Triệu Hoán Thần Binh

chương 1158: có từng thấy thánh binh sư bị đồ sát không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những người khác quan sát thiên tài trong truyền thuyết, không dám coi khinh, chậm trễ. Trẻ tuổi như vậy đã đao đạo thành thánh, đỉnh thiên binh sư, đúng là truyền kỳ. Nhiều đại nhân vật lớn tuổi đều xếp Vu Nhai vào nhân vật ngang hàng, mới rồi hắn tiêu diệt một thánh binh sư đủ chứng minh thực lực của hắn.

Trong lòng mọi người thầm lo âu. Thiên tài thì có thiên tài, nhưng Vu Nhai chưa thiên tài đến trình độ thánh binh sư. Dù Vu Nhai có là thánh binh sư thì sao? Mới vào thánh binh sư có thay đổi chiến cuộc được không? Thiên tài cường đại cách mấy cũng cần thời gian tích lũy.

Mọi người thầm nghĩ:

- Ài, Lãnh thành chủ lạc quan hơi quá, rất mù quáng.

Bọn họ không đồng ý Lãnh Thu Dương hoàn toàn tin tưởng Vu Nhai có thể thay đổi chiến cuộc, khó hiểu nổi tại sao gã bất chấp tất cả lao qua. Nhưng không đồng ý thi không đồng ý, khó hiểu thì khó hiểu, bọn họ vốn không đành lòng nhìn Dao Quang thành bị hy sinh, đã đinh ra tay nên không hối hận.

Chỉ có Bắc Đẩu lão viện trưởng nhìn ma thú hắc ám chằm chằm, trực giác nói cho lão biết con ma thú này siêu khủng bố.

Ma thú thuộc tính hắc ám nếu không chu động bùng nổ thì đa số im lìm, không phải điệu thấp mà do chúng thích săn bắn trong bóng tối hơn. Giống như sát thủ sẽ không tùy tiện hê lên. Hắc Ma Cự Thiên Hống thuộc loại này, người ta chỉ cảm giác được lực lượng thánh giai phát ra từ người nó, không rõ cường đại đến mức nào.

Trừ phi thực lực thánh binh sư ngũ đoạn mạnh mẽ giống như Bắc Đẩu lão viện trưởng, lại có vô số kinh nghiệm liếc sơ là nhìn ra Hắc Ma Cự Thiên Hống bất phàm.

Những người khác, bao gồm Hô Diên Quảng Vân đều không nhìn ra, tối đa cảm giác cùng đẳng cấp với bọn họ.

Vu Nhai mới giết xong một người, đang chuẩn bị khiến Hắc Ma Cự Thiên Hống chấn nhiếp mạnh hơn ai ngờ đám người Lãnh Thu Dương lao ra. Vu Nhai trông thấy Lãnh Thu Dương thì rất tức giận, lấy Dao Quang thành làm mồi rất có thể là gã giở trò quỷ.

- Lãnh thành chủ, hình như người rất khỏe, trơ mắt nhìn Dao Quang thành bị diệt.

Lãnh Thu Dương cáo già nghe ra ẩn ý trong lời nói của Vu Nhai, gã muốn giải thích.

Bắc Đẩu lão viện trưởng giải thích giúp Lãnh Thu Dương:

- Vu Nhai huynh đệ còn nhớ ta không? Ta là viện trưởng của Bắc Đẩu học viện, chuyện này không liên quan đến Lãnh thành chủ. A, bọn họ đã bao vây, có chuyện gì chờ lát nữa nói sau, lo chiến đấu trước đi.

Không cho bọn họ thời gian nói chuyện, thánh binh sư Cổ Duệ quân lao qua. Mười mấy thánh binh sư Cổ Duệ quân, không ngờ tận mười mấy thánh binh sư. Lòng Bắc Đẩu lão viện trưởng chìm xuống đáy cốc, phải chiến, dù có chết trận.

Bắc Đẩu lão viện trưởng mở miệng nói:

- Vu Nhai huynh đệ, Lãnh thành chủ luôn tin tưởng ngươi còn sống, dù không có niềm tin này thì hắn sẽ không làm ra chuyện biến Dao Quang thành thành mồi vào lúc thế này. Dù gì hắn làm thành chủ Bắc Đẩu nhiều năm, sẽ không đột nhiên ngu ngốc. Vu gia là một trong cột trụ tinh thần của Bắc Đẩu hành tỉnh, dù không có ngươi!

Vu Nhai ngây ra, thấy Bắc Đẩu lão viện trưởng vừa nói chuyện vừa nghênh hướng mười mấy thánh binh sư Cổ Duệ quân lao tới.

Lãnh Thu Dương muốn khóc, lão viện trưởng đúng là người tốt, nhưng tại sao người tốt không thể sống lâu? Tại sao lực lượng của Bắc Đẩu lão viện trưởng yếu đến mức này? Nếu không nhờ lão viện trưởng trấn thì mấy năm nay Bắc Đẩu hành tỉnh càng tụt dốc hơn.

Lãnh Thu Dương chỉ nói một câu:

- Vu Nhai, dù có thế nào ta là thành chủ, chuyện Dao Quang thành cũng có phần lỗi của ta. Ta nghênh địch trước!

