Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bức hoàng phi đen nạm vàng Trấn Bắc Hầu Phủ nện xuống đất, mẻ ra một góc, chữ viết mạnh mẽ hữu lực phủ một tầng bụi mỏng. Năm đó tổ tiên Tần gia trấn thủ biên cương, đáng đuổi giặc Hung nô, bảo vệ quốc thổ, mảnh đất từng trải đầy nhiệt huyết, ngòi bút ngân câu thiết họa, không kể xiết ngạo cốt anh hùng.
Chỉ là lúc này, gia môn ba đời trung hồn ngạo cốt, trong một buổi sáng lụn bại.
Quan binh thân mang nhuyễn giáp, tay cầm trường kích, nối đuôi nhau đi vào. Hoa cỏ quý giá bị bước chân đạp rơi rụng thành bùn, tiếng chuông vàng treo đầu cành không còn lảnh lót như xưa, tựa như yết hầu bị ai bóp nghẹn, bỏ vào túi kín. Bất kể là sư tử ngọc hay trụ váng sơn son, nơi nào bị quan binh quét qua, đều thành một mảnh phế tích.
Đây là khí thế tịch biên gia sản, tôi tớ từ trên xuống dưới Tần gia bị đẩy vào một góc, ai dám phản kháng lập tức đánh, không kể sống chết. Còn có nha hoàn lâu năm dung mạo xinh đẹp bị quan binh nhân cơ hội chiếm hết tiện nghi, tiếng khóc lóc vang vọng từ trên xuống dưới Tần gia, tất cả trở thành một đống hỗn loạn.
Tần gia năm đó hiển hách, từ sau khi lão Hầu gia mất, tuy không còn vinh quang như năm xưa, nhưng có Sở Du chống lưng, vẫn là không có ai dám quấy rối sinh sự. Mấy năm nay mặc dù tiểu Hầu gia chưa phục chức trong triều đình, nhưng có Sở Du kinh doanh, mỗi năm điều trôi qua trong phú quý.
Trước kia đám hạ nhân Tần gia không phải chưa từng toan tính nhỏ nhặt, Sở nhị gia dù thế nào cũng chỉ là người được gả vào cửa, chủ nhân Hầu phủ vẫn là Tần Tranh, chủ tử nhìn trúng mới thật sự là chủ mẫu. Lúc đầu Mạnh Hàn Y lôi kéo bọn họ, cũng là lợi dụng điều đó.
Mạnh Hàn Y đối xử ôn hòa với mọi người, người như vậy làm chủ mẫu, so với Sở Du trước giờ đều nghiêm nghị càng khiến người thoải mái. Bọn hạ nhân liền dao động tâm tư, bị Mạnh Hàn Y lừa dối, suýt nữa hại chết tính mạng Sở Du. Một buổi sáng không có Sở Du, liền rơi xuống kết cục này, chỉ hận biết vậy chẳng làm.
…
Giá bác cổ bị đẩy ngã, đồ sứ quý giá rơi vỡ đầy đất, nhìn thấy mà giật mình.
Giá bác cổ: cái giá thường chia ra làm các ô, đựng các vật trang trí nhỏ, thường là đồ sứ.
“Các người làm gì! Nơi này là Trấn bắc Hầu phủ!” Tần Dao thét lên đỡ lấy Tôn thị, gắng gượng chút sức lực cuối cùng chất vấn đám quan binh hung thần ác sát.
Tướng lĩnh cầm đầu vung tay lên, liền có người đem hai mẹ con Tần gia túm vào trong vườn.
Nhiều năm làm phu nhân tiểu thư phú quý giàu sang, hai mẹ con Tần gia có khi nào bị khuất nhục như vậy, lúc này khóc lóc không ngớt. Tin đồn truyền ra, hai mẹ con Tần gia cũng ít nhiều hiểu được nguyên do, trong lòng cực hận Mạnh Hàn Y ác độc liên lụy Tần gia, lại lo lắng Tần Tranh vì thế mà bị hoạch tội. Tận đến lúc này, hai mẹ con Tần gia mới hoàn toàn hiểu rõ, tình cảnh trước mắt có bao nhiêu tứ cố vô thân.
Trong nhà không còn trụ cột.
Tôn thị nhìn nữ nhi bị dọa đến run lẩy bẩy, không nén được bi thương, không có trượng phu, con trai nhập lao, chỉ để lại nàng một vị phụ nhân. Cuộc sống trước kia quá mức bình thản, thế nên quên mất chỗ dựa của bản thân là ở nơi nào.
Trụ cột Tần gia đã bị bọn họ tự tay quật đổ.
“Thật đúng Trấn Bắc Hầu Phủ to gan lớn mật.” Tướng lĩnh cầm đầu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Mạnh Hàn Y mưu đồ hại thánh thượng, Trấn Bắc Hầu Phủ ý đồ mưu nghịch rõ rành rành, hôm nay người từ trên xuống dưới đều không chạy khỏi cửa phủ!”
“Phóng cứt chó vào con mẹ nhà ngươi ấy, lão Hầu gia nhà ta một mảnh lòng son dạ sắt, con trai ta quang minh chính đại, dựa vào cái gì dám nói xấu chúng ta như thế!” Tôn thị tính tình nóng nảy trong lúc nhất thời quên sợ, chống nạnh nhổ một câu.
Mi tâm tướng lĩnh nhíu một cái, sát khí hiện ra, lạnh lùng nói: “Phụ nhân dốt nát phóng lời mê sảng gì vậy, còn tưởng Tần gia quý giá cỡ nào? Mạnh Hàn Y nếu có thể cùng theo Tần Tranh đi xuân thú, quan hệ cùng Tần gia đương nhiên không nhỏ, tội danh lớn như vậy, các người còn dám giảo biện? Người đâu, bắt toàn bộ người nhà họ Tần cho ta, ai dám phản kháng giết bất luận tội!”
Vừa dứt lời, hai tôi tớ đang giãy dụa lúc này máu tươi đương trường, đầu người lăn xa ba thước.
Xung quanh nhất thời tĩnh mịch, Tần Dao hét ầm lên, co rúm trong lòng mẫu thân, khóc thảm. Tôn thị hai mắt mở to, một hơi nghẹn trong cổ, lên không nổi xuống cũng không xong, vốn muốn bất tỉnh, thế nhưng lại sợ hãi đến thanh tỉnh dị thường. Lúc này vị trạch phu nhân chưa từng thấy qua nguy hiểm mới hiểu được hết thảy mặt trái của phú quý quyền thế, chỉ là trước nay đều có người đem cái ngươi lừa ta gạt, cá lớn nuốt cá bé che giấu quá tốt, thế nên bà mới cho rằng hết thảy đạt được đều là đương nhiên phải thế.
Trạch phu nhân: giống như “trạch nữ”, “trạch phu nhân” là người phụ nữ chỉ thích ở trong nhà, không muốn giao tiếp xã hội. (-Raph-)
Tần Dao gào khóc, suy cho cùng nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, giống với quý nữ các nhà cao cửa rộng khác, kiêu căng ngang ngược lại được bảo hộ quá tốt, chưa từng thấy sóng gió. Biến cố trước mắt, trực tiếp phá hủy mười mấy năm nhận thức của nàng, từng có bao nhiêu ngang ngược kiêu ngạo, bây giờ liền có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Hai mẹ con lúc này giống như lục bình không nơi nương tựa, trong lúc nhất thời ngoại trừ gào khóc thì không còn ý nghĩ gì khác.
Hai hàng lông mày tướng lĩnh tràn đầy sát khí, hững hờ liếc qua bảng hiệu Trấn Bắc Hầu Phủ, một cước đạp thành hai nửa lạnh lùng nói: “Mang hết những người này đi, ai phản kháng giết! Hôm nay coi như huyết tẩy Tần phủ, cũng phải tìm ra bằng chứng Tần Tranh mưu nghịch!”
Sát lệnh vừa ra, trên dưới Tần phủ một mảnh khóc lóc ai oán. Tiếng tôi tớ tỳ nữ khóc váng trời, hai mẹ con Tần gia tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy giàn giụa.
“Nhiều ngày không gặp, Minh Viễn tướng quân tính khí càng lớn.”
Lời nói nhẹ bẫng có vẻ trung khí không đủ, lại ngoài ý muốn vững như bàn thạch, tựa như một tấm bùa bình an, khiến cho bi thương không thấy ánh mặt trời tán đi không ít, tiếng kêu rên trong nháy mắt cũng tắt dần.
Trung khí: là đường khí huyết lưu thông qua dạ dày. (-Raph-)
Mọi người vô thức nhìn về hướng âm thanh.
Giày quan gấm thêu vân mây từng bước bước qua đống hỗn độn Hầu phủ, áo bào đỏ tươi, nút ngọc thẳng hàng, tay áo thêu kim ngân, vạt áo vân mẫu đơn, rõ ràng là triều phục. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt mới khỏi bệnh như phủ lên lớp nước sơn, mất đi độ sắc bén, có chút trống rỗng, không có gió sương cũng chẳng có tình cảm.
“Nếu huyết tẩy Hầu phủ, thuận tiện lấy dùm Du nước.”
Từng chữ Sở Du nói đều khí phách, từng bước tới trước mặt Minh Viễn tướng quân. Hắn gần đây gầy đi rất nhiều, áo bào vốn vừa người giờ lại có phần rộng, rũ ở đầu vai, lộ ra dáng vẻ mảnh mai mới khỏi bệnh, thế nhưng sống lưng thẳng tắp khơi lên hy vọng của toàn bộ Tần phủ, giống như ngọn đèn giữa đêm tối, thanh gỗ nổi bên trong vũng bùn.
Ánh mắt Tôn thị và Tần Dao nóng lên, nước mắt chảy xuống ngăn không được.
Minh Viễn tướng quân nhíu mày, bóp cằm Sở Du, giọng nói vẫn cường ngạnh mà ngạo mặn: “Thì ra Sở nhị gia còn ở đây, ta bất quá chỉ là phụng mệnh hành sự, Sở Nhị gia đừng gây khó dễ cho ta.”
Ghế dựa hoàng hoa lê vân xanh đặt trong viện Tần Gia, ống tay Sở Du phất một cái, kéo áo bào ngồi xuống, khóe môi tái nhợt khẽ nhếch, tựa trên tay vịn nói: “Nếu nói muốn phụng mệnh hành sự, vậy đàm luận công sự vậy. Trước muốn hỏi Minh Viễn tướng quân một câu, chiếu theo lễ pháp trong triều, tướng quân là võ quan tứ phẩm, bản quan lĩnh chức nhị phẩm tổng quản đại thần, kế tục tam đẳng công tước…” Lời vừa nói, chợt trở nên lạnh: “Minh Viễn tướng quân trình diện bản quan mà không hành lễ, không khỏi… thất lễ vô cùng.”
Hoàng hoa lê: gỗ cây sưa, theo cách gọi của người VN. Gỗ hoàng hoa lê được người TQ xếp vào một trong bốn loại gỗ quý, bao gồm: Hoàng Hoa Lê, Tử Đàn, Kê Sí, và Thiết Thực. Gỗ Hoàng Hoa Lê thường chỉ có quan lại mới có thể dùng, thể hiện sự tôn quý. (-Raph-)
“Ngươi!” Minh Viễn tướng quân trong triều xuất thân từ dân gian, vũ dũng có thừa, khí độ không đủ, ghét nhất người khác mang xuất thân ra ép hắn, mà khoe khoang như Sở Du, không chỉ là muốn vượt hắn, mà còn muốn ép hắn không ngóc đầu lên được.
Ngón tay Sở Du gõ gõ trên tay vịn dừng lại, nhẹ giọng nói: “Muốn theo lẽ công bằng, không biết tướng quân giữ trong tay là công từ nơi nào? Từ Đại Lý Tự hay Cửu Môn Đề Đốc, hay là Ngự Lâm Quân? Trong tay có chỉ dụ hay công văn điều lệ?”
Lão Hầu gia từng là đại thống lĩnh Bắc môn, năm đó đắc tội khá nhiều người, bây giờ rốt cục bị nắm được nhược điểm lớn, không ít người muốn bỏ đá xuống giếng. Dù chưa có chỉ dụ hay công văn, tội liên đới Tần gia là tội tử đã định, bây giờ bắt người sau này còn có thể đi trước một bước kiếm một cơ hội nở mày nở mặt. Vì vậy bên này vừa nghe được tiếng gió thổi, Minh Viễn tướng quân liền trước một bước chế trụ người Tần gia…
Sở Du thấy đối phương không đáp, nhịn không được vỗ mạnh tay vịn, lạnh lùng nói: “Du còn chưa vào quan tài, vẫn là gia chủ Hầu hủ, dám to gan sinh sự gây chuyện ở Trấn Bắc Hầu Phủ, trước cân nhắc thân phận chính mình!”
Gió nổi lên, thổi tới tay áo Sở Du bay bay, thân hình hắn vẫn không nhúc nhích, phảng phất như sáu năm trước, áo trắng tóc đen, một mình đứng trước cửa Hầu phủ, lớn tiếng nói:
Kể từ hôm nay, ta chính là gia chủ nơi này.
Tần Dao rưng rưng nhìn bóng lưng Sở Du, cái gì cũng không nói được, chỉ có thể nâng Tôn thị bước về phía sau Sở Du..
Thu Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hai người, bất động thanh sắc đứng bên cạnh Sử Du, ngăn các nàng gần chủ tử nhà mình.
Sở Du che miệng ho nhẹ vài tiếng, thản nhiên nói: “Minh Viễn tướng quân đã lâu không đáp, chắc là cái gì cũng đều không có!? Như thế cũng dám can đảm tuyên bố huyết tẩy Hầu phủ?”
Sắc mặt Minh Viễn tướng quân âm t rầm nói: “Sở Du, ngươi đừng vội ở đây mà già mồm áp lẽ phải! Tần gia mưu đồ tạo phản, ám sát hoàng thượng, ngươi đã nhận mình là gia chủ Tần phủ, như vậy cũng không thoát khỏi liên quan! Người đến, bắt hết lại!”
Sở Du cười nhẹ một tiếng, mặt đầy hàn khí: “Du bị bệnh một đoạn thời gian, nhưng cũng không đến nỗi tai mắt không dùng được. Hầu gia nhà ta bị tiểu nhân che giấu nhiều năm, mới hồ đồ đem người không quy củ bên cạnh. Gian thần tiểu nhân là hạ nhân Hầu phủ không sai, nhưng cũng chỉ là như thế. Lúc ám sát Hầu gia nhà ta cũng liều mình cứu giá, nếu không phải vậy chỉ sợ ý đồ của kẻ gian đã đạt được. Cho là lấy công chuộc tội, ý tứ hoàng thượng còn chưa rõ, tướng quân đã trước một bước dịnh tội Hầu phủ?”
Vượt quá chức phận, tội danh đè xuống cái mũ quan này cũng lớn, lúc này sắc mặt Minh Viễn tướng quân tái nhợt, gấp giọng cãi: “Không phải thế,… ngươi..”
Sỡ Du lúc này vỗ án đứng dậy, xen lời hắn: “Đã không phải như vậy, hành động của Minh Viễn tướng quân hôm nay chẳng phải là làm càn! Tần Tranh tuy nhập ngục, nhưng tước vị vẫn còn, bệ hạ một ngày còn chưa cắt chức tước, nơi này vẫn là Trấn Bắc Hầu Phủ! Hồn thiêng hộ quốc còn ở, bài vị xếp trong từ đường Tần gia, máu nhuộm sa trường, vì quốc vong thân không ít hơn trăm người, đôi mắt còn ở trên đỉnh đầu nhìn. Ngươi, còn dám!”
Tiếng không lớn, lại mang theo cơn giận lôi đình, ngay lập tức chấn động binh sĩ bên dướng Minh Viễn tướng quân. Bọn họ đều là xuất thân quân ngũ, vốn trong lòng bản thân tràn đầy kính nể đối với anh linh hy sinh, lúc này cũng không ai dám động.
“Cũng thỉnh Minh Viễn tướng quân mang theo người của ngươi lui mười trượng ra ngoài, tội danh chưa định trước, chớ động tới một người Tần gia! Bằng không…” Sở Du nói tới đây, không cần nói thêm, một ánh mắt lạnh băng cảnh cáo là đủ.
Minh Viễn tướng quân bực mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở nhị gia hảo khí phách, chỉ mong lúc bệ hạ thủ dụ xuống, ngài còn có thể nói những lời như vậy giống bây giờ.”
Sở Du chìa tay, bày ra tư thế tiễn khách lịch sự thanh tao: “Không nhọc tướng quân hao tâm, Du tự mình đi cầu thủ dụ của bệ hạ.”
Sắc mặt Minh Viễn tướng quân lúc xanh lúc trắng, khoát tay nói: “Tất cả rút xuống, lui mười trượng!”
Mười trượng ngoài cửa, quan binh vẫn vây quanh Hầu phủ như cũ, chỉ cần phía trên có chút ý tứ bắt giữ, bọn họ có thể toàn lực mà lên. Nhưng ít ra lúc này Tần phủ bình an.
Nguy hiểm giành giật từng giây, Sở Du nào dám dây dưa, ngay lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa tiến cung.
“Sở Nhị ca ca” Tần Dao nghẹn ngào kêu một tiếng.
Tôn Thị không còn mặt mũi nào nhìn Sở Du, chỉ có thể dựa vào người nữ nhi che mặt khóc.
Tần Dao cắn cắn môi dưới, phụp một tiếng quỳ xuống nức nở nói: “Cầu ngài nhanh cứu ca ca của ta…”
Sở Du không ngoảnh lại, giọng nói không có chút tâm tình: “Ca ca ngươi sẽ không chết trước ta.”
Hắn chỉ còn chút hơi tàn, hứa hẹn dư thừa, hắn không làm nổi, cũng chẳng muốn hứa hẹn.
…
Lên xe ngựa, Sở Du gần như ngay lập tức ngã trên người Thu Nguyệt.
“Nhị gia!” Lòng bàn tay Thu Nguyệt lạnh lẽo, gian nan đỡ lấy Sở Du, gấp giọng kêu lên.
Mặt Sở Du vàng như giấy, con ngươi nửa khép, hòa hoãn một hơi thở xong liền cúi đầu ho khan, mỗi một tiếng ho mặt lại trắng bệch vài phần, hồi lâu sau có máu dọc theo khóe môi chảy xuống, Thu Nguyệt hoảng sợ suýt nữa kêu thành tiếng, lại bị Sở Du một tay bịt miệng.
“Không có chuyện gì, là tự ta cắn lưỡi mình.” Sở Du thở dài một hơi, chút đau nơi đầu lưỡi khiến hắn tỉnh táo thêm một chút.
Vành mắt Thu Nguyệt đỏ lên, từ bên cạnh rót chén trà đưa cho Sở Du.
Sở Du duỗi tay, năm ngón tay suy yếu run run, hé miệng run rẩy tiếp nhận cái chén, nước trà sánh một nửa lên người, không muốn Thu Nguyệt đưa qua, tự mình ghé môi uống nửa chén trà lẫn máu.
“Nhị gia, ngài tội gì…” Thu Nguyệt thực sự nhìn không nổi, nức nở nói.
Ly trà từ trong tay Sở Du tuột xuống, hắn dựa trên nhuyễn tháp, không đáp lời Thu Nguyệt, chỉ là lời nói tràn đầy ủ rũ: “Ta chợp mắt một lát, đợi lát nữa đến nơi, nhất định đánh thức ta, nếu ta không tỉnh lại, ngươi…”
Giọng nói mệt mỏi trầm thấp, cuối cùng không nói hết, Sở Du không nhịn được mê man. Thu Nguyệt kéo thảm, đắp lên lên người Sở Du, thò tay lấy khăn lau vệt máu trên khóe môi. Ngồi im một lát, cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng.
Căn bản không đợi Thu Nguyệt đánh thức, trong lòng Sở Du có chuyện, cũng không nghỉ ngơi được an ổn, gần tới cửa cung liền tỉnh lại. Hắn tiếp nhận khăn từ tay Thu Nguyệt úp lên mặt, qua hồi lâu mới thanh tỉnh, vén mành đi ra ngoài.
Cung điện sừng sững, mái cong vỗ cánh, một đàn chim thiên điểu, bay trên bầu trời âm u.
Sơ Du dâng lên bài tử, cầu kiến bệ hạ, quả nhiên chốc lát sau liền bị cự tuyệt.
Vương Đại ở bên Hoàng đế nhiều năm nhận từ Sở Du không ít ân huệ, xảy ra chuyện như vậy, đúng là không muốn thấy Sở Du trong tình thế trên đỉnh sóng còn muốn tìm chết, đành hạ giọng ghé bên tai hắn nhắc nhở: “Sở đại nhân lại trở về phủ Quốc Công đi thôi, lúc này bệ hạ đúng là không muốn yết kiến ngài… Đây là đại sự rơi đầu, bệ hạ còn giận…”
Sở Du nhận phần ân tình này, cúi đầu nói: “Đa tạ Vương Đại khuyên nhủ, Hầu gia chịu kẻ gian lừa dối, mắc lỗi lớn như vậy, không dám cầu bệ hạ rộng lượng khoan dung Trấn Bắc Hầu Phủ, chỉ cầu có thể tha cho Hầu gia ta một cái mạng, chuộc tội.” Dứt lời Sở Du cúi người quỳ gối trước điện, lập tức hướng bên trong dập đầu lạy ba cái.
Vương Đại không còn cách nào, chỉ có thể trở về phục mệnh.
Sở Du khẳng định Tần Tranh là bị người lừa gạt, tuyệt không biết chuyện, mới có thể có một tia hy vọng giữ Tần Tranh một cái mạng.
Thế nhưng quỳ gối từ chính ngọ đến khi mặt trời ngả về tây, bên trong vẫn không có chút động tĩnh, quan viên vãng lai cũng không ít, đương nhiên đều nhìn thấy Sở Du quỳ gối trước bậc thang bạch ngọc.
Không quen biết chỉ đứng một bên chỉ trỏ nói nhỏ vài câu, không dám dây dưa, không dám bước tới. Cũng có triều thân năm xưa giao tình không tệ tới khuyên đôi lời, còn có người ngày trước bất hòa tới trào phúng vài câu.
Sở Du vẫn quỳ, nghe được khuyên giải an ủi liền cúi đầu đáp lễ, nghe được châm chọc, chỉ buông mắt không nói. Vinh nhục đều từng trải qua, đi tới hôm nay, trong lòng đúng là bình tĩnh như nước.
Âm thanh nghị luận bên cạnh rất lớn, làm ra vẻ không để Sở Du nghe thấy, có lẽ là cố ý để Sở Du nghe được.
“Ai yo, đây không phải Sở nhị gia sao, sao lại quỳ ở đây?” Một giọng nói tràn đầy mỉa mai.
Sở Du không ngẩng đầu, trước mắt xuất hiện một đôi giày quan thêu vân mây, bóng tối rơi xuống, có người dùng tay nâng lên chiếc cằm thon của Sở Du, bị Sở Du vô thức né tránh.
Bán ngồi xổm trước mặt là Ninh Bá gia, hắn cười như không cười nhìn chằm chằm Sở Du một hồi, lắc đầu tấm tắc nói: “Vốn là giai nhân, cớ sao theo giặc?”
Sở Du mấp máy đôi môi khô nứt, thanh âm khàn khán nói: “Bá gia nói gì, Du không hiểu.”
Ninh Bá gia cười lạnh một tiếng, đùa cợt nói: “Tần Tranh mưu nghịch còn không phải giặc? Ngươi hôm nay cầu xin cho hắn, thì gọi là cái gì? Còn muốn khen nhị gia một tiếng, tình cảm son sắc, còn muốn cầu bệ hạ ban thưởng lập đền thờ à? Không nhìn ra được Sở nhị gia còn là một kẻ si tình…”
Sắc mặt Sở Du tái nhợt, tay để trước ngực, kịch liệt ho khan.
Ninh Bá gia còn muốn nói tiếp, ánh mắt bỗng nhìn thấy người phía sau, đành vội vã đứng dậy, kín đáo ám chỉ: “Thôi, không quấy rầy Nhị gia cứu phu nữa, chúc ngài có thể được như nguyện…”
Sở Du một tay chống mặt đất, một tay che miệng áp lại tiếng ho khan, trước mắt từng đợt biến đen, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, thân thể lảo đảo bị người kéo dậy.
“Sở Du, ngươi đứng lên cho ta.” Âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến mang theo ý tức giận.
Người kéo sở Du không phải ai khoác, đúng là huynh trưởng của hắn, Sở Minh.
Hoàn chương