Chương :
Lấy điểm A thể dục đúng là ước mơ của cô, cũng là đề tên đàn ông từng cười nhạo cô thê dục làm bừa cũng có thê lây được học bông phải nhìn cô bằng cặp mắt khác.
Nhưng bây giờ xem ra, đứa nhỏ trong bụng rõ ràng không đông ý người mẹ này làm loạn rồi. Nó mói được hai – tháng, chịu không nồi sức ép như thê.
Đầu mày Phong Hàng Lãng nhẹ nhàng di chuyền, nhìn thấy Tuyết Lạc chỉ ăn cơm không ăn thêm thức ăn, liên xoay bàn xoay đây đĩa tôm đến trước mặt cô.
“Ăn nhiều lên đi, tốt cho não!”
Rõ ràng là hành động quan tâm, Phong Hàng Lãng lại nhất quyết phải bôi thêm một câu nói móc.
Tuyệt Lạc không so đo với lời miệt thị của anh, một câu “tốt cho não” khiến Tuyết Lạc hạ quyết tâm ăn thêm vài con tôm nữa.
Đứa nhỏ trong bụng đang phát dục phát triên não, đúng thật là nên bổ sung nhiêu thức ăn giàu anbumin.
Tuy rằng canteen trường cũng có .
tôm, nhưng tôm ở đó dường như đều là đông lạnh, ăn vào không tươi, căn bản không thê so với tôm nõn bóc vỏ của Phong gia.
Tuyết Lạc ăn một con, lại ăn một GOH…- liên tiêp ăn ba con tôm mới dừng lại. Thực ngại không dám ăn tiêp nữa.
“Tuyết Lạc thích ăn thì ăn nhiều thêm chút đi:”
Phong Lập Hân tuy nói không rõ ràng nhưng rất tràn ngập quan tâm tới em dâu.
“Du Du, em cũng ăn đi.”
Còn có tình cảm sâu nặng với người phụ nữ mà anh yêu.
Cạch một tiếng, Lam Du Du buộng xuộng đũa bát, ngôi đó nhìn chằm chăm Tuyệt Lạc ăn.
“Tôi muốn xem xem, cô lớn như vậy rôi, còn có thê ăn được bao nhiêu thứt”
“ủy cái HE HITG ” Tuyết Lạc khó nói có chút xâu hồ vộ cùng. Bị người ta nhìn chăm chăm ăn cơm như vậy thật không tự nhiên.
Không khí trên bàn ăn lại ngượng ngùng.
“Nhị thiếu gia, để tôi giúp đại thiếu gia ăn, cậu trước ăn vài miêng lót dạ đi.”
Dì An lập tức mở miệng đánh tan không khí ngượng ngùng.
“Lam đại tiểu thư, hay cô cứ nhìn tôi ăn đi này, da mặt tôi dày.”
Phong Hàng Lãng giao lại bát của Phong Lập Hân cho dì An, bưng lên bát canh uông một ngụm.
“Sao nào, tôi nhìn chị dâu anh ăn cơm, anh đau lòng à?” Lam Du Du nửa âm nửa dương phản kích hỏi một câu.
“Tôi là lo cho cô! Tôi với anh tôi đều không thích phụ nữ quá gây, đy đà chút thì tôt hơn nhiêu!”
Phong Hàng Lãng càng đói hơn. Buổi trưa ở công ty ăn tạm vài miếng, gần đây hạng mục phong hầu của công ty lân nữa khởi động, bận đến tối tăm mặt mũi.
Nếu như nói sức ăn của Tuyết Lạc khỏe, vậy sức ăn của Phong Hàng Lãng càng kinh thiên động địa.
Như là gió cuốn mây tan, cả một mâm đồ ăn đều thây đáy.
Bị Phong Hàng Lãng nói nhự thé, Lam Du Du không nhìn Tuyết Lạc ăn nữa, câm đũa bát lên bắt đâu ăn.
Thăn bò nấu rất mềm. Phong Hàng Lãng chọn một miêng thăn bò mêm, lây đi cọng rau nặng mùi trong bát canh nhuận khâu của mình, sau đó đặt đên bên miệng Phong Lập Hân.
Răng Phong Lập Hân không tốt, : nhựng nêu là sợi thăn bò, cũng có thê nuôt xuông, cũng không sao cả.
“Hàng Lãng, em mau ăn đi.”