Chương :
Anh ta không tôn trọng người chị dâu này, cô lại việc gì phải đi quan tâm chuyện của anh ta chứ.
Từ này về sau, hai người bọn họ cứ coi nhau như hai người lạ qua đường là được rôi.
Tết nhất là cứ như thế đi.
“Dì An, làm phiên dì nói với Đại thiêu gia, cháu thật sự không thoải mái. Có việc gì cứ đợi đến ngày mai hãng nói đi. Cháu ngủ đây, ngủ ngon.
Nếu đã không phải là chuyện có liên quan đến bệnh tình của Phong Lập Hân mà lại liên quan đến Phong Hàng Lãng, thì đợi ngày mai lại nói cũng coi như hợp tình hợp lý.
Với cả tâm trạng của Tuyết Lạc đêm nay cũng rất tôi tệ rồi. Cô sợ nếu cô đi gặp Phong Lập Hân nữa thì cô sẽ làm ra chuyện mất mặt.
“Phu nhân, cô dậy một chút đi. Là tin tốt về chuyện của cô với Nhị thiếu gia đấy. Nói không chừng cô vừa nghe chắc chắn tâm trạng sẽ tốt hơn đấy.”
Nhà họ Phong dù sao cũng là do hai vị thiếu gia định đoạt. Dì cũng chỉ một người giúp việc, không tiện nói ra chuyện của chủ nhân.
Nghe rồi tâm trạng sẽ tốt hơn? Thế thì lại càng kỳ quái.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Phong Hàng Lãng, từ trước đến nay cô nghe xong chưa bao giờ cảm thây vụi vẻ được cả. Lần này cũng không hề ngoại lệ.
Tuyết Lạc tiếp tục im lặng, làm ra vẻ mình đã thật sự ngủ rồi.
Dị An thấy phu nhân cứng đầu cứng cô kiên quyết không chịu mở cửa chỉ có thể thở dài một tiếng. Nếu như phu nhân đã bảo ngày mai hãng nói thì cũng không thê gấp gáp trong tối nay được.
Lại thở dài một tiếng, dì An mới đi lên tầng báo lại với Đại thiếu gia Phong Lập Hân.
Hạ Dĩ Cầm đêm nay có thể nói là hết sức nổi bật. Cô đứng trong nhà hàng Lâm Hải, trở thành tâm điềm giữa các thiên kim tiểu thư và phu nhân.
Vì cuộc hẹn với Phong Hàng Lãng, càng là vì thân phận cao quý của anh ta. Người đàn ông vừa có năng lực, vừa quyên rũ, ngoại hình rât xuất. Sit như Phong Hàng Lãng, không. thể không nói anh ta chính là người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc.
Hạ Dĩ Cầm là một cô gái thông minh và biết năm bắt tâm lý của người khác. Nói đến việc nảy cũng không hẳn là chuyện xâu. Đây là đều là những gì cô quan sát được từ khi là một cô thiên kim tiểu thư.
Cho nên cả bữa ăn Hạ Dĩ Cầm chủ yếu là nói về Lâm Tuyết Lạc. Quả không ngoài dự liệu của cô, người đàn ông Phong Hàng Lãng này không hề có kiên nhẫn nghe, chỉ lúc có lúc không đáp lại một hai câu.
Thế nhưng bọn họ lại khiến cho các thiên kim tiểu thư và các phu nhân cao quý có ảo giác là bọn họ nói chuyện rất hợp, mà còn nói đến là vui vẻ nữa.
Bọn họ vốn không nghe thấy Phong Hàng Lãng và Hạ Dĩ Cầm nói chuyện gì, chỉ thấy hai người nói rất vui vẻ.
“Lúc đấy Tuyết Lạc suy nghĩ rất nhanh, chỉ tính một cái đã xoay Dĩ Kỳ mòng mòng luôn. Ha ha ha ha. Cho nên ây, Tuyết Lạc từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt Dĩ Kỳ không ít lần. Nhưng Dĩ Kỳ cũng rất ngoan, ‘khêng hệ nói cho ai nên thường xuyên bị Tuyết Lạc bắt nạt. Tuyết Lạc con bé này khi khóc thường I rât thích chạy đên phòng của tôi để kể khổ.”
Hầu hết câu chuyện của Hạ Dĩ Càm đều là xung quanh câu chuyện của Tuyết Lạc. Những câu chuyện mà cô ta kê nửa thật nửa giả, đương nhiên cũng không quên thêm cả cô ta vào câu chuyện.
Không khí bữa tối cũng coi như là khá vui vẻ được khoảng một tiếng, thấy.
người đàn ông bắt đầu xem đồng hò, Hạ Dĩ Cầm lập tức tao nhã đứng dậy.
“Phong Nhị thiếu gia, rất cảm ơn bữa tối của anh.”
Tuy răng Hạ Dĩ Cầm vẫn lưu luyến không thôi, nhưng cô là giỏi đoán ý .
người khác. Cô ta cũng hiểu rằng nếu tiệp tục kéo dài thời gian sẽ khiến cho người đàn ông không vui. Thế nên thay vì đợi người đàn ông chủ động đứng dậy từ biệt cô ta trước, không bằng tự mình nắm lầy quyền chủ động, cũng là để cho đám người.
đang chờ xem kịch hay kia biệt răng, là Hạ Dĩ Cầm cô chủ động nói lời từ biệt Phong Hàng Lãng trước.