Triệu Hoán Thần Binh

chương 1157: chúng ta giết ra đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hô Diên Không Đài có thực lực yếu nhất, ngây ngốc hỏi:

- Phụ . . . Phụ thân, đó là thứ gì?

Các trưởng bối khôngtrả lời Hô Diên Không Đài.

Hô Diên Quảng Vân nghi ngờ đáp:

- Không biết, không ngờ có người cứu viện Dao Quang thành, sẽ là ai? Chẳng lẽ là cao thủ Đao Vực hành tỉnh đi ngang qua?

Ma thú hắc ám rất lợi hại nhưng tiếng rống rung trời chưa phát ra sức uy hiếp mạnh nhất của nó, các thánh binh sư chỉ biết đó là ma thú thánh giai, mạnh bao nhiêu cũng cỡ mới vào thánh giai là cùng nên không để bụng.

Bọn họ chú ý là đao quang, ai đến Dao Quang thành? Không ai lên tiếng vì bị tình huống đột ngột làm ngây người, chứ không phải kỵ sĩ hắc ma lợi hại cỡ nào với bọn họ.

Hô Diên Quảng Vân nói:

- Tiếp tục án binh bất động, chỉ là một kỵ sĩ hắc ma. Dến cũng tốt, có thể tiêu hao nhiều lực lượng Cổ Duệ chi dân hơn, dụ nhiều cao thủ ra . . . A?

Hô Diên Quảng Vân mới dứt lời bỗng thấy đám đỉnh thiên binh sư, thánh binh sư Bắc Đẩu hành tỉnh cách người Tiên Vực hành tỉnh không xa bộc phát khí thế cường đại, ai nấy phóng lên cao lao hướng Dao Quang thành.

- Chết tiệt, đám người này muốn làm gì?

Tuy Hô Diên Quảng Vân khinh thường dân bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh nhưng mấy thánh binh sư này là chủ lực đột kích sau khi Dao Quang thành bị tiêu hao sạch. Bọn họ đột nhiên ra tay, không nghe quân lệnh? Mới đầu Hô Diên Quảng Vân không hiểu sau đó gã chửi thề.

- Bắc Đẩu rác rưởi đáng chết, chúng muốn làm gì? Không nghe theo lệnh, bọn họ định hủy diệt nguyên Bắc Đẩu sao? Bọn họ muốn đồng quy vu tận với chúng ta? Bọn họ không lấy đại cục làm trọng, chết tiệt!

Hô Diên Không Đài không hoảng hốt mà là không kịp phản ứng, không biết nên hỏi như thế nào.

- Phụ thân, cái . . . Này . . .

Hô Diên Không Đài không kịp phản ứng nhưng người Tiên Vực hành tỉnh khác thì tỉnh táo lại.

- Đại nhân, chúng ta làm sao đây? Những người Bắc Đẩu lao ra sẽ bị cao thủ Cổ Duệ chi dân tiêu diệt ngay, chúng ta có nên . . .

Biểu tình Hô Diên Quảng Vân âm trầm nói:

- Yên lặng theo dõi kỳ biến!

Nếu thánh binh sư Bắc Đẩu hành tỉnh bị vây giết tới chết, chỉ còn lại đám cao thủ Tiên Vực hành tỉnh đành bó tay, Hô Diên Quảng Vân biết tự lượng sức mình. Cả đám cao thủ Bắc Đẩu hành tỉnh lao ra rất có thể bị cao thủ Cổ Duệ chi dân vây công tới chết, khi vây công cao thủ Cổ Duệ quân sẽ không bị tỏn thất bao nhiêu. Cao thủ Tiên Vực hành tỉnh sẽ hụt hơi. Đám người Lãnh Thu Dương hành động tương đương chia rẽ lực lượng chính mình lao ra cho Cổ Duệ chi dân giết.

Hô Diên Quảng Vân càng nghĩ càng tức giận, gã giận dữ bật cười nói:

- Tốt tốt tốt, ta đã xem thường họ Lãnh, không ngờ hắn có quyết đoán như vậy, buộc chúng ta phải ra tay. Rất tốt rất tốt, dù chút nữa buộc phải ra tay thì chờ xong việc ta sẽ lấy đầu Lãnh Thu Dương, còn có mấy thánh binh sư Bắc Đẩu, ta sẽ cho chúng biết hậu quả làm trái lời ta!

Hô Diên Quảng Vân vẫn chưa biết Lãnh Thu Dương vốn không có quyết đoán như thế, chính người ngồi trên ma thú hắc ám đã giúp gã ra quyết định. Chút nữa sẽ xảy ra nhiều chuyện mà Hô Diên Quảng Vân không ngờ hơn.

- Nghịch . . . tà nhẫn thất trảm!

Vu Nhai không quan tâm quá nhiều, điều hắn cần làm là chấn nhiếp phe địch, cách chấn nhiếp tốt nhất là giết một thánh binh sư phe địch. Tà nhẫn thất trảm chỉ có lực lượng gấp bảy lần, chưa đủ mạnh. Vu Nhai dùng nghịch tà nhẫn thất trảm, lực lượng gấp sáu mươi bốn lần phối hợp đao đạo thành thánh, hắn không tin không chém chết được thánh binh sư thực lực không quá mạnh này.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

đao quang màu đen cắt bầu trời, vẫn là bảy đao quang, từng vệt dài hơn vệt trước. Lần chiều dài mỗi đao quang tăng gấp đôi, Bá Châu thánh binh sư đang cố đỡ đòn có quyền lên tiếng nhất nhưng gã không thời gian nói chuyện.

Lực lượng gấp ba mươi hai lần, Bá Châu thánh binh sư chặn lại được nhưng toàn thân đẫm máu, bị đánh ra xa thật xa. Đao quang càng khủng bố hơn tiếp tục ập đến.

- A!

Lần này Bá Châu thánh binh sư không bị hất ra xa mà bị đao quang cắt vụn, chỉ kịp phát ra tiếng hét chói tai. Trước khi chết Bá Châu thánh binh sư rất bực tức, vì gã cảm giác những đao quang này tuy rằng đao đạo đã thành thánh, cường đại không gì sánh được nhưng ẩn chứa huyền binh chỉ cỡ đỉnh thiên binh sư, không phải thánh binh sư thánh giai. Chết trong tay thiên binh sư? Không an quá.

Thánh binh sư bị vượt cấp, lúc trước có nghe nói qua nhưng Bá Châu thánh binh sư không ngờ sẽ có ngày dến với gã.

Bá Châu thánh binh sư cũng rất tò mò, là thiên tài nhà nào có thể tạo ra huyền binh thiên binh sư tinh thuần như thế? Đao Vực Quan gia sao? Bá Châu thánh binh sư vĩnh viễn đừng mơ biết sự thật.

Không chỉ là Bá Châu thánh binh sư, hầu hết Thần Duệ chi tộca đạo sư thiên giai có mặt đều cảm giác ra lực lượng đỉnh thiên binh sư nhưng đao quang đã thành thánh, tức là kỵ sĩ hắc ma chỉ có lực lượng bán thánh.

- Hừ! Người của Đao Vực Quan gia sao? Chỉ bằng vào một đỉnh thiên binh sư dù là bán thánh đã lao qua, ta không hứng thú.

Trong doanh địa hậu phương Cổ Duệ quân, Lam Cần lạnh lùng nói:

- Ủa? Dẫn các cao thủ đi theo? Bán thánh này có chút lực lượng. Tốt tốt tốt, nếu vậy thì giết bọn họ đi, chỉ sợ các ngươi không xuất hiện.

Lam Cần là quan tổng chỉ huy vây công Dao Quang thành, gã là thuộc hạ của Lam Thương Tử, cao thủ thánh giai Lam Sương thần tộc.

Mới đầu Lam Cần còn tiếc nuối biểu thị chỉ có một người một thú xuất hiện, quá chán. Nhưng rất nhanh Lam Cần cảm giác được đỉnh thiên binh sư, thánh binh sư đến giúp đỡ, vội sửa miệng lại. Lam Cần phát hiện trên con ma thú kia có một nữ nhân khác.

Lam Cần chỉ phát hiện ra, gã không để bụng.

Lam Cần quan sát một lúc, mừng rỡ ra tiếng:

- Ủa? Hình như cao thủ Tiên Vực không xuất hiện, thánh binh sư bản xứ Bắc Đẩu? Như các đại nhân dự đoán, quả nhiên nội bộ Bắc Đẩu hành tỉnh có mâu thuẫn, ha ha ha ha ha ha! Ta không cần chờ Lam Thương Tử công tử đến cũng dư sức thâu tóm Bắc Đẩu.

Tuy Lam Cần là Cổ Duệ chi dân nhưng không phải mỗi một một giây thiên đường, một giây địa ngục đều giống Lam Thương Tử biến vui giận thành nụ cười. Có chuyện vui như vậy đương nhiên phải mừng rỡ, đặc biệt bắt được Bắc Đẩu hành tỉnh trước khi Lam Thương Tử công tử chạy tới là cơ hội lộ mặt cực tốt.

- Còn đứng đó làm gì? Ra tay đi, tiêu diệt bọn họ!

Cùng lúc đó, đám người Lãnh Thu Dương đã lao tới bầu trời Dao Quang thành, gã chính mắt Tiễn Linh người sống, hoàn toàn yên lòng.

Mặt mày Lãnh Thu Dương hớn hở nói:

- Vu Nhai, quả nhiên tiểu tử nhà ngươi không chết, tốt quá.

Lãnh Thu Dương mừng rỡ như trúng sổ số.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio