Chương :
Tuyết Lạc còn bổ sung: “Chồng em, Phong Lập Hân!”
Khoé môi Phương Diệc Ngôn cong lên mang theo ý cười kỳ lạ, anh ta nhìn Tuyệt Lạc với ánh mắt thâm sâu, sau đó nói từng từ từng chữ: “Chỉ đáng tiếc, người đó không phải Phong Lập Hân!”
Tuyết Lạc sững người, đến cả giọng nói cũng run run: “Phương Diệc Ngôn, anh nói gì thế? Người đó..
Người đó không phải Phong Lập: Hân? Sao có thê?”
Sau đó, Tuyết Lạc cười lạnh: “Chồng của em mà em còn không nhận ra?
Phương Diệc Ngôn, cảm ơn ý tốt của anh! Em phải lên lớp rồi, tạm biệt.”
Tuyết Lạc muốn rời đi, vì lời nói của Phương Diệc Ngôn thực sự quá .
hoang đường. Người đàn ông ngồi trên xe lăn không phải Phong Lập Hân thì là ai được chứ? Lễ nào lại còn có người giả dạng Phong Lập Hân bị lửa thiêu rụi toàn bộ gương mặt tới đón cô lúc tan học?
“Tuyết Lạc!” Phương Diệc Ngôn gọi Tuyết Lạc đang quay người rời đi: “Nêu không có chứng cứ đây đủ, sao anh có thể nói ra những lời ây mà không chịu trách nhiệm chút”
Tuyết Lạc vừa mới bước tiếp thì đột ng ệt dừng lại, cô quay ‹ đầu kinh ngạc hồi: “Anh nói anh có thể chứng minh chồng em không phải là chồng em, Phong Lập Hân không phải là Phong Lập Hân?”
“Đúng, ít nhất anh có thể chứng minh rằng người đến đón em tan học vào buổi chiều thứ sáu hôm đó không phải là Phong Lập Hân!” Phương Diệc Ngôn chắc chăn, ngữ khí thập phần kiên định.
Tuyết Lạc không chỉ tò mò mà trong lòng còn có một loại lo sợ bắt an, hoảng hốt.
“Tuyết Lạc, em lại đây xem, đây là bức ảnh lúc Phong Lập Hân bị bỏng và nhập viện cập cứu, còn đây. là ảnh người đón em vào chiều thứ sáu tuần trước.” Phương Diệc Ngôn trải hai tờ báo trên bàn đá ở góc Ảnh ngữ.
Tuyết Lạc cúi đầu nhìn hai tắm ảnh, sau đó nghỉ hoặc hỏi: “Đây là bằng chứng mà anh nói? Nhưng em cũng không nhìn ra cái gì đáng ngờ cả.
“Nhìn lại cái này, đây là so sánh giữa hai bức ảnh chụp củng một người sau khi bị bỏng vì lửa thiêu và bốn tháng sau.” Phương Diệc Ngôn lấy ra hai bức ảnh tương đối rõ ràng từ túi đeo vai của mình.
“Nhưng điều này có thể chứng minh cái gì?” Tuyết Lạc càng thêm khó hiểu.
“Anh đã hỏi bác sĩ có thầm quyền tại khoa Bỏng, cũng đã đưa cho bác sĩ hai tâm ảnh trước và sau của Phong Lập Hân đề đánh giá kỹ lưỡng. Kêt quả giám định chuyên môn của bác sĩ cũng giông như anh nghĩ. Cái người Phong Lập Hân đón em hôm tan học với Phong Lập Hân lúc trước bị bỏng không phải là Thất người!”
Phương Diệc Ngôn lại lấy điện thoại ra tìm video cho Tuyết Lạc xem: “Đây là video anh lây từ bộ phận an ninh, cũng đã đưa cho bác sĩ chuyên môn xem qua. Kết luận của bác sĩ cũng giống như anh đoán ,Phong Lập Hân đón em vào thứ sáu hôm ây, là một người bình thường và khỏe mạnh.”
Tuyết Lạc gần như chết lặng, làm thế nào mà Phong Lập Hân người ‹ đến đón mình vào chiều thứ sảu tuần trước lại không phải là Phong Lập Hân? Hơn nữa đó còn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường?
Cái quái gì đang xảy ra thế này? Cảm giác thật kì dị giỗng như là đang nghe D, nghìn lễ một đêm vậy!
“Anh biết em hiện tại không thể chấp nhận nổi, và cũng không dê dàng tin tưởng chuyện này. Nhưng tất cả những điêu anh vừa nói đêu là sự thật!”
Biết Tuyết Lạc sẽ không dễ dàng tin tưởng mình, Phương Diệc Ngôn lại lây ra một xấp ảnh từ túi đeo vai, trong đó có những bức ảnh giải phẫu da trước và sau khi bị bỏng.
“Vị bác sĩ có thẳm quyền của khoa Bỏng cho biết, sau khi da của một người bị lửa đốt, trong vòng vài tháng, độ đàn hỏi của da sẽ rất kém.