Chương :
“Đây là một ý kiến hay… Ít nhất thì anh Lập Hân cũng sẽ không sông tiêu cực tạm bợ qua ngày. Nhưng lây Lam Du Du làm môi nhử, thì phải được sử dụng đúng cách, nêu không sẽ phản tác dụng!” Diệp Thời Niên suy nghĩ nói.
“Như thế nào?” Phong Hàng Lãng hỏi.
Có lẽ trong, lòng anh đã có kế hoạch và nắm chắc rồi, nhưng anh vân muôn nghe những suy nghĩ của Diệp Thời Niên. Phòng ngừa chu đáo không phải là chuyện xâu.
“Quan trọng nhất vẫn là xem Lam Du Du có hợp tác hay không! Nếu cô ta căm ghét hoảng sợ khi nhìn thấy Phong Lập Hân, thì tình trạng của anh Lập Hân sẽ tệ hại hơn rât nhiều, không có lợi] Nếu Lam Du Du từ ng bước dẫn dắt, đồng thời động viên khích lệ anh ây, thì anh ây nhất định sẽ nỗ lực vì người ta mà điều trị! Sau đó thực hiện bước phẫu thuật cây ghép da tự nhiên sẽ trở thành một điều hiển nhiên.”
“Anh biết đấy, sức mạnh của tình yêu là vô hạn.” Diệp Thời Niên lấy câu nói này làm lời kết luận cuối cùng của mình.
Sau khi Nina đến thay ca, Phong Hàng Lãng hỏi bác sĩ về tình trạng của Lam Du Du, tôi rời đi.
Trên đường đi, Phong Hàng Lãng đã cân nhắc những lời của Diệp Thời Niên. Sức mạnh của tình yêu có phải là vô hạn? Tại sao điều này nghe có vẻ mơ hồ?
Tình cảm gia đình không đốt cháy được bản năng và ý chí sinh tồn của anh cả Phong Lập Hân, liệu tình yêu có đủ?
Hơn nữa, người phụ nữ lòng dạ rắn rết Lam Du Du có thể có tình cảm với Phong Lập Hân sao? Cô ta chỉ là thả môi nhử sau đó ra tay giết hại anh ấy mà thôi!
Mình nên làm gì để khống chế người phụ nữ Lam Du Du này đây?
Đe dọa cô ta? Đương nhiên là không dễ dàng. Người phụ nữ ây sinh ra đã có thái độ thờ ơ với cuộc sống! Sốt cao đến mức hôn mê bắt tỉnh, cô ta còn không câu xin Diệp Thời Niên thương xót giúp đỡ.
Không nghỉ ngờ gì nữa, đây là một nước đi rất nguy hiệm. Điêu mà mình muôn làm đó chính là gặp rủi ro ít nhất có thể.
Khoảng bốn giờ chiều, Phong Hàng Lãng nhận được cuộc gọi từ Tuyết Lạc.
Thấy người phụ nữ hiếm khi chủ động gọi cho mình, Phong Hàng Lãng hơi nhíu mày, uê oải bắt máy.
Không đợi Phong Hàng Lãng nói trước, Tuyết Lạc lập tức hỏi: “Hàng Lãng, bây giờ anh có bận không?”
“Ừ, bận một chút!” Giọng nói chất phác, mang theo sự mệt mỏi và uê cải của công việc cường độ cao nhưng lại có cưng chiều xen lẫn: “Em có chuyện gì sao, nói đi tôi đang nghe đây!”
“Nhớ tôi rồi?” Anh hỏi.
Giọng của người đàn ông rât dê nghe, giỗng như một loại rượu hảo hạng được ủ lâu năm, êm dịu và mm mại.
Tuyết Lạc sững sờ, một cậu “nhớ tôi rồi”, lập tức dây lên ngàn đợt sóng trong lòng.
Mình thực sự nhớ người đàn ông đó?
Tuyết Lạc cũng không, biết. Hoặc có thê tâm hồn của cô biết điều đó, nhưng miệng cô chỉ có thể im lặng không nói gì.
Phong Hàng Lãng cũng không vội nói, mà đợi người phụ nữ nói chuyện điện. thoại ở đầu bên kia làm công lo chuẩn bị cảm xúc của mình.
Vợ nhớ chồng rồi, là một chuyện quá đẹp đã làm sao.
“Phong Hàng Lãng.” Tuyết Lạc gọi anh, giọng nói đè ép đó, nghe có vẻ tinh tế điềm đạm và đáng yêu.
“Hả?” Phong Hàng Lãng âm ừ, câu cuối từ tính hơi dâng lên: Đang nghe đây. Đợi em nghĩ xong rồi nói tiếp. Tôi không cúp máy đâu.”