một miệng trứng tới môi mỏng bạc, cau mày, cong môi, một gương mặt với vẻ khó mà. nuốt trôi nhưng cuỗi cùng cũng miễn cưỡng nuốt xuống.
“Đồ ăn ở đây quá kém, ngày mai cô vê Phong gia ăn cơm trưa đi. Tôi sẽ cho Tiểu Tiền tới đón cô mỗi ngày.”
“Không cần! Anh thấy kém nhưng tôi không thây thê.” Tuyết Lạc lên tiêng kháng nghi.
“Vậy cô ăn một miếng trứng cho tôi xem?” Phong Hàng Lãng đặt đôi đũa vào tay Tuyết Lạc.
Ăn thì ăn! Cho dù không hợp miệng .
nhưng cũng không đên mức khó nuốt giỗng như biêu hiện của người đàn ông kia.
Tuyết Lạc mắc bấy, càm đôi đũa gắp một miêng trứng bỏ vào miệng, cô ý ra vẻ ăn rât ngon: “Ngon lắm!”
“Đầy là vì trên đũa có nước miếng của tôi, vì thế nên cô mới thây vô cùng ngon.”
Phong Hàng Lãng thản nhiên lên tiêng, vẻ mặt quyên rũ khiến phụ nữ rơi vào trầm mê.
…” Tuyết Lạc lúc này mới ý thức được chính mình bị người đàn ông này trêu đùa, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng.
Người đàn ông này thật sự là quá xâu xa! Chỉ lơ đãng một chút là lại rơi vào cái bẫy của anh ta, bị anh ta không ngừng trêu chọc.
“Anh Phong, đũa và bát của anh.”
Viên Đóa Đóa cần thận tận tay đưa bát đũa cho Phong Hàng Lãng.
“Cảm ơn.” Phong Hàng Lãng cầm lấy đôi đũa, thăng tay hướng tới đĩa thịt kho tàu gặp một miệng nhưng không trực tiếp đưa lên miệng mà đề qua bát của Tuyết Lạc: “Ăn nhiều thịt một chút, béo lên mới có cảm giác.”
Tuyết Lạc không nói nên lời, xấu hổ trước lời nói đó của Phong Hàng Lãng, bây giờ cùng anh ta tranh luận chăng khác nào tự đào mồ chôn mình. Bởi vì Phong Hàng Lãng đang là tâm điểm của cả cái căn tin, đặc biệt đối với các nữ sinh, anh ta là chủ đề bàn tán sôi nồi nhất.
Điều duy nhất mà Tuyết Lạc có thể làm lúc này là vùi đầu ăn cơm, cô gắng giảm: bót cảm giác † tồn tại của bản thân, ăn xong là chuồn lẹ. Cô hiện tại hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Nhìn thây Tuyệt Lạc ngoan ngoãn ăn cơm, Phong Hàng Lãng cũng không tiệp tục trêu chọc cô nữa. Phỏng chừng là quá đói bụng, Phong Hàng Lãng ăn rất nhanh, nhưng khí thế quý tộc vân không giảm. Phải nói là giá trị nhan sắc rất quan trọng.
Phong Hàng Lãng đột nhiên dừng lại động tác ăn cơm, nín thở nhăn mặt ân phân trên của đũa vào bụng.
“Anh Phong, anh bị sao vậy?” Viên Đóa Đóa cảm thầy được Phong Hàng Lãng dường như đang cố nén cảm giác đau đón.
“Ừm, do ăn nhanh nên dạ dày hoi Hà Phong Hàng Lãng bình tĩnh trả ời.
Đau dạ dày? Tuyết Lạc động tác cứng lại, cô biết tình trạng đau dạ dày của Phong Hàng Lãng, chỉ cần lao đầu vào công việc là quên ăn cơm.
Bởi vì bệnh tình của Đại thiêu gia Phong Lập Hân nên Phong Hàng – Lãng ban ngày thì chăm sóc anh trai, ban đêm thì bận rộn với công việc.
“Anh Phong, có đau quá không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút?”
Viên Đóa Đóa quan tâm hỏi.
“Không sao, không chết được.”
Phong Hàng Lãng tiếp tục ăn cơm.