Lãnh Thu Dương không tiếc thân mình lăn xả vào kẻ địch. Lãnh Thu Dương chỉ là đỉnh thiên binh sư, kẻ hù là thánh binh sư, nhưng bây giờ không xông lên không được. Lãnh Thu Dương là thành chủ, gã không thể rút lui.

Lãnh Thu Dương rất hối hận. Tại sao mấy năm nay gã chỉ lo tính kế? Nếu không thì Lãnh Thu Dương hiện tại không chỉ đơn giản là mới vào thánh binh sư.

Lãnh Thu Dương thầm nghĩ:

- Chờ xong chuyện này nếu không chết sẽ nhường thành chủ lại cho Vu Nhai, là lúc nên quy ẩn.

Gần đây Lãnh Thu Dương chịu các loại ảnh hưởng giật mình nhận ra bản thân có thực lực mới là quan trọng nhất, đặc biệt và rồi bị Bắc Đẩu lão viện trưởng kích thích.

Lãnh Thu Dương cười khổ nói:

- Có thể sống sót sao?

Những người khác nhìn Vu Nhai chằm chằm, không nói nhiều lao hướng thánh binh sư Cổ Duệ quân.

Vu Nhai ngẩn ra, hắn cảm giác sự việc không đơn giản như đã nghĩ. Tất nhiên Vu Nhai biết Bắc Đẩu lão viện trưởng, hắn nhờ ân huệ của lão nên mới không bị Lạc gia hành chết. Lão viện trưởng giúp Vu Tiểu Dạ rất nhiều.

Thủy Tinh khẽ gọi Vu Nhai:

- Vu Nhai . . .

Thủy Tinh không nói gì thêm, nhưng tiếng kêu khiến Vu Nhai cảm nhận, lĩnh ngộ, chợt nhớ ra điều gì. Tối tăm không còn, Vu Nhai lại trở về trạng thái sáng sủa khiến Thủy Tinh mê mẩn.

Vu Nhai cười to bảo:

- Lão viện trưởng, Lãnh thành chủ, các vị kia, mọi người trong Dao Quang thành, tất cả sẽ không chết! Vu Nhai ta sẽ không để người không nên chết đi chết!

Thanh âm cơ hồ truyền khắp Dao Quang thành. Đám người Lãnh Thu Dương, Bắc Đẩu lão viện trưởng xung phong ra ngoài liều chết chợt khựng lại. Bọn họ ôm quyết tâm chịu chết, lời Vu Nhai nói đánh động lòng bọn họ.

Hy vọng, đây chính là hy vọng lúc trước Lãnh Thu Dương đa nói sao? Cảm giác hơi hão huyền.

Lúc trước Lãnh Thu Dương hơi mù quáng, chờ đến chiến trường mới biết Vu Nhai không phải không gì không làm được, gã đã ôm quyết tâm chịu chết. Nhưng lời Vu Nhai nói nhen nhóm hy vọng trong lòng Lãnh Thu Dương.

Các cao thủ dân bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh phát ra hơi thở mãnh liệt, Vu Nhai cảm nhận được, hắn ngửi được mùi thảm liệt.

Người trng Dao Quang thành mờ mịt bỗng chốc mắt sáng rực lên.

- Vu Nhai, hắn là Vu Nhai! Vu Nhai thành chủ trở lại.

Bọn họ không có ánh mắt tốt như thánh binh sư, ở dưới thành chỉ lờ mờ thấy người này đến cứu viện Dao Quang thành, giờ mới biết người đó là Vu Nhai.

Trong đám thanh kỳ kỵ sĩ đội, Cự Xỉ rống to bể giọng:

- Vu Nhai trở về, hắn là . . .

Tuy biểu hiện của Dạ Tình khiến người ta chú ý nhưng thời gian quá ngắn, mọi người chưa kịp hỏi thì Vu Nhai đã hét ra tiếng.

Những người biết Vu Nhai cùng chung nỗi niềm.

- Vu Nhai, Vu Nhai, ta biết ngay hắn không bao giờ chết được.

Mặt Vu Thiên Tuyết tái nhợt nổi lên chút hồng, bất đắc dĩ nói:

- Nhi tử của ta thật khiến người không yên lòng, đôi khi cảm giác nhi tử trước kia tốt hơn.

Nói vậy nhưng Vu Thiên Tuyết cười tươi, nụ cười đẫm lệ.

Một cao thủ Tiên Vực hành tỉnh chớp mắt:

- Có chuyện gì? Sao cảm giác khí thế toàn Dao Quang thành thay đổi?

Bọn họ có nghe lời Vu Nhai nói, nhưng không có khái niệm gì về truyền thuyết Vu Nhai. Hô Diên Quảng Vân có khái niệm, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hô Diên Quảng Vân nhĩ đến lời Lãnh Thu Dương nói, Vu Nhai là tín ngưỡng của bình dân Bắc Đẩu hành tỉnh. Bây giờ Hô Diên Quảng Vân phát hiện Vu Nhai không chỉ là tín ngưỡng của bình dân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio