Chương :
Trong ánh mắt người phụ nữ tràn ngập sự hoảng loạn và bôi rồi nhưng lại khiến “Phong Lập Hân” thoải mái hơn rất nhiều. Là một người có kinh nghiệm tình trường nên chỉ cân nhìn biêu cảm này của người phụ nữ là “Phong Lập Hân” đã có thê đoán được phân nào. Dù người phụ nữ này đang rất hoảng loạn và lo sợ nhưng ánh mặt của cô rất trong trẻo, đó là một tình cảm thuần khiết.
“Sửa sai cái gì, em không cần phải tự trách mình!” “Phong Lập Hân” bĩu môi nói.
Một khi người đàn ông này trỏ’ nên kiêu ngạo thì lời nói có phân không cần thận.
“Chăm sóc thật tốt cho Hàng Lãng đi, em đối tốt với nó chính là đổi tốt với anh. Quan tâm nó nhiều hơn, chăm chút từng bữa ăn và sinh hoạt hàng ngày cho nó.”
Anh trai bảo vợ quan tâm chăm sóc cho em trai mình, việc này nghe cũng thuận tai, tuy nhiên câu “Em đôi tôt với nó chính là đối tốt với anh” hình như có gì đó hơi quá đáng. Tục ngữ có câu “Không đụng vào vợ của anh m” không phải sao?
Điêu khiên Tuyết Lạc cảm thây rất bât ngờ chính là, Phong Lập Hân không hề chỉ trích quan hệ không rõ ràng giữa cô và Phong. Hàng Lãng, ngược lại còn bảo cô phải chăm sóc tốt cho Phong Hàng Lãng? Đây là biểu hiện của tình anh em sâu đậm chăng? Hay vì người chồng này của cô quá rộng lượng?
Đối với Phương Diệc Ngôn thì anh lại có thái độ tức giận không thể kiềm chế được, thế nhưng vừa nhắc đến em trai Phong Hàng Lãng của anh thì anh lại tỏ ra một mực bênh vực và thương yêu như vậy?
Phong Lập Hân này quả thật là quá yêu chiều em trai anh rồi! Nếu cô tố cáo em trai anh thường xuyên ức hiếp cô thì chắc anh cũng vẫn giữ thái độ một mực bảo vệ em trai mình.
Phong Hàng Lãng kia đúng là có biệt bao người yêu thương và thiên vị!
Cho dù thực sự có phải lỗi của hẳn hay không thì đến cuỗi cùng cũng không phải lỗi của hắn.
Nhưng còn Lâm Tuyết Lạc cô thì sao, ở đâu cô cũng không được mọi người chào đón! Nghĩ thôi đã muốn bắt lây người đàn ông kia cắn cho hắn một phát cho bố tức!
“Anh bảo em chăm sóc tốt cho Hàng Lãng, quan tâm nó nhiều hơn, rốt cuộc em có nghe thấy chưa?” “Phong Lập Hân” không hài lòng hung hăng mút một bên tai của Lâm Tuyết Lạc.
“Em nghe thấy rồi!”
Tuyết Lạc sợ nhột rụt cổ lại, vội vàng rụt lại đôi tai đỏ ng và vô tội.
“Vậy em mau nhắc lại xem vừa rồi tôi nói gì.” “Phong Lập Hân” nói bằng một giọng ra lệnh tuyệt đối, hung ác mà trầm lắng.
Tuyết Lạc bị sự hung hăng của “Phong Lập Hân” làm cho giật mình.
Tại sao tính khí của hai anh em nhà họ Phong đều giỏng nhau vậy, đều ) thích la lỗi om sòm với một cô gái yếu đuối như cô chứ?
Em trai anh là một người cực kỳ kiêu ngạo, lẽ nào Lâm Tuyệt, Lạc tôi cũng không phải là người chắc?
“Lập Hân, anh yên tâm dưỡng bệnh đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Phong.
Hàng Lãng.” Tuyết Lạc vẫn đông ý với người đàn ông.
Tuyết Lạc không quy chụp hành vi của bản thân là nhẫn nhục chịu đựng, nói thanh cao một chút thì đó là sự tôn trọng và yêu mến đối với một bệnh nhân như Phong Lập Hân.
“Ừm, Hàng Lãng hay làm việc đến khuya, em nên ở bên nó nhiều hơn, các việc bưng trà rót nước nên làm thường xuyên.”
” Phong Lập Hân” tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh ĐI Tuyết Lạc đang ở trong ngực anh, mà mỗi mệnh lệnh dường như đều có liên quan đến em trai cưng Phong Hàng Lãng của anh.
Anh muốn cô đi bưng trà rót nước cho Phong Hàng Lãng sao? Đây là công việc của một người chị Hai ư?
Không phải Tuyết Lạc không làm được những công việc Hình cho người giúp việc này, chỉ là chẳng lẽ thân phận của cô và Phong Hàng Lãng hoàn toàn không nên ở gân nhau hay sao?
Dì An và quản gia Mạc vô thức đẩy cô đến bên Phong Hàng Lãng, chăng lẽ Phong Lập Hân là chồng cô mà anh cũng muốn đầy vợ mình ra ngoài hay sao?
Hay là do bản thân Lâm Tuyết Lạc cô nghĩ nhiều? Phong Lập Hân chỉ đơn giản là muốn quan tâm đến em trai cưng của anh mà thôi!