Chương :
Tuyết Lạc giữ chặt điện thoại, trong giây lát cô quên mắt mình định nói gì.
Tiếng thỏ đều đều và lười biếng của Phong Hàng Lãng vang lên từ đầu dây bên kia, âm thanh này lặp đi lặp lại liên tục… âm thanh này vẫn luôn ở đó.
Có lẽ đã quá mệt mỏi khi người phụ nữ Lam Du Du kia giày vò, lúc này Phong Hàng Lãng cũng không nặng lời với Tuyết Lạc trong điện thoại.
Thay vào đó còn cho cô có đủ thời gian đề suy nghĩ kỹ những gì cô muôn nói. Không cân biệt những gì người phụ nữ này nói có phải là miệng nói một đường tim nói một nẻo hay không, nhưng có thể chắc chắn răng chính mình đã chiếm được một vị trí trong lòng của người phụ nữ này rôi.
“Phong Hàng Lãng, anh có suy nghĩ gì vê chuyện : anh trai anh đề anh đi xem mát?” Rất lâu sau, Tuyết Lạc mới nói ra câu nói đã kìm nén trong cổ họng suốt một thời gian dài.
Hóa ra là cô gọi điện cho anh là vì chuyện anh đi xem mắt!
Khá là thú vị, vọ của mình đang tìm khắp thế giới rồi sắp xếp cho chồng của chính mình đi xem mắt.
“Em đang nóng lòng muôn ném tôi vào vòng tay người phụ nữ khác sao?” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt nói. Không có bàử không khí bạo lực như bình thường, mà ngược lại có cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt.
Tuyết Lạc lại rơi vào trầm mặc, không khỏi tự hỏi bản thân. Cô thật sự muôn giới thiệu người phụ nữ khác cho người đàn ông này sao?
Có lẽ là muốn! Bởi vì Phong Hàng Lãng là em chồng của cô. Tất nhiên, cô là chị dâu cũng sẽ hy vọng em chồng của mình có thê tìm được một người phụ nữ tốt cùng chung SỐng.
bên nhau đến già. Không phải là sẽ như vậy sao? Chắc chắn là nên như vậy.
“Tất nhiên rồi! Nếu anh có bạn gái, nghĩa là tôi cũng sắp có chị em dâu.
Phong gia sẽ có thành viên mới!”
Nhưng khí Tuyết Lạc đáp lại lòi của anh, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó chua xót.
Phong Hàng Lãng im lặng một lúc, mới te giận thở dài nói: “Lâm Tuyết Lạc, em phải nói ra những câu không đúng với lòng mình như vậy thì em mới cảm thây thoải mái sao?”
Tuyết Lạc nghẹn ngào bởi câu nói này của người đàn ông, trong phút chốc cô không nói nên lời. Người đàn ông này sao có thê độc đoán như vậy. Dường như anh có thể xâm nhập vào tâm trí cô thông qua điện thoại.
“Nêu như em đã muôn mai môi cho tôi và người phụ nữ khác, vậy thì em cứ sắp xếp đỉ.” Phong Hàng Lãng tức giận nói: “Tôi bận rồi, cúp đây.”
Tuyêt Lạc câm chiêc điện thoại di động đang phát ra tiếng bíp bíp, im lãng: thât thân. Thật là không có phép tác gì cả, người chị dâu này còn chưa nói xong mà, anh thân là em chồng thế mà lại dám cúp máy trước!
Thật là đồ vô ơnl Người đàn ông, này không phải là vừa đông ý đề cô sắp xếp cho anh một cuộc xem mặt sao? Vậy thì thân làm chị dâu tất nhiên sẽ phải làm việc nên | làm rồi.
Sau khi trang điểm nhẹ, Tuyết. Lạc quyết định đích thân đến Hạ gia một chuyên.
Hôm nay là thứ bảy, ngoại trừ cậu Hạ Chính Dương, thì ba cô con gái Hạ gia đều có mặt. Mà Hạ Dĩ Kỳ xinh đẹp diễm lệ đang chuẩn bị ra ngoài.
Thứ bảy mà cô ta cũng có thê dậy sớm như vậy sao? Cũng thật làm khó cô ta rồi! Phải biết răng Hạ Dĩ Kỳ của Hạ gia là một con cú đêm. Cuộc sông về đêm rất phong phú, môi ngày nêu như chưa đền rạng sáng thì cô ta đều sẽ không về nhà. Có thê thấy cô ta rất quan tâm đến đối tượng hẹn hò của hôm nay.
“Ôi, ngọn gió nào mang Đại thiếu phu nhân Phong gia đến xóm nghèo của chúng tôi vậy? Thật là hiếm thấy!”