Chương :
Từ sau khi Tuyết Lạc đụng phải mỹ nam Phong Hàng Lãng đang tăm trong phòng tân hôn của hai người.
trên lầu thì cô liền quyết định chuyên xuống ở trong phòng cho khách ở dưới lầu.
Cứ nghĩ là bản thân mình lùi một bước sẽ được yên tĩnh một thời gian nhưng không ngờ người đàn Ông Phong Hàng Lãng này lại nhất định không buông tha cho cô. Giống như mèo vòn cuộn len, Phong Hành Lãng đùa giỡn với cô không hệ chán, cũng không thèm kiêng dè thân phận của cô.
Tiến lên phía trước là vực thẳm, lùi thì là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tuyết Lạc cảm thấy cô sắp bị ép đến phát điên rôi.
Cô nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ rồi cuộn chặt mình trong chăn, giỗng như con tằm đang cuộn mình trong ồ kén to. Cũng có lễ chỉ có ,bọc mình lại như thế này cô mới có thể thấy an tâm hơn một chút.
Ngoài cửa ‘ truyền đến tiếng của dì An dôn dập gõ cửa: “Phu nhân, phu nhận, nhanh mở cửa. Đại. thiếu gia muốn nói chuyện với cô đầy.”
Tuyết Lạc đang cuộn mình trong chăn nghe thê đột nhiên sứng người, là Lập Hân anh ây muôn nói chuyện với mình sao? Chắc là muôn hỏi chuyện liên quan đến việc Phong Hàng Lãng đi xem mắt.
Thực ra mà nói, tâm trạng tối nay của Tuyết Lạc đã rất tệ rồi, cô thật sự không muốn nói bắt kỷ chuyện gì liên quan tới Phong Hàng Lãng nữa.
Dì An, làm phiền đi nói với Lập Hân một tiếng là cháu ngủ. rồi. Còn có việc gì để đến ngày mai hãng. nói ạ.”
Không phải nghi ngờ gì, sả tình của Tuyêt Lạc đã tệ đên cực điểm rồi.
Không khó đề nghe ra có đôi chút dỗi dẫn trong lời nói của cô.
Lâm Tuyết Lạc cô ở trong nhà họ Phong này tính là gì chứ? Vợ của Đại thiêu gia Phong Lập Hân ư? Nhưng người giám hộ thứ nhất được pháp luật thừa nhận là cô đây đến cả quyền lợi thăm hỏi chông mình cũng không có, còn không bằng cả một người giúp việc.
Chỉ có những lúc Phong Lập Hân muốn gặp cô, cô mới có thể nhìn thấy anh một lúc. Nếu như nói khó nghe hơn một chút thì là anh chịu gặp cô đã là bồ thí lớn cho cô rồi.
Cũng giống như bây giờ Phong Lập Hân anh muôn gặp cô, chỉ cân kêu người giúp việc trong nhà qua nói với cô một tiêng, còn cô một chút quyên chủ động cũng không, hề có chứ đừng nói đên là đưa ra ý kiên gì.
Lúc cô ở ngoài cửa phòng bệnh, khổ cực vắt vả cầu xin quản gia Mạc lại dùng dằng cầu xin bác sĩ Kim, Phong Đại thiêu gia Phong Lập Hân lòng dạ sắt đá đến một cơ hội cho cô vào phòng bệnh chăm sóc anh cũng không cho.
Chỉ có lúc anh muốn gặp cô, Lâm Tuyết Lạc cô mới phải ngoan ngoãn xuât hiện trước mặt anh.
Tuyết Lạc đương nhiên rât thương Phong Lập. Hân là một người bệnh, cô cũng hiệu cho bệnh tình của anh.
Nhưng mỗi quan hệ vợ chồng ¡ không hề có tin tưởng này thật sự giỗng nhự đi trên một tâm băng mỏng, không kể là hiện tại hay tương lai, mỗi N. đi đều rất khó khăn.
“Phu nhân, Đại thiếu gia thật sự có chuyện rất rất rất quan trọng muốn nói với cô. Cô nhanh mở cửa đi.” Dì An vẫn kiên trì nói lớn.
Phong Lập Hân anh ấy nói muốn gặp cô-là nhật định phải gặp được cô, nói không cho cô vào phòng bệnh thï cho dù cô có khổ sở cầu xin như thế nào cũng khó mà có thể gặp được anh.
Đặc biệt tối hôm nay tâm trạng cô vô cùng tôi tệ nên cô quyết định bướng bỉnh một lần không muôn gặp mặt Phong Lập Hân.
“Có việc gì đề ngày mai lại nói đi ạ.
Cháu bây giờ cảm thầy không thoải mái, không muốn ngồi dậy.” Tuyết Lạc bướng bỉnh không muốn đi gặp Phong Lập Hân.
Cô nào có hay chỉ vì giận dỗi nhất thời lúc này của mình, cô lại bỏ lỡ một cơ hội chấm dứt cuộc sống đang dày vò cô.
“Phu nhân, chỉ mắt của cô một chút thời gian thôi. Đại thiếu gia muốn nói vê chuyện liên quan đến cô và Nhị thiêu gia.” Dì An suýt nữa là đã nói ra mọi chuyện.
Là chuyện liên quan đến Phong Hàng Lãng? Tuyết Lạc lại càng không muốn nghe.
Kể từ bây giò, tất cả những chuyện liên quan đên người đàn ông đó đêu không liên quan đên Tuyết Lạc. Tuyết Lạc cô không muốn dây dưa bắt kỳ chuyện gì với Phong Hàng Lãng nữa.