Chương :
Phong Lập Hân trong lời mà dì An và quản gia Mạc nhặc đến, củng với Phong Lập Hân mà chính cô nhìn thây, đến cuỏi cùng có phải là hai người khác nhau?
“Anh nghỉ ngờ chính Phong Hàng Lãng giả làm Phong Lập Hân đê lừa gạt em!” Câu nói này đã gợi lên nhiều ý nghĩ.
Nêu Phong Lập Hân mà cô gặp là Phong Hàng Lãng giả mạo, thì mọi nghỉ hoặc trong lòng nháy mắt Sẽ được giải quyết rõ rằng. Chẳng trách mà môi khi ở cùng với “Phong Lập Hân” cô luôn liên tưởng tới bóng dáng của Phong Hàng Lãng. Cho dù đó là hơi thở bạc hà mát lạnh hay lời nói và cử chỉ của anh ấy, thật đúng là cùng với Phong Hàng Lãng không có sai biệt Bây giờ nghĩ lại, không ngạc nhiên khi ngày đó vừa trở lại Phong. gia,.
quản gia Mạc và tài xế Tiểu Tiền đều bảo “Phong Lập Hân” là Nhị thiếu ¡gia ngôi trên xe lăn! Chỉ có một lời giải thích, “Phong Lập Hân” ngôi trên xe lăn đúng là Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng của họ! Anh ta đã giả làm anh trai Phong Lập Hân! Chính vì vậy mà quản gia Mạc và tài xế Tiểu Tiên mới buột miệng gọi anh là nhị thiếu gia.
Nếu đúng như vậy, chẳng phải cả Phong gia đều biết rằng Phong Hàng Lãng giả làm Phong Lập Hân? Cũng chỉ có một mình Tuyết Lạc cô ngôc nghéch mà đặt mắt dưới mông sao?
Cô thật ngu ngốc và ngây tho Tuyết Lạc cười, cười đên thông khô.
Có lễ từ khi cô mới bước vào Phong gia, chàng rê trong đêm tân hôn kia chính là Phong Hàng Lãng giả trang đi! Chắc chắn rồi! Cùng một vóc dáng cường tráng, cùng một lời nói phóng túng không kiêng nề gì mà trêu chọc côi Chính mình nghiễm nhiên đã đau buồn đến cùng cực! Có lẽ cả Phong gia đều đem Tuyết Lạc cô giông nhứ con khỉ mà ninh đùal “Tuyết lỄNG. Tuyết Lạc… Đang nghĩ gì vậy? Em có phải là cũng phát hiện ra điểm đáng ngờ của Phong Lập Hân không?” Nhận thấy Tuyết Bếp khác thường, Phương Diệc Ngôn lên tiếng hỏi.
Phương Diệc Ngôn gọi thêm máy lần nữa, Tuyết Lạc mới hồi phục được tinh thần. Lúc này, cô đưa ra quyết định, trước khi sự việc được làm sáng tỏ, cô vận sẽ bảo vệ lập trường và quyên lợi của Phong gia.
“Phương Diệc Ngôn, em cảm thấy anh nhất định là đã hiểu làm. Không phải sự việc nào cũng sẽ diễn biến theo quy luật. Có thể Lập Hân nhà em là một trường hợp đặc biệt! Chỉ dựa vào những bức ảnh này và lời các chuyên gia nói thì không đủ đề tạo nên dữ liệu chân thật. Đây đều chẳng qua chỉ là suy luận và phỏng đoán.”
Tuyết Lạc không phủ định cũng không tán thành chứng cứ mà Phương Diệc Ngôn đưa ra.
“Tuyết Lạc, lẽ nào em vẫn chưa tin sao? Phong Hàng Lãng không phải là người tôi! Hắn ta chẳng qua là chỉ muôn đùa bỡn với em! Tuyệt Lạc, làm ơn đừng ngu ngốc nữa có được không?” Phương Diệc Ngôn gấp gáp nói.
Anh muốn tiến đến ôm Tuyết Lạc nhưng lại bị Tuyết Lạc dùng những tắm ảnh kia chắn giữa hai người: “Phương Diệc Ngôn, anh quá kích động rồi. Em tin chồng của mình! Cho dù đó là thật hay giả thì tất cả vẫn như vậy. Đây là chuyện riêng của gia đình em, không liên quan gì đến người ngoài!”
“Tuyết Lạc, anh chỉ muốn giúp eml”
Phương Diệc Ngôn lo lắng nói.
“Phương Diệc Ngôn, chúng ta đã kết thúc! Xin anh đừng dùng những phương thức như vậy tiệp cận tôi nữa. Tôi là phụ nữ đã có gia đình, điều đó đối với cả tôi và anh đều có ảnh hưởng không: tốt!” Tuyết Lạc lạnh lùng từ chỗi sự giúp đỡ của Phương Diệc Ngôn.
“Tuyết Lạc, tại sao em lại nghĩ như thế? Anh thật sự chỉ muốn giúp em mà thôi!” Phương Diệc Ngôn nóng lòng bày tỏ tâm ý của chính mình.
“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh!
Cảm ơnl” Tuyết Lạc khiêm tốn, hơi khom lưng xuống cúi đầu chào Phương Diệc Ngôn, sau đó liền quay người rời đi.
Vào lúc quay đầu lại, tâm trạng Tuyết Lạc sớm đã rôi bời